Mặc Khanh nghe em trai mình nói vậy thì chẳng hiểu chuyện gì nhưng anh biết người con gái này chắc chắn là cái người mà bà hay nhắc đến với anh, là cô cháu dâu của bà mà anh chẳng thể nhớ nổi mình đã cưới cô lúc nào.
Mặc Hạo bảo thư ký dẫn Mặc Khanh đi gặp đối tác trước còn mình thì đứng lại nói chuyện với Uyển An. Cả hai người đã kiếm một quán cà phê gần đó. Vừa ngồi xuống Mặc Hạo đã nói với cô với giọng rất tức giận
"Chị định đi nữa sao?"
"Tôi.... tôi..."
"Chị có biết lúc chị đi anh trai tôi tìm kiếm chị khổ sở đến nhường nào không?"
"Lúc đó tôi không thể chấp nhận được sự thật anh ấy lừa dối mình nên mới bỏ đi "
"Đúng. Là anh trai tôi có lỗi với chị trước"
"Nhưng lỗi của anh ấy là quá yêu chị. Anh ấy yêu chị nên mới làm như vậy. Chị có hiểu không "
Uyển An thấy Mặc Hạo tức giận như vậy cũng không khỏi cảm thấy oan ức. Rõ ràng Mặc Khanh là người lừa cô trước tại sao Mặc Hạo lại làm như Mặc Khanh mới là người bị hại vậy ? Uyển An cũng đáp trả lại lời của Mặc Hạo một cách tức giận
"Đúng là tôi tức giận bỏ đi nhưng tôi đã cho anh ấy cơ hội giải thích rồi. Tại vì anh ấy không đến nên tôi mới quyết định ra nước ngoài. Cậu có hiểu không?"
"Tôi không hiểu. Cũng không muốn hiểu "
"Chị bảo một người đang sống dở chết dở thì đến gặp chị như thế nào?"
Uyển An nghe Mặc Hạo nói xong thì không khỏi hoang mang. Sao lại có sống chết ở đây? Rốt cuộc hôm đấy đã xảy ra chuyện gì?
"Ý...ý của cậu là sao?"
"Hôm đó chị hẹn anh ấy không phải là anh ấy không đến mà là không thể đến"
Uyển An nghe xong cũng bất ngờ rồi tự hỏi đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại không thể đến? Uyển An bây giờ trong đầu như không có gì ngoài mấy chữ 'không thể đến' kia của Mặc Hạo
"Hôm đấy trời mưa rất to, chị có biết không?"
"Có. Mưa còn rất đẹp nữa "
Mặc Hạo hỏi ngược lại Uyển An với giọng bất lực rồi nhếch mép cười khểnh cô .
"Đẹp sao? Chị thấy nó đẹp sao?"
Uyển An bị hỏi như thế thì không biết mình đã nói sai chuyện gì lại khiến Mặc Hạo hỏi ngược lại như vậy.
"Cái cơn mưa chị kêu là rất đẹp ấy. Nó đã suýt nữa lấy đi mạng sống của anh trai tôi. Chị biết không?"
Uyển An giật mình mà cảm thấy nhói trong tim . Cô không biết chuyện này, chưa hề có ai kể với cô về nó cả. Cô như chết lặng sau câu nói của Mặc Hạo. Giờ cô đã hiểu tại sao Mặc Hạo lại tức giận đến như vậy. Hóa ra không phải Mặc Khanh không đến điểm hẹn mà là anh ấy không thể đến. Cô biết mình hiểu lầm anh thì tự trách vô cùng. Cô ước gì lúc đó cô đã đi tìm anh chứ không phải là để anh đi đến chỗ mình. Mặc Hạo lấy ra một bản CD não đặt trên mặt bàn.
"5 năm trước vì trời mưa rất to, anh ấy nóng lòng đến gặp chị nên đã đi từ rất sớm. Nào ngờ...."
Uyển An chỉ im lặng nghe Mặc Hạo oán trách cô vì bây giờ cô như một người mất hồn vậy.
"Nửa đêm bệnh viện gọi điện về cho Mặc gia báo rằng anh ấy bị tai nạn rất nghiêm trọng vì tránh một chiếc container và do mặt đường quá trơn nên đã mất lái mà đâm khỏi cầu"
"Sau đấy vài ngày chúng tôi đều cố gắng liên lạc với chị nhưng không được. Chẳng ai biết chị ở đâu cả. Lúc đấy anh tôi yêu chị rất nhiều, tại sao lại bỏ anh ấy mà đi chứ? Tại sao vậy?"
Thật ra năm đấy Uyển An cũng không nghĩ mình sẽ ra nước ngoài nhưng đúng lúc tối hôm đấy Mặc Khanh lỡ hẹn với cô thì mẹ cô lại gọi thông báo bố cô đang bị bệnh, cần cô bay sang với họ gấp. Đến lúc cô bay sang đấy rồi mới biết là bố mẹ lừa cô, nhưng lúc đấy cô lại không muốn quay về nữa. Mẹ cô biết cô có thai thì đã khuyên cô bỏ đứa bé, cô không đồng ý nên đã cãi nhau với gia đình cũng bỏ tất cả mà ra ngoài sống một mình. Lúc bỏ đi cô không mang theo bất cứ thứ gì nên suốt thời gian cô ở nước ngoài đã phải làm rất nhiều công việc để kiếm sống, cô khó khăn lắm mới kiếm đủ tiền để có thể về nước.
Sau một hồi im lặng Uyển An cũng khó khăn lắm mới khiến bản thân mình có thể chấp nhận chuyện này
"Vừa nãy là anh ấy thật sự không nhận ra tôi sao?"
"Chứ chị nghĩ anh ấy giả vờ sao?"
"Anh ấy lúc tỉnh lại đã chẳng nhớ nổi ai. Mất cả hàng năm trời anh ấy mới nhớ ra những người trong nhà. Bà nội vẫn rất quý chị, lúc nào cũng mong anh ấy có thể nhớ ra chị. Nhưng chị thì sao?"
Uyển An mở tập CD có hình chụp não của Mặc Khanh ra. Hai mắt cô bây giờ đang ướt nhẹp, những giọt nước mắt cứ từ từ chậm rãi lăn trên má cô. Cô thật sự không nghĩ rằng anh ấy bị tai nạn nên mới không đến gặp cô. Nếu lúc đó quay trở lại chắc chắn cô sẽ không giận dỗi anh nữa, chắc chắn không bỏ đi mà sẽ nghe anh giải thích.