Duy Đông thục mạng chạy được một lúc rồi ngoái đầu nhìn ra sau, đập ngay vào mắt cậu ta là cảnh tượng Nam đang "trị liệu xương khớp" cho Quý mà cả người bất giác cảm thấy bủn rủn y như mình cũng là người bị bắt vậy.
Phù! May mà lúc đấy đầu óc còn hoạt động, nghĩ được đến việc chạy trốn.
Cậu ta nhanh chân lủi đi càng xa càng tốt, đầu cứ thi thoảng lại ngó nhìn ra sau nên không để ý, lỡ va phải một chiếc ghế đá, nơi có một cô bạn nữ đang ngồi.
"Ối!"
"Mẹ! Cái ghế chó này! Không biết tự tránh người đi à?... Ể, con bé đầu sứa?"
Vi và Duy Đông đồng thời cùng mở to mắt ra nhìn nhau. Thấp thoáng ở giữa hai tay của Vi, cậu ta có thể nhìn thấy cuốn sổ vẽ của cô nàng đang được mở phanh ra. Nếu như không nhìn nhầm thì Vi đang vẽ một người thanh niên đang cởi trần gợi cảm (hình như khóa quần cũng hơi lỏng lẻo) nằm trên giường... với khuôn mặt giống y hệt như cậu ta???
Duy Đông: "Tía má ơi?!!"
Vi: "AAAAAAAAAAAAAA?!!"
Vi cao giọng hét lớn rồi gấp bẹp hai bên của quyển sổ lại với nhau, rồi sau đó, cô ấy đen mặt đứng lên trước Duy Đông.
Mồ hôi trên trán của cậu ta đã túa ra như tắm, chưa bao giờ cậu ta lại thấy bản thân mình bị một thứ áp lực nào đè nặng như thế này!
Trời ơi! Vi đang định giết cậu ta diệt khẩu sao?
"Ôi chị ơi... Em chỉ mới mổ ruột thừa thôi mà..."
"Mày!"
"Dạ?!" Duy Đông ưỡn thẳng lưng lên, không dám nhúc nhích tay chân.
Cậu ta xanh mặt nhìn Vi he hé quyển sổ ra rồi ngoáy với một tốc độ kinh hồn, một giây sau, Vi thu lại vẻ mặt nghiêm trọng kia mà ngại ngùng giơ quyển sổ đến trước mặt Duy Đông.
"Đây..." Cô nàng bẽn lẽn nói: "Vừa nãy hình như mày hiểu lầm rồi. Đây mới là bản hoàn thành này."
Vi đã tẩy hết mấy chi tiết chăn ga gối đệm đi, thay vào đó để cho nhân vật đang đu xà. Nhưng má ơi, tại sao cô ấy không tẩy nốt cái khuôn mặt này đi và cài khóa quần cho nhân vật nữa? Có ai đu xà ngang mà mặt lại đưa tình thế kia không???
...
"Chà chà, năm nay là năm cuối cấp của Quý rồi nhỉ?"
Tối đến, bỗng dưng bố Tian nói ra câu ấy khi thấy trên bản tin thời sự buổi tối có nói gì đó về chủ đề thanh xuân.
"Sau khi thi xong THPTQG thì bạn bè mỗi đứa đều một nơi ha?"
Gì vậy? Tự dưng nói ra câu nghe suy ngẫm thế?
Quý nhai rôm rốp miếng táo đã gọt vỏ mà phu nhân Hà đưa rồi nhìn bố mình mở điện thoại ra, nhắn tin rồi gọi điện cho mấy người nào đó.
Kết quả là vài hôm sau, cả lớp được tổ chức đi trải nghiệm hai ngày một đêm vào hai ngày cuối tuần ở Hạ Long, tất cả tiền và chi phí đều do bố Tian thanh toán hết.
Trước lúc học sinh lên một chiếc xe khách lớn để di chuyển khỏi Hà Nội, ông còn cười cười nói với các bạn học lớp 12A1.
"Cứ chơi vui vẻ lên nhé, tận hưởng khoảng thời gian ở bên nhau nha!"
