Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 34



Tô Tư Doanh cảm thấy bối rối, Chúc Tuệ Quân với kinh nghiệm phong phú bên cạnh lập tức nhìn ra gì đó, ho khan mấy tiếng nói: "Được rồi được rồi, đưa em tới đây là được rồi, hai người mau về đi."

Trên mặt Bạch Dĩ Dung vẫn có ý cười, "Về gì mà về bạn trai Tư Doanh còn chưa tới tìm chị ấy, không vội về."

Từ Trạch ở bàn kiểm tra ngẩn ra, sau đó chủ động hỏi thăm: "Chào đàn chị, tay chị thế nào rồi?"

"Khỏi rồi." Tô Tư Doanh lịch sự cười cười, "Đã không sao rồi."

Từ Trạch còn muốn tiến tới nói gì đó, đúng lúc kiểm tra kết thúc, Chúc Tuệ Quân chuẩn bị lên sân, đương nhiên hai người còn lại cũng đi theo. Đợi khi ba người đi xa, một nam sinh mặc đồng phục lớp 10 đẩy Từ Trạch một cái, "Còn nhìn nữa à?"

"Không." Từ Trạch cứng miệng, bạn học cười cậu, "Còn nói không? Mắt cậu sắp dán lên người đàn chị rồi."

Từ Trạch cúi đầu giả vờ ho, bạn học lại hỏi: "Không phải cậu thật sự nhìn trúng đàn chị đấy chứ? Nghe nói chị ấy là học sinh học lại, lớn hơn cậu 3 tuổi đấy."

"Học lại?" Từ Trạch lặp lại một lần, như có suy nghĩ.

Nam sinh kia gật đầu, nhìn về phía ba nữ sinh, "Nhưng tôi cảm thấy đàn chị bên cạnh chị ấy xinh hơn, thật sự là một nụ hoa trắng chờ ngày bung nở, ngoại trừ đơn thuần vẫn là đơn thuần. Này, người anh em này có ý, tìm hộ phương thức liên lạc đi."

"Đi đi đi, tự đi mà xin." Từ Trạch sửa sang danh sách đăng kí, bất cẩn nhìn thấy danh sách 4x400m lớp 12, khóe miệng vô thức cong lên.

Tô Tư Doanh không biết bên này xảy ra chuyện gì, hiện tại cô đang đối mặt với vấn đề lớn nhất chính là – Làm cách nào để kéo cô bạn chân nhũn tới nỗi nằm trên mặt đất tới đường chạy.

Tốp phía trước đã chạy hết, tổ trọng tài vừa ghi chép thành tích tổ trước, vừa sắp xếp thứ tự thi đấu tổ tiếp theo. Khi tới lượt Chúc Tuệ Quân, người giây trước còn bô bô bản thân đã không căng thẳng, suýt chút nữa liền ngồi thụp xuống đất.

Mặt mày Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung ghét bỏ đỡ cô gái mất mặt này dậy, bỗng nhìn thấy có người chạy từ giữa sân vận động về phía này.

"Em em em thật sự không cố tình căng thẳng, chỉ là..." Chúc Tuệ Quân còn chưa giải thích xong, có người ngắt lời cô nàng: "Đừng giải thích nữa, mau ra đường chạy đi, cố lên."

Người đang nói không phải ai khác, mà chính là Hạ Đông với khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn.

Chúc Tuệ Quân ngẩn ra, nam sinh cao lớn lại thúc giục cô nàng, "Mau đi đi, giáo viên không đợi nữa đâu." Thấy Chúc Tuệ Quân đang ngẩn ra, cậu dứt khoát nói: "Lọt vào top ba tôi mời cô ăn cơm."

"Chỉ có hai người à?"

Tô Tư Doanh ở bên cạnh suýt chút nữa cười thành tiếng, cô gái ngốc này, đã là lúc nào rồi, lực chú ý vẫn kì quái như thế.

