Lục Thời Niên gấp gáp đi tìm địa chỉ chung cư Giản Du đi giao hàng.
Chưa kịp hỏi han gì ai, hắn vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng người ta xì xào thảo luận trên hành lang:
"Đang yên đang lành sao thang máy lại hỏng?"
"Còn không phải vì bảo trì không tốt à."
"Tôi thấy có xe cứu hỏa đỗ ở ngoài, có phải có người bị nhốt trong thang máy không?"
"Hình như thế, nghe bảo là một cậu bé đến giao đồ ăn nhưng xui xẻo bị nhốt trong đó."
"Không gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
"Sao cơ?"
"Tôi nghe tin tức đưa nhiều vụ như thế lắm." Người đàn ông khua tay múa chân: "Thang máy rơi xuống thì người ở bên trong không khác gì nhảy lầu tử vẫn, cả người rơi nát bét."
"Chậc, chắc đứa nhỏ không bị gì đâu, nghe nói thang máy kẹt ở tầng 12 mà, không rơi xuống đâu, hơn nữa đội cứu hỏa cũng tới rồi, chắc không có vấn đề gì."
"Ầy, anh nói gì ghê vậy, tôi nghe mà không dám đi thang máy nữa á."
"Sợ gì, hỏng có một bên thôi mà, thang bên cạnh vẫn tốt chán, hơn nữa nhà cậu ở tầng 35, không đi thang máy thì bò đất xuống à, phế luôn cái chân đấy."
......
Lục Thời Niên lạnh lùng liếc người đàn ông đó một cái, sải bước vào thang máy bên cạnh, bấm tầng 12.
Hiếm thấy chung cư nào có hai cửa thang máy không nằm cạnh nhau.
Lên đến tầng 12, Lục Thời Niên bước thẳng tới cửa thang máy bên kia, hành lang chật chội, ở góc hành lang hắn vô tình đụng phải một nam sinh đội mũ lưỡi trai màu xanh lam.
"Xin lỗi."
Hắn nhíu mày vội vàng xin lỗi một câu, không nhìn kỹ diện mạo cậu nam sinh, bước chân hắn cùng không dừng lại, trực tiếp đi vòng qua cậu ta chạy về phía một đám người đang tụ lại.
Dù biết hắn không nghe thấy, nam sinh nó vẫn trả lời một câu không vấn đề gì.
Cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thời Niên trong chốc lát, lại đưa mắt nhìn về phía cửa thang máy xảy ra chuyện.
Một lúc lâu sau, cậu ta cười cười, đưa tay đè mũ mình xuống một chút, thuận thế ngồi xuống ghế, dựa vào tường, yên lặng chờ đợi.
Lục Thời Niên tới gần đám người, vừa lúc nghe thấy tiếng người hô vang, là một lính cứu hỏa rốt cuộc cũng tìm được cách mở cửa thang máy, thành công cứu được Giản Du từ trong ra.
"Là một cậu bé, có vẻ còn đang đi học, may mắn là không sao."
"Cậu ấy tỉnh hay là ngất rồi vậy? Em trai à, em ơi?"
"Ôi trời, sao sắc mặt kém thế này, trắng bệch ra rồi, đầu còn toàn mồ hôi lạnh nữa, bị nhốt đến mức phát bệnh rồi sao?"
"Có bác sĩ nào ở đây không?"
"Không thì gọi 120 đi?"
Giản Du được bế ra khỏi thang máy, lưng dựa vào tường ngồi xuống đất.
Đầu cậu cúi gằm, hai mắt nhắm hờ, sắt mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, ai gọi cũng không lên tiếng, không rõ là có còn ý thức hay không.
Lính cứu hỏa cũng cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng trách vừa rồi họ ở ngoài cửa gọi lại không nghe thấy tiếng trả lời.
"Cậu ấy có tiền sử bệnh gì không?"
"Hay là do va chạm?"
"Cũng có thể là bị nhốt lâu quá nên thiếu oxi, cứ đưa đến bệnh viên trước!"
"Nào, mọi người mau nhường đường, nhường đường!"
"Tôi không đi..."
Giản Du mơ hồ nghe thấy chữ "bệnh viện", lông mi run rẩy, nghiêng người giãy giụa, giọng nói yếu ớt nhưng lại đặc biệt cố chấp: "Tôi không đi bệnh viện..."
"Bạn nhỏ? Cậu tỉnh rồi à?"
"Có nghe rõ tiếng chúng tôi nói không?"
"Tình trạng hiện tại của cậu không đi bệnh viện không được đâu."
Bọn họ lại muốn đỡ cậu dậy, Giản Du không biết mình lấy đâu ra sức để đẩy họ ra, cắn chặt răng:
"Tôi không sao, không cần đi bệnh viện..."
"Xin lỗi, tôi đến rồi."
Lục Thời Niên nhanh chân bước tới: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy."
Lính cứu hỏa nhường chỗ, Lục Thời Niên ngồi xổm xuống trước mặt Giản Du, trước hết giúp cậu đội lại mũ, sau đó sờ sờ mặt cậu, cảm giác rất lạnh tay.
Giản Du còn muốn trốn tiếp, nhưng bị Lục Thời Niên giữ chặt cổ tay: "Giản Du, mở mắt ra."
Giản Du nghe thấy giọng nói quen thuộc, gian nan mở mắt ra một chút, bóng người trước mắt lúc thì rõ ràng, lúc lại mơ hồ: "Lục Thời Niên..."
Lục Thời Niên ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Là tôi, tôi đến rồi, không sao rồi."
Giản Du một lần nữa nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể ngã quỵ xuống đất.
Lục Thời Niên kéo cậu vào trong lòng, đặt đầu cậu tựa vào vai mình.
Người Giản Du run rẩy mãnh liệt, hắn không ngừng vuốt ve sống lưng trấn an cậu, hạ giọng xuống chỉ hai người có thể nghe được, dỗ dành bên tai cậu: "Ngoan nào, có tôi ở đây rồi."
"Chúng ta đi bệnh viện, tôi sẽ trông em, sẽ không để người ta phát hiện."
"Tin tôi, bé Du, em đừng sợ."
Hơi thở của Giản Du phả vào bên tai hắn, tay cậu cấu chặt cổ áo hắn, không nói gì.
Lục Thời Niên biết cậu đã đồng ý, sờ sờ gáy cậu, ôm cậu lên: "Phiền các anh đưa chúng tôi đến bệnh viện một chuyến, vất vả rồi."
Cố vấn học tập nghe tin đã vội vàng chạy tới, trên tay cầm một chiếc ô ướt nhẹp, áo khoác còn chưa kịp mặc.
"Người sao rồi?"
Cô đè giọng xuống, đứng ở cửa lo lắng nhìn vào phòng bệnh, muốn vào nhưng lại sợ người đang ngủ bị cô quấy rầy: "Không bị thương chứ?"
Lục Thời Niên đứng bên cạnh cô: "Không sao, bác sĩ nói em ấy bị sốc không gian tối, nghỉ ngơi một thời gian là được."
"Hội chứng sợ không gian tối?"
Cố vấn ngạc nhiên nhìn người đang ngủ say trên giường bệnh: "Đây có phải một dạng chấn thương tâm lý không? Tiểu Giản trông khỏe mạnh như vậy, sao lại..."
Cô nói tới đây, thở dài: "Thôi quên đi, không bị thương là tốt rồi."
"Ừm."
Lục Thời Niên không nhìn cậu nữa, quay qua hỏi cô: "Có cần phải báo cha mẹ em ấy một tiếng không ạ?"
Cố vấn: "Tiểu Giản là trẻ mồ côi, không có cha mẹ để báo về."
Lục Thời Niên nhíu chặt mày: "Trẻ mồ côi?"
"Hai người là bạn cùng phòng nhỉ, cô cũng nên nói cho em biết."
Cô cố vấn không nhịn được mà thở dài: "Tiểu Giản không có cha mẹ, lớn lên nhờ trợ cấp của chính phủ và các loại trợ giúp xã hội khác nhau, sau khi lên 18 tuổi thi tuyển sinh đại học xong em ấy đã chủ động xin dừng tài trợ, nói là mình đã trưởng thành rồi, có thể tự nuôi bản thân, không muốn làm phiền người khác nữa."
"Chắc em cũng biết rồi, sau giờ học em ấy luôn đi làm bán thời gian ở ngoài, chỉ là khác với sinh viên bình thường, em ấy không kiếm tiền tiêu vặt, mà là toàn bộ chi phí, từ tiền sinh hoạt đến học phí của em ấy."
"Đi học lẫn sinh hoạt đều phải tự mình trang trải, áp lực của em ấy rất lớn, lại quen tự bảo vệ mình rồi, tính tình có hơi thiếu nhẫn nại một chút cũng phải thôi, cô nói cho em biết chính là mong em có thể thông cảm cho em ấy một chút, nhường nhịn em ấy một chút, dù sao thì người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, thỉnh thoảng hiểu nhầm xong cãi nhau sẽ dễ động tay động chân."
"Không đâu." Lục Thời Niên im lặng một chút: "Giản Du em ấy rất tốt."
"Là do em tốt bụng đó." Cố vấn cười: "Nhưng mà nghe em nói vậy thì cô thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Lục Thời Niên lại hỏi: "Cha mẹ em ấy đâu ạ? Mất rồi ạ?"
Cố vấn lắc đầu: "Cái này cô không biết."
"À, nếu Giản Du không có vấn đề gì, vậy thì cô về trước nhé."
Cô cố vấn học tập phủi phủi ống quần đứng lên: "Ở trường còn vài chuyện cần xử lý, Giản Du ở đây phiền em rồi."
Lục Thời Niên: "Vâng, hôm nay em không có tiết, chờ em ấy tỉnh lại em sẽ đưa em ấy về trường."
"Được rồi, vậy cô về nhé."
Cô cố vấn quay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước đã bị gọi lại: "Có chuyện gì à?"
Lục Thời Niên: "Mấy câu vừa rồi em hỏi, phiền cô đừng nói cho Giản Du biết ạ."
(Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @caphecot_giua)
Giản Du mơ mơ màng màng, cảm giác như mình đã ngủ một giấc thật dài.
Cậu mở mắt ra liền bị ánh đèn khiến cho choáng váng, muốn trốn lủi trong chăn, tức thì có một bàn tay đưa lên che mắt cậu, giúp cậu chắn ánh sáng.
Còn chưa kịp hỏi ai, cậu đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe, nhưng nội dung vô cùng thiếu đánh: "Không tốn sức mấy, em không cần cảm động."
Giản Du: "......"
Cảm giác muốn đánh Lục Thời Niên đã khắc ghi sâu sắc vào trong ADN, vì thế khi cậu giơ tay lên, động tác đầu tiên chính là tét một phát vào tay hắn.
Lục Thời Niên vốn định rút tay về, nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích, bàn tay bị tát bép một cái.
Ngạc nhiên là không đau chút nào, Giản Du không dùng sức mấy.
"Không đói, không ăn, tôi muốn về." Giản Du xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng vừa mới vươn một chân ra đã bị Lục Thời Niên nắm lấy bắp chân nhét trở về.
Lục Thời Niên: "Ngoan nào, nằm thêm một lát nữa, nghỉ ngơi cho tốt."
Giản Du: "Ngoan cái đầu anh."
"Cũng được." Lục Thời Niên thân mật giúp cậu đắp lại chăn, khi ánh mắt hắn lướt tới cổ chân cậu, hơi khựng lại.
"Chỗ này bị sao vậy?"
Hắn đưa tay sờ sờ một vết sẹo quấn quanh cổ chân Giản Du.
Thế nhưng tay còn chưa đụng tới, Giản Du đã nhanh chóng rút chân về, vì phòng ngừa hắn động tay động chân, cậu còn rất đề phòng quấn một vòng chăn: "Liên quan quái gì đến anh, đừng có ngứa tay."
Lục Thời Niên thu tay về, nở nụ cười: "Không liên quan đến tôi à? Vậy cách đây không lâu người gọi cho tôi hai mươi mấy cuộc là ai?"
Giản Du nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, cậu vẫn không lên tiếng.
Lục Thời Niên nhéo nhéo vành tai cậu: "Ừm? Sao lại chỉ gọi cho tôi?"
"Đừng sờ tôi."
Giản Du đen mặt hất tay hắn ra, buồn bực: "Tôi không có ai để gọi."
Phòng bệnh khôi phục sự tĩnh lặng, ngoài hành lang có tiếng bác sĩ y ta qua lại, bước chân vội vã.
"Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi."
Sau một hồi lâu như vậy, đáp lại Giản Du không phải là một tiếng cười nhào, mà lại là một lời xin lỗi.
Cậu cau mày nhìn hắn, bán tín bán nghi: "Anh trúng tà hay bị quỷ nhập đấy?"
Tôi xin lỗi?
Tên đầu chó này có thể thở ra ba chữ này hả?
Lục Thời Niên hiếm khi không trêu chọc cậu: "Sau này sẽ không như vậy."
Hắn mở điện thoại, giơ màn hình sáng lên quơ quơ trước mặt cậu: "Nhìn này, anh trai còn đặc biệt cài đặt cho em chuông điện thoại riêng đó, sau này bất kể em gọi cho tôi lúc nào, tôi cũng sẽ nghe được."
Giản Du kinh ngạc, thậm chí còn quên không so đo hai chữ "anh trai" hắn tự xưng.
"Quá kì cục." Cậu hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Má nó, tên cẩu này đổi tính à?
Sao tự nhiên miệng lưỡi hiền lành quá vậy?
Kết quả là một giây sau, cậu nghe thấy bài hát "Thiếu nữ Thiên Trúc" vang khắp cả phòng bệnh.
Giản Du: "???"
Lục Thời Niên: "Tôi cố ý chọn cho em nhạc chuông độc quyền đó, có thích không?"
"Thích cái con mẹ anh! Tin cái mồm anh đúng là sai lầm mà!"
Giản Du muốn cướp điện thoại, nhưng Lục Thời Niên đã nhấc tay cao lên khiến cậu với vào khoảng không.
"Tùy anh." Giản Du nằm xuống kéo chăn lên, tức giận xoay người sang bên khác: "Tôi mà gọi cho anh lần nữa thì tôi là chó đần."
Lục Thời Niên mỉm cười: "Em đừng giận, tôi đổi sang bài em thích nhé?"
Giản Du: "Biến đi, đừng làm phiền ông."
Lục Thời Niên: "Được rồi, nếu em không muốn nói chuyện này nữa thì chúng ta đổi đề tài, nói cho tôi nghe sao em lại sợ bóng tối?"
Giản Du: "Vớ vẩn, ông đây cóc sợ."
Lục Thời Niên: "Tôi có bản ghi âm cuộc gọi nè, em muốn nghe không?"
Giản Du: "..."
Lục Thời Niên: "Không sợ thật hả?"
Giản Du quay đầu hung hăng nói với hắn: "Sợ thì sao nào, anh tính gọi cảnh sát bắt tôi à?"
Lục Thời Niên: "Sợ tối cũng là chuyện bình thường mà, bắt em làm gì?"
Giản Du lạnh lùng 'hừ' một tiếng, quay đi.
Lục Thời Niên: "Thế tại sao em lại sợ bóng tối?"
Sao lại vòng vo quay về đúng đoạn này vậy?
Giản Du bị hắn làm phiền tới chết: "Hồi nhỏ buổi tối đi đường không thấy gì, bị ngã một phát."
Lục Thời Niên có vẻ không tin: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Không thì anh nghĩ là gì, bị quỷ gặm đầu à?"
Giản Du trùm chăn lên, đóng cửa từ chối tiếp chuyện hắn: "Nói nhiều quá, đừng làm phiền tôi ngủ có được không?"
"Đương nhiên là được."
Lục Thời Niên giúp cậu dém chăn: "Không đùa em nữa, em nghỉ ngơi đi."
Giản Du thật sự rất mệt mỏi, biết hắn ngồi cạnh giường trông mình, cũng không có ý định đuổi hắn đi, cậu nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Ý thức rơi vào mơ hồ, cậu nghe thấy Lục Thời Niên gọi một tiếng "Giản Du"
Cậu không mở nổi mắt, cũng không có kiên nhẫn đáp lại, lại nghe thấy Lục Thời Niên khẽ khàng gọi thêm một tiếng.
"Bé Du."
Hắn như thể đang tự nói đùa: "Hay là em để tôi làm người giám hộ cho em đi."
"......"
Giản Du túm chặt chăn, cơn buồn ngủ lại lấn tới một chút.