"Trời! Bố của mày đẹp trai quá Quý ơi! Ông ấy đồng ý sẽ thanh toán hết tất cả những khoản tiền ăn uống và sinh hoạt của lớp mình!"
Cả đám học sinh ở trên xe đều quay hết vào Quý rồi hô lên đầy cảm kích. Thậm trí, có đứa còn lập nguyên một điện thờ có mặt của ông Tian ở trên xe.
Nhờ có sự tài trợ khổng lồ của gia đình Quý nên chuyến đi lần này có giá trị hơn hẳn về mặt vật chất lẫn tinh thần, học sinh chỉ cần bung xõa thôi.
"Bố mày đẹp trai, mẹ cũng đẹp luôn! Em mày cũng đẹp nữa."
"Thiếu mất tao rồi!"
"Ok! Quý cũng đẹp trai."
"Anh Quý, anh Quý, anh Quý!"
Quý cười lên toe toét rồi trêu đùa với mấy đứa kia, sau khi không khí đã ổn định lại, cậu liền rướn người tiến về phía ghế ngồi ngay trên mình mà gõ gõ.
"Nam ơi."
"Hửm?"
Nam đáp lại cậu bằng một giọng điệu ngái ngủ khó chịu cứ như bị cậu làm phiền, hai bên mắt có vẻ hơi thâm lại, miệng thì lẩm bẩm cái xe này ồn chết đi được...
"Có chuyện gì?"
Chà... nghe cái giọng điệu khó ở này, hẳn là cô vẫn còn đang giận cậu vụ tổng vệ sinh mấy hôm trước.
"Hôm qua mày lại thức đêm học bài đấy à?"
"Thế thì liên quan chó gì đến cậu?"
Nam quay hẳn mặt vào cửa sổ, kéo cao lớp áo khoác đang phủ ở trên người mình lên, tỏ ý từ chối tiếp chuyện.
Một lúc lâu sau, thấy cậu chẳng lên tiếng gì nữa, cô đoán chắc là cậu từ bỏ ý định năn nỉ cô tha thứ rồi nên cũng chẳng có thêm bất kì phản ứng nào nữa, mặc dù có đôi chút hụt hẫng ở trong lòng.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy có mấy tiếng động loạt soạt phát ra từ hàng ghế sau, đang khó hiểu tự hỏi là cậu đang làm gì thì bất chợt, Nam mở to mắt nhìn Quý đứng hẳn dậy, lấy chiếc tai nghe mà mình mang theo rồi đeo nó vào hai bên tai cô. Một điệu nhạc êm ái nhanh chóng rót tràn trong trí não, xua đi những tạp âm ồn ào ở xung quanh.
Nam thấy cậu cười cười rồi vuốt ve lên má mình, miệng tặc lưỡi một cái rồi cúi mặt xuống bên dưới.
"Đừng tưởng làm thế thì tôi bỏ qua lỗi cho cậu." Suýt thì mềm lòng rồi.
Quý biết là để dỗ Nam thì một tí này vẫn chưa thấm là bao, thế nên cậu cũng không ngạc nhiên trước phản ứng này của cô lắm.
"Ít nhất mày cũng bớt giận tao hơn rồi đúng không Nam?"
Nam không mở mắt ra, cô im lặng một lúc rồi đáp lại: "Ờ."
Chỉ cần một câu nói ấy thôi cũng đã đủ để làm Quý vui suốt cả buổi đi xe ngày hôm ấy, cậu thò tay lục lọi trong túi áo khoác của mình rồi móc ra mấy viên kẹo chanh được gói trong một lớp vỏ trong suốt rất xinh xắn, luồn tay lên trước rồi đút nó vào túi áo của Nam.
Thằng Thanh ngồi bên cạnh Quý đã bị cảnh này đâm chọt vào mắt đến không thể chịu nổi nữa, liền đưa khuỷu tay ra rồi huých huých vào eo của Quý.
"Anh Quý ơi ~ Em cũng mún ăn kẹo chanh."
"Kệ mẹ mày, cút."
Thanh: "..."
Chuyến xe khởi hành từ cổng trường cấp ba lúc 8 giờ sáng, đi gần bốn tiếng, cộng thêm cả thời gian dừng nghỉ nữa thì đến hơn 12 giờ trưa họ mới đặt chân được đến khách sạn.
Sau khi ăn trưa, học sinh nhận lấy chìa khóa phòng rồi chia nhóm ba người ở với nhau.
Lớp có mười đứa con gái và bọn chúng đều đã có nhóm hết với nhau rồi, còn lại một mình Nam...
Cô đứng dựa người vào một cây cột lớn trong sảnh khách sạn 5 sao, đưa mắt nhìn về phía đám đông các học sinh đang bàn tán sôi nổi rồi kéo kéo tay nhau để đi lên kiểm tra phòng ở. Mãi một lúc sau mới có đứa phát hiện ra Nam.
"Ôi, chết! Cả ba nhóm con gái đều đã đủ người hết cả rồi, thế còn Nam thì tính sao?"
Khuê nghe vậy liền giơ cao tay lên: "Hay là Nam ở cùng phòng với tụi này đi!"
"Nhưng bốn người một phòng có chật quá không nhỉ?"
Nam còn chưa kịp mở miệng để đáp lại, bỗng dưng, Quý từ giữa đám bọn con trai đã nhảy ra rồi hào hứng hô lớn.
"Hay Nam ở cùng phòng với tao đi!"
"Mày điên à?! Mày là con trai còn cậu ấy là con gái mà!"
"Nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Mày có coi Nam là con gái không thế? Đồ điên này."
Quý bị mắng ghê gớm rồi bị bọn con gái đuổi sang một bên, còn bồi thêm cả một tiếng chửi "Đồ con lợn" nữa. Thế là cậu lủi thủi quay trở về vị trí của nhóm con trai với những khuôn mặt hóng hớt và những câu trêu chọc không hề trong sáng một chút nào của chúng nó.
"Này, mày định nhá hàng cho con gái nhà người ta xem trước đấy hả?"
"Thằng này trông đần đần ngu ngu mà cũng khá phết nhể?"
"Không! Bọn mày nghĩ bậy bạ cái gì thế?"
"Còn chối nữa? Mấy lần tao để ý mày cứ nhìn chằm chằm vào gáy Nam trong giờ học, giờ được ở cùng một phòng với nó chắc mày không chỉ nhìn gáy nữa đâu nhể?"
Quý chỉ nghĩ đơn giản thôi khi đề xuất là cho Nam ở cùng phòng với cậu, ai ngờ trong mắt bọn cùng lớp, câu nói ấy của cậu lại xiên xọ ra nhiều kiểu thế này nên không tự chủ được mà nóng mặt, vội vã lên tiếng giải thích nhưng có nói thế nào bọn nó cũng không tin, còn coi đây là biểu hiện chột dạ nữa. Đáng ghét!
Cuối cùng, bọn họ quyết định gọi cho lễ tân kê thêm một chiếc giường đơn nữa vào phòng của nhóm Khuê cho Nam nằm. Khi cả bọn đang đứng trong thang máy, đặc biệt là chỉ toàn có con gái thì bỗng dưng, Vi cất tiếng.
"Nam vậy là đã có người 'đặt cọc' trước rồi ha."
Nam giật mình trước câu trêu ghẹo hí hửng ấy của Vi, bối rối lắc lắc đầu.
"Không phải!"
"Ầy, không phải ngại. Thằng Quý là cái đứa đầu tiên mà tao thấy nó dán 'cờ xanh' từ đầu đến chân, xanh đến nỗi đi ra ngoài trời nắng là nó tự quang hợp được luôn ấy. Vậy mà giờ đây, cái 'rừng xanh' di động ấy lại đang chạy vòng vòng quanh ai ý nhỉ?"
Cả bọn đều toét miệng ra cười rồi đồng loạt chỉ hết vào Nam.
"Chính là mày!"
Nam đỏ bừng mặt lên rồi xấu hổ cúi đầu xuống, mãi một lúc lâu sau mới lí nhí đáp lại.
"Chưa... Tôi, tôi mới đang trong quá trình tán cậu ấy thôi..."