Mặt mày Hạ Đông cũng bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng nói: "Đúng thế."

Âm thanh vừa dứt, cô gái ban nãy vẫn là kẻ nhút nhát mím môi nhanh chóng chạy ra đường chạy. Tô Tư Doanh nhìn về phía Hạ Đông, "Cậu không định chạy trốn nữa à?"

Động tác của người được hỏi khựng lại, "Tôi muốn đợi tới khi tốt nghiệp."

"Nếu cô ấy biết cậu nghĩ như thế, chắc chắn vui vẻ tới nở hoa đấy." Tô Tư Doanh cười sâu xa, mặt mày Hạ Đông ửng đỏ, "Đừng nói với cô ấy, nếu cô ấy biết chắc chắn không thể chăm chỉ học tập."

"Nếu cô ấy thật sự không nhịn được, nói gì đó với cậu trước khi tốt nghiệp, cậu tính thế nào?"

Pằng!

Hạ Đông còn chưa trả lời, tiếng súng hiệu lệnh vang lên, cuộc thi đã bắt đầu. Cậu thu lại những lời muốn nói, nhìn về phía bóng đáng đang ra sức chạy, Tô Tư Doanh cũng nhìn theo, nhất thời có có chút cảm khái.

Ai ngờ được, Chúc Tuệ Quân với tế bào vận động không phát triển, lại có thể đạt được thành tích thứ hai của nhóm nhỏ sau lời ước hẹn với nam thần cơ chứ?

Mà vấn đề cô hỏi ban nãy, là hỏi Hạ Đông, thật ra cũng không chỉ hỏi một mình Hạ Đông.

Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, thấy bạn thân chạy xong, cô kéo hai người chạy tới đón. Chúc Tuệ Quân bị chuột rút, khi ba người chạy về phía cô nàng, câu hỏi đầu tiên của cô nàng là: "Hạng hai nhóm nhỏ có tính không?"

Tâm tư thiếu nữ bộc hộ hoàn toàn, Hạ Đông nhìn Chúc Tuệ Quân rất lâu, nói một chữ: "Tính."

Người độc thân như Tô Tư Doanh bị tình tiết yêu đương như trong truyện tranh này làm mù mắt, lặng lẽ lùi sau. Bạch Dĩ Dung đứng bên cạnh cô, nhỏ tiếng nói: "Chúng ta về trước thôi."

Tô Tư Doanh cũng có ý này, lập tức chuồn về lớp cùng đóa hoa trắng.

Hội thao vẫn hừng hực tiếp diễn, thiếu nam thiếu nữ trên sân vận động đi về lớp cùng nhau không hề bắt mắt. Sau khi Bạch Dĩ Dung quay về lớp cũng không nhàn nhã, trước tiên là khuấy động không khí cho mọi người, sau đó lấy đồng phục thể thao, chuẩn bị tới phòng thay đồ thay quần áo.

Tô Tư Doanh thấy Bạch Dĩ Dung muốn đi, cũng đi theo theo thói quen. Bạch Dĩ Dung nhìn cô một cái, bất ngờ từ chối, "Chị ở đây đi, em đi một mình là được."

"Tôi đi cùng em, cũng tiện lấy đồ giúp em."

Không ngờ thái độ của Bạch Dĩ Dung kiên trì, "Không cần đâu, chị cứ ở đây là được, em đi đây."

Nói xong, Bạch Dĩ Dung chạy đi, để lại bạn cùng bàn đứng ngây tại chỗ.

Với tính cách của đóa hoa trắng, theo lí mà nói sẽ không từ chối lòng tốt giúp đỡ của bạn bè. Nhưng lần này...

Trong lòng Tô Tư Doanh rất rõ, bản thân gần như không cần thiết phải đi theo, nhưng quả thật lần này đóa hoa trắng rất khác thường. Đợi người kia chạy vào tòa nhà dạy học, Tô Tư Doanh chần chừ giây lát, cuối cùng nhấc chân chạy theo.

Phòng tự học ở tầng một tòa dạy học được sắp xếp thành phòng thay đồ tạm thời, muốn mở được cửa phòng thay đồ nữ, phải vạch ra ba lớp rèm dày mới có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Cửa sổ phòng thay đồ được che chắn hai lớp rèm nghiêm ngặt, trong phòng không đèn có chút tối tăm. Tô Tư Doanh cẩn thận bước vào, lúc này không có nhiều nữ sinh đang thay đồ, nhưng ai nấy đều có bạn đi cùng. Cô nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Bạch Dĩ Dung lẻ loi một mình ở góc phải.

Khi người ta đang thay đồ bản thân lại đi tới... nghĩ thế nào cũng không thấy ổn. Tô Tư Doanh cũng cảm thấy chuyện này rất lúng túng, nhìn thấy bạn cùng bàn nhà mình không có gì khác thường, đã có ý định rời đi. Nhưng khi cô đang quay người, Bạch Dĩ Dung cởi áo đồng phục ra, lộ ra sống lưng trắng trẻo.

Theo lí mà nói, thật ra nữ sinh cũng có chút hứng thú với cơ thể của người cùng giới.

Còn cả, không nhìn thì cũng uổng.

Tô Tư Doanh không nhịn được liếc một cái, kết quả khi đang thu ánh mắt về, lại nhìn thấy bốn năm vết thương kết vảy trên làn da vốn dĩ trắng trẻo không tì vết.

Cảnh tượng vấp ngã ngày hôm đó tái hiện trước mặt cô, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc hai người nhìn nhau.

Động tác quay người của Tô Tư Doanh ngừng lại, cô ngẩn ra nhìn về phía người đang thay áo thể thao ngắn tay, cuối cùng hiểu ra, tại sao Bạch Dĩ Dung lại muốn dùng áo khoác che chắn sau khi bị ngã.

Trên lưng Bạch Dĩ Dung bị thương rất nhiều chỗ, không ngoài dự đoán, có lẽ đã chảy máu.

Bạch Dĩ Dung...

Cổ họng của Tô Tư Doanh bỗng có chút đau, cô nhìn Bạch Dĩ Dung thay quần áo xong, lại nhìn người kia thay quần thể thao ngắn, vào khoảnh khắc Bạch Dĩ Dung quay đầu, người vẫn đang ngẩn ra nhanh chân tiến lên phía trước, hỏi: "Sao em lại phải giấu tôi chuyện bản thân bị thương?"

Đóa hoa trắng nghe thấy giọng nói này, cơ thể liền cứng lại, mất một lúc để phản ứng, cô không để tâm cười nói: "Không phải vì em sợ chị lo lắng à, không sao đâu bạn cùng bàn, chị yên tâm đi."

"Em để tôi xem thử."

Tô Tư Doanh nói xong câu này, mặt mày đỏ lên, nhưng nghĩ tới vết thương loang lổ ban nãy, cô lại kiên quyết với thái độ của bản thân, bổ sung: "Mau lên."

Sắc mặc Bạch Dĩ Dung như thường, không lập tức từ chối, mà nói: "Chị nhìn xong không được đau lòng nhé."

Không đợi Tô Tư Doanh lên tiếng, Bạch Dĩ Dung lại bổ sung một câu: "Còn nữa, sau khi nhìn xong chị phải chịu trách nhiệm với em."

"..."

Rõ ràng đây là một chuyện rất bình thường, không biết tại sao, khi cất lên từ miệng đóa hoa trắng, chuyện này bỗng trở nên biến vị.

Thế là, mặt mày Tô Tư Doanh càng đỏ, "Hai cô gái nhìn lưng nhau, có gì mà trách nhiệm với không trách nhiệm."

"Không được, nói dễ nghe là, tuy ban nãy chị nhìn trộm sau lưng em, nhưng em đoán chị không nhìn rõ, tạm thời không tính. Nhưng nếu hiện tại chị nhìn em, vậy thì phải chịu trách nhiệm."

"..."

Này! Cái gì gọi là nhìn trộm? Ai muốn tới phòng thay đồ nhìn trộm bạn cùng bàn của mình chứ?

Đóa hoa trắng bình thường ấm áp dịu dàng, đứng dưới áng sáng tối tăm, cả người biến thành một bức tranh. Tô Tư Doanh miết lấy vành tai nóng bỏng, cảm giác 5 năm kia của bản thân uổng phí, "Bạch Dĩ Dung, em đừng làm loạn nữa, tôi chỉ muốn xem vết thương của em thế nào thôi."

Nhìn thấy lực chú ý của đối phương bị bản thân di chuyển không ít, Bạch Dĩ Dung thở phào, hào phòng vén áo lên, lộ ra nửa lưng, "Nào, xem cho đủ đi."

"..."

Đủ cái em gái em!

Tô Tư Doanh bị lời nói của Bạch Dĩ Dung làm xấu hổ, nhưng chưa mất hết lí trí, sau khi nhìn vết thương trên lưng, cô trực tiếp vén áo thêm một nấc nữa, lộ ra xương vai mà đóa hoa trắng vốn muốn qua loa cho xong chuyện.

Phần xương vai hai bên là vị trí bị thương nghiêm trọng nhất, cho dù đã qua một thời gian, xung quanh vết thương vẫn có vết bầm tím nhạt. Vết thương hai bên đóng vảy khá dày, có chút sưng đỏ, diện tích bị thương nhiều hơn phần lưng. Nhớ lại ngày đó Bạch Dĩ Dung nằm trên đất rất lâu mới đứng dậy...

Trong lòng Tô Tư Doanh hổ thẹn không thôi, không dám nhìn tới những vết thương ở phía trên.

Hoặc có thể nói là, ngoại việc hổ thẹn, cô còn cảm giác "đau lòng" như đóa hoa trắng đã nói.

Rõ ràng đóa hoa trắng bị thương nghiêm trọng hơn, nhưng mấy ngày qua đối phương vẫn chăm sóc bản thân. Mà bản thân thì sao? Lại tiếp nhận sự chăm sóc của đối phương một cách thản nhiên như thế.

Tô Tư Doanh càng nghĩ càng hỗn độn, ở trước mặt Bạch Dĩ Dung, vốn dĩ cô nên bày hình tượng chị gái, nhưng hiện tại lại để một người nhỏ tuổi hơn bản thân chăm sóc.

Đáng sợ nhất là, trong sự chăm sóc này, trước giờ người vẫn luôn tự lập như bản thân, lại trở thành dáng vẻ ỷ lại vào người khác như hiện tại.

Nhất thời Tô Tư Doanh không nói thành lời, hoang mang buông vạt áo xuống, ngược lại Bạch Dĩ Dung quay người an ủi cô: "Từ nhỏ em đã nghịch ngợm, nhảy nhót lung tung không biết bị thương bao nhiêu lần, em đã sớm quen rồi."

Tô Tư Doanh ngả về phía sau, dựa vào tường lắc đầu, "Nói thế nào thì em cũng là con gái..."

"Cũng không phải chị chưa từng thấy em động chân động tay, còn coi em là thiếu nữ ngoan ngoãn à?" Bạch Dĩ Dung khẽ cười.

Trong căn phòng tối tăm tạo ra một loại không khí kì lạ. Lúc này mấy nữ sinh cuối cùng trong phòng thay đồ đã thay quần áo xong ra ngoài, nơi này chỉ còn lại hai người họ, một người dựa vào tường, một người nở nụ cười đứng đối diện.

Không biết tại sao, Tô Tư Doanh cảm thấy đóa hoa trắng có chút khác thường, nghĩ ngợi giây lát, cô cố làm vẻ bình tĩnh nói: "Ít nhất ở trước mặt tôi thì em là như thế."

"Nếu coi em là bạn, thì chị sẽ tiếp nhận mọi phương diện của em. Ban nãy còn đồng ý chịu trách nhiệm với em, lúc này chị lại muốn chê bai em đúng không?" Bạch Dĩ Dung buộc tóc cao, tóc đuôi ngựa mát mẻ rủ sau lưng, những sợi tóc trước trán cực kì ngoan ngoãn. Nhưng Bạch Dĩ Dung như thế càng khiến người đang dựa sát vào tường có cảm giác áp bức, dường như sắp mất đi vẻ bình tĩnh.

Tô Tư Doanh không biết nên trả lời câu nói của Bạch Dĩ Dung thế nào, nhưng di chuyển ánh mắt đang nhìn nhau, bỗng cô nhìn thấy vành tai đối phương đỏ ửng.

Nhìn thấy điều này, Tô Tư Doanh bỗng thả lỏng. Đối phương có thể tạo cảm giác áp bức cho bản thân, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cho dù biểu hiện hờ hững, nhưng suy cho cùng cũng vẫn căng thẳng giống cô.

Nghĩ như thế, cảm giác bình tĩnh của Tô Tư Doanh quay về, cô cười lên, đi sang bên cạnh mấy bước, gấp gọn quần áo đóa hoa trắng đã thay ra, "Đây chẳng phải tiếp nhận rồi sao?" Động tác tay của cô rất nhanh, quần áo được xếp lại cực kì gọn gàng, "Nhưng lần này thật sự hổ thẹn với em, có thời gian cho tôi cơ hội mời em ăn bữa cơm nhé."

"Được, chuyện này kết thúc tại đây nhé, sau này đừng nhắc lại nữa." Bạch Dĩ Dung cười híp mắt, ngữ điệu vẫn rất thư thả, "Còn nữa, chị không giận em giấu chị là được."

Tô Tư Doanh cho quần áo vào túi, trái tim được hơi ấm trùm lên.

Cô nào có tức giận với người này, rõ ràng mỗi chuyện đối phương làm đều là vì nghĩ cho cô. Nếu thật sự tức giận, đại khái cũng nên là giận bản thân, không thể phát hiện ra những vết thương kia sớm hơn.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng thay đồ, ánh nắng chói chang bên ngoài khiến Tô Tư Doanh cảm thấy không thích ứng. Cũng chính vào khoảnh khắc này, một cánh tay trắng trẻo đưa ra, che đi đôi mắt cô.

"Dịu lại một chút rồi hẵng đi."

Hương thơm thoang thoảng từ đầu ngón tay lan tràn, xâm nhập vào hơi thở của Tô Tư Doanh, cô nghe lời đứng nguyên tại đó, chỉ mấy phút, cô thật sự muốn bỏ mặc tất cả, dứt khoát bộc phát toàn bộ cảm xúc kì lạ tích tụ của bản thân ra ngoài.

Nhưng tới cuối cùng, hai người không nói gì, buông tay xuống, Bạch Dĩ Dung nhận lấy quần áo của bản thân, vừa thảo luận về Chúc Tuệ Quân ban nãy nhát gan không thôi, vừa đi về lớp.

Chuyện đầu tiên sau khi quay lại lớp học của Tô Tư Doanh chính là uống nước bình tĩnh lại, kết quả, còn chưa vặn nắp chai nước, bạn học sau lưng bỗng vỗ vai, "Tư Doanh, có người tìm cậu."

Là một học sinh học lại, ai có thể tìm cô chứ?

Đặt chai nước xuống, Tô Tư Doanh đứng dậy nhìn về phía sau, một khuôn mặt đẹp trai lại non nớt mang theo nụ cười lúng túng, đang cầm một túi đồ ăn vặt nhìn bản thân.

Tô Tư Doanh bỗng cảm thấy đau đầu.

Đàn em tên Từ Trạch này, sao lại như âm hồn bất tán vậy chứ?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.