Dưới ánh trời chiều, tuyết trải trên phần mộ phần đã bị hòa tan không ít, mấy con chim hoang dã bay qua, không thấy gì để ăn thì lại ríu rít bay đi.
Trước ngôi mộ, Đào Yêu chăm chú nhìn cái tên trên bia: "Phùng... Bát Nguyệt?”
Ti Cuồng Lan nói: "Là thầy ủ rượu nổi tiếng nhất năm đó, được người ta xưng tụng là Tửu Thần Phùng Bát Nguyệt. Khi còn sống, hắn có nhận hai đệ tử, một trong số đó là Tiêu Nguyên Tân. Tiêu Nguyên Tân có thể trở thành ông chủ như thế này, hơn phân nửa là nhờ Phùng Bát Nguyệt dốc lòng truyền thụ.” Hắn nhìn xung quanh, lại nói: “Phùng Bát Nguyệt cả đời không màng danh lợi, vui vẻ du sơn ngoạn thủy, tuổi già định cư trong ốc Vân Ngoại ở ngoại ô phía nam kinh thành.”
Đào Yêu nhìn theo tầm mắt hắn, ở đó có một căn nhà trúc đơn giản, một hàng rào trúc vây quanh sân, đá xanh trải đường, hoa cỏ phong phú, mặc dù là mùa đông vạn vật tàn tạ xác xơ, nhưng lại không thấy dáng vẻ tiêu điều gì, chỉ là trên tấm biển treo trên cửa viện, tùy tiện viết ba chữ "cốc Vân Ngoại".
Phùng Bát Nguyệt nhất định là rất thích căn nhà này, cho nên có chết cũng muốn nhìn ngắm nó mỗi ngày. Phòng ốc như vậy, nàng nhìn thì cũng thích, nhưng mà xung quanh quá yên tĩnh, ở lâu không khỏi thấy nhàm chán.
Ti Cuồng Lan đứng bên mộ kiểm tra trái phải một hồi nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, bèn trực tiếp đi đến “cốc Vân Ngoại”.
”Tiêu phu nhân nói bọn họ từng đến bái tế sư phụ của ông chủ Tiêu, là nơi này sao?” Đào Yêu đuổi theo: “Chúng ta phải đi hết hành trình bà ta viết ra sao?”
"Ta đã từng dùng một tháng để làm chuyện như vậy rồi." Ti Cuồng Lan thản nhiên nói: “Dù là thị phi lớn hơn nữa thì cũng do người làm ra, những nơi hắn đi qua, những chuyện hắn từng làm, nhưng lời hắn đã nói, người hắn từng gặp, nguyên nhân nhất định sẽ bị giấu ở bên trong.”
Đào Yêu cười cười: "Ta còn tưởng đường đường là Ti nhị thiếu gia có pháp bảo gì đặc biệt, liếc mắt một cái đã nhìn thấu gốc rễ của vấn đề có, thì ra vẫn phải dựa vào cách bình thường, thậm chí có chút ngốc nghếch như vậy."
"Mười năm trước, đứa con trai duy nhất của Tiêu Nguyên Tân chết vì bệnh." Ti Cuồng Lan cũng không biện giải, chỉ nói: “Hắn và nguyên phối phu nhân nhiều năm không có con, nhi tử là do trắc thất sinh ra, ấu tử chết non không lâu thì Tiêu gia nhị phu nhân bi thương quá độ nên tự sát, sau đó Tiêu Nguyên Tân không cưới nữa, ở cùng nguyên phối cho đến nay.”
Đào Yêu gãi gãi đầu: "Thứ này không phải cũng là Tiêu phu nhân viết cho ngươi đó chứ?"
Ti Cuồng Lan cười cười: "Biết đúng sai mới có thể giải được thị phi. Đọc sách nhiều mới tốt, mấy tin đồn chốn chợ đò cũng có thể lắng nghe, nhớ được càng nhiều thì càng có chỗ dùng đến."
Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ hắn ngoại trừ đọc sách ra, thì còn phải thường xuyên mang một cái ghế nhỏ đi đến đầu đường cuối ngõ nghe người ta nói chuyện thị phi sao? Đây không phải là chuyện chỉ có Đào Yêu nàng mới làm thôi sao... Hay là hắn cố ý nói lòng vòng, thực ra hắn có cách không ai biết để thu thập mấy chuyện hắn muốn biết?
"Ngươi không phải là thả tai mắt khắp nơi giúp ngươi thu thập tin tức đó chứ?" Đào Yêu hỏi hắn, một tên có thể sánh ngang với "trấn trạch", thì nhìn thế nào cũng không thể có thời gian đi lang thang khắp nơi như thế được. Ti Cuồng Lan cũng không trả lời, chỉ nói: "Sáng nay vào Tiêu phủ, có năm người hầu trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng khi người gặp họa. Tiểu đồng tên Tiểu Phúc đi theo Tiêu phu nhân lúc đi lại có bốn lần suýt nữa thì té ngã, giống như ngủ gà ngủ gật không tỉnh táo nên đi đứng không vững. Khi nói đến "nữ quỷ", ánh mắt Tiêu phu nhân né tránh ba lần, cũng không giống như hoàn toàn không biết lai lịch. Gia đinh thủ vệ ở cửa viện dường như cũng không thích áo đỏ, ta nghe thấy hai người trong đó âm thầm oán giận nói nếu là Nhị phu nhân đến thật rồi, ngày thường nàng thích nhất là mặc xiêm y đỏ, bọn họ mặc đồ đỏ theo lời dặn các cao nhân kia để tránh tà, nhưng lỡ như không tránh được tà còn chọc giận nàng thì phải làm sao.”
Nghe vậy, Đào yêu chép miệng: "Ngươi thế mà lại quan sát nhiều như vậy..."
"Ngươi thì chỉ nhìn thấy mỗi việc trong phòng bếp có thứ gì ăn được thôi." Ti Cuồng Lan mỉm cười.
"Không cần nhìn, ta chỉ ngửi thôi đã biết rồi." Đào Yêu đắc ý ngẩng đầu lên, không thèm giận hắn nói: “Theo lời ngươi nói, tình hình đã hỏng bét đến thế này rồi, Tiêu phu nhân vẫn không nhắc đến chuyện của nhị phu nhân một chữ nào, điều này không phải rất đáng nghi sao.”
"Có lẽ bà ta có nỗi khổ." Ti Cuồng Lan nói: “Cũng có lẽ có quỷ kế của bà ta.”
Đào Yêu trầm mặc một hồi, nói: "Dáng vẻ của ông chủ Tiêu là bị yêu khí quấn thân. Con yêu quái này hẳn là ở nơi cách hắn rất gần, nếu cách hắn quá xa thì chỉ sợ nỗi khổ hắn phải chịu sẽ bị giảm xuống.”
"Ngươi có manh mối gì sao?" Ti Cuồng Lan hỏi.
"Không chắc lắm." Đào Yêu lại nói: “Lúc trước ta đi một vòng quanh sảnh phụ, không thấy dấu vết của yêu quái này. Chỉ biết nó có mối thù rất sâu với ông chủ Tiêu.”
"Lời này là có ý gì?"
"Trong mắt ông chủ Tiêu có hiện lên ba đường." Đào Yêu nhíu mày: “Nếu đáy mắt nhân loại hiện lên ba đường máu thẳng đứng, thì chứng tỏ hắn không chỉ nhiễm yêu khí, mà còn là một con yêu quái dù có tiêu hao tính mạng cũng phải tạo thành thương tổn vĩnh viễn trên người hắn, đó là một lá “bùa tuyệt mệnh”. Một khi ba đường máu kia xuyên qua đáy mắt, thì yêu quái kia tất sẽ mất mạng, mà ông chủ Tiêu, cho dù là ta, hay là thần tiên giỏi hơn cả ta thì cũng không thể nào làm cho hắn khôi phục lại nguyên trạng được."
Ti Cuồng Lan nhíu mày: "Lấy mạng của chính mình đổi......"
"Đúng vậy, cho nên ngươi nói rốt cuộc phải có bao nhiêu thù oán thì mới có thể khiến cho một yêu quái dùng tính mạng của mình biến ông chủ Tiêu thành quái vật như thế. Mặc dù không tổn thương đến tính mạng hắn, nhưng nếu cả đời đều dùng khuôn mặt như vậy sống tiếp, thì còn khổ hơn cả chết?" Đào Yêu cau chặt mày: “Ta đã lâu rồi không gặp được yêu quái như thế.”
"Giết ư?" Hắn liếc mắt nhìn nàng, ở chung đã được một thời gian, hắn rất hiếm khi thấy lông mày nàng nhíu thành như vậy.
"Tìm được rồi nói sau."
Hai người dừng ở trước cửa "cốc Vân Ngoại", Ti Cuồng Lan đẩy cửa bước vào.
Tuy rằng căn nhà này đã nhiều năm không có người ở, nhưng xem ra vẫn có người chăm nom nơi này, trong phòng ngoài phòng đều rất sạch sẽ, đến mức một chiếc bàn một chiếc ghế cũng sắp xếp rất gọn gàng, hoa cỏ trong vườn phong phú đa dạng, có thế thấy Phùng Bát Nguyệt chẳng những yêu rượu, mà cũng rất si mê hoa cỏ. Hai người kiểm tra trong ngoài một vòng, không phát hiện được gì.
"Cũng không có gì không ổn." Đi đến mức hai chân đau nhức, Đào Yêu bèn ngồi xuống trước bàn đá trong vườn: “Ta nghỉ ngơi một lát, cơm trưa còn chưa ăn, mệt chết đi được.”
Ti Cuồng Lan ngồi đối diện nàng, giống như biến ảo thuật lấy ra một túi giấy dầu, ném qua cho nàng.
Đào Yêu mở ra, là một cái bánh mè thơm ngào ngạt, nàng vui chết mất, lập tức cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: "Ngươi thế mà lại mang theo bánh!"
"Thuận tay mua ở chợ." Ti Cuồng Lan cười: “Mộ phần của lão Phùng nào có đồ gì để ăn, nhãn lực của ngươi thực sự có hơi kém.”
Nếu không phải sợ lãng phí lương thực, thì nàng đã ném một nửa cái bánh còn lại vào mặt hắn rồi.
”Ăn chậm thôi, không vội." Ti Cuồng Lan đứng lên, bước qua một bên nhàn rỗi ngắm hoa cỏ.
Đào Yêu nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, nhảy đến bên cạnh Ti Cuồng Lan lớn tiếng nói: "Ngươi cứ phải chọc tức ta sao? Ngươi nhìn ta không vừa mắt đến vậy sao? Ngươi không thể đối xử tốt với ta như Miêu quản gia được sao?"
Ti Cuồng Lan ghét bỏ nhìn vụn bánh phun hết lên người mình: "Ngươi không thể ăn xong hẵng nói chuyện sao?”
“Không thể!” Đào Yêu phẫn nộ nói, đang muốn tiếp tục mắng hắn, thì lại đột nhiên ngẩn người ngậm miệng lại. Một lát sau, Ti Cuồng Lan không nghe thấy nàng mắng thì cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn nàng, lại thấy nàng đang nghiêng đầu đứng ở đó như lắng nghe gì đó, tư thế rất kỳ quái.
"Ngươi đây là..."
“Suỵt!” Đào Yêu vội che miệng hắn lại: “Đừng nói nữa! Cũng đừng hỏi gì cả!" Còn nàng lại lớn tiếng hỏi: "Nhị thiếu gia, ngươi thấy ta có xinh đẹp không?”
Đúng là một câu hỏi khó hiểu. Ti Cuồng Lan nhíu mày, mặc cho bàn tay của nàng dừng lại trên miệng mình, nghĩ thầm nha đầu này có phải lại đang thay đổi cách trả thù hắn hay không.
Không khí tựa như ngưng đọng lại, ngoại trừ thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, trong vườn chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của hai người bọn họ.
Hì hì!
Có ai đó đang cười.
Hai người ăn ý nhìn nhau, đồng thời dùng ánh mắt hỏi nhau: "Ngươi có nghe thấy không?
Đào Yêu buông bàn tay đang bịt miệng hắn xuống, ý bảo hắn tiếp tục giữ im lặng, còn nàng lại cao giọng hỏi: "Nhị thiếu gia, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi đâu mới có thể bắt được yêu quái kia đây?" Hỏi xong lập tức im lặng chờ đợi.
Hì hì!
Lại là một tiếng nhