Tiếng MC vừa cất lên thì theo đấy cũng là tiếng vỗ tay. Mặc Khanh nghe những âm thanh ấy thì lại sợ hãi trong lòng. Anh không biết tại sao cả, anh cảm thấy như mình đang đánh mất một thứ gì đấy rất quan trọng. Trong lòng anh bây giờ cứ như có một cái gai cắm ở đâu đấy mà đến anh cũng không biết là nó ở đâu. Đứng trên sân khấu nhìn xuống, lại là bóng dáng ấy, cái bóng dáng khi nãy anh thấy ở phòng chờ. Anh rất muốn chạy theo cái bóng ấy nhưng nhìn lại thì có rất nhiều khách khứa và cả bố mẹ cũng đang nhìn anh. Sự bất lực thể hiện rõ trên gương mặt của anh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nơi cất ra tiếng động. Là bà nội Mặc, bà ấy đang ngồi trên một chiếc xe lăn mà đang dần tiến về phía anh.
“Tôi phản đối hôn lễ này”
Chiếc xe lăn tiếp tục lăn bánh đến gần Mặc Khanh rồi dừng lại. Khuôn mặt bà lộ rõ sự buồn bã và tức giận. Hai mắt bà bắt đầu đỏ lên mà bất lực gọi Mặc Khanh
“Lâm Khanh, cháu làm bà thất vọng quá”
Mặc Khanh nhìn bà với vẻ xấu hổ vô cùng, anh ngồi xuống bên cạnh bà mà giọng đầy sự bất lực
“Bà à, cháu xin lỗi. Cháu biết cháu là một tên hèn hạ nhưng cháu lại chẳng thể làm gì khác”
“Nếu có thể thay đổi quyết định của mình thì cháu có làm thế một lần nữa hay không?”
Mặc Khanh nghe xong thì lặng im cúi mặt xuống đất. Bà nội nhìn thấy thế lại càng thất vọng về anh, bà lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho anh.
“Cháu cầm lấy. Cầm lấy mà đọc cho rõ rồi nhìn xem rốt cuộc cháu đang làm cái gì ở nơi này đi”
Mặc Khanh cầm tờ giấy lên mà sững người. Là giấy xét nghiệm ADN quan hệ cha con của anh và tiểu Phong. Dòng chữ '99,03% trùng khớp ’ đập vào mắt anh. Hai tay anh cầm tờ giấy mà suýt đã làm rơi xuống đất. Hóa ra cậu nhóc đáng yêu đó thật sự là con của anh thế mà anh lại làm tổn thương một tâm hồn bé bỏng như vậy. Lúc này anh đang hận bản thân mình hơn bao giờ hết. Đây thực sự là một cú sốc lớn đối với anh. Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào mắt anh làm anh phải lấy tay che chắn. Đầu anh bắt đầu đau dữ dội, hai tay anh ôm lấy đầu rồi quỳ gối xuống đất mà rên rỉ. Những cơn đau ấy càng kéo dài đến đâu thì từng hình ảnh của một người con gái cứ hiện lên trong đầu anh. Lần này anh đã nhìn rõ gương mặt ấy, gương mặt ấy là Uyển An. Những kỉ niệm của cả hai như cuốn phim mà tua nhanh trong đầu anh. Hai mắt anh bắt đầu mở ra kèm theo đó lại những giọt nước mắt chảy xuống, có thể là vì đau cũng có thể vì anh đã nhớ ra những gì mình làm trong suốt thời gian qua. Mặc Khanh anh ta bỏ mặc tất cả mà chạy thẳng ra ngoài. Anh chạy như bay suốt dọc đường cả con phố trong bộ lễ phục để tìm kiếm bóng dáng của Uyển An nhưng cũng chỉ đành quay trở về với sự thất vọng.
Khi anh đang chìm trong sự hối hận không nguôi thì trợ lý Triệu đột nhiên gọi đến.
“Alo, cậu gọi tôi có việc gì? Tốt nhất là chuyện quan trọng nếu không cậu chết chắc”
*Sếp ơi số nợ mà mẹ anh nợ Ninh gia đã được thanh toán hết rồi*
“Thanh toán hết rồi? Ai đã trả giúp chúng ta?”
“Ai lại tốt bụng trả khoản nợ khổng lồ ấy chứ?”
*Hình… hình như là bà Lý*
“Bà Lý? Bà Lý nào mới được chứ?”
*Là… là vị khách hàng quan trọng mà chúng ta đã kí hợp đồng trước đây ạ*
“Tôi và bà ta đâu có quen biết để vậy?”
“Rốt cuộc bà ta là đang có ý gì?”
*Tôi sẽ đi điều tra rồi báo lại anh ngay*
“Được”
Mặc Khanh bây giờ cũng không thể hiểu tình huống này rốt cuộc là gì nữa. Anh và bà khách họ Lý kia mới chỉ nói chuyện một lần thì tại sao bà ta lại giúp đỡ anh được cơ chứ? Kể cả mục đích của bà ta là gì thì chuyện quan trọng nhất bây giờ là anh muốn đi tìm vợ con anh. Mặc Khanh như nghĩ ra chuyện gì đó mà lấy xe lái thẳng đến nhà Sơ Hạ. Anh vội vàng ấn chuông cửa một cách mạnh bạo đến nỗi chỉ thiếu điều anh gỡ luôn nó xuống thôi nhưng vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa. Anh nhấc máy nhờ Mặc Khanh gọi điện hỏi Sơ Hạ giúp mình nào ngờ nhận lại được là tin Uyển An ra nước ngoài.
Trời bắt đầu mưa, Mặc Khanh đờ cả người ra rồi khụy hai gối xuống đất. Khóe mắt anh bắt đầu đỏ lên rồi tự trách bản thân không ngừng. Anh trách tại sao mình lại mất trí nhớ để rồi lại làm tổn thương cô thêm một lần nữa. Anh bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng trong mình mà bật khóc như một đứa trẻ rồi nhìn lên bầu trời than vãn, anh nhìn như là oán trách cô nhưng thực chất là đang tự trách chính bản thân mình
"Uyển An, anh nhớ ra rồi. Anh nhớ lại hết rồi. Sao em lại bỏ anh đi nữa vậy! "
“Chẳng phải em đã bảo sẽ không rời đi cho đến khi anh nhớ ra sao? Vậy tại sao anh chưa nhớ ra mà em lại bỏ anh đi như vậy chứ?”
“Vợ ơi, con ơi mọi người ở đâu vậy. Sao lại để anh lại ở đây vậy? Anh nhớ ra mọi người rồi mà”
Mặc Khanh anh ta cứ như trẻ con mà ngồi khóc không ngừng trước cửa nhà Sơ Hạ mặc cho cơn mưa ngày một càng to hơn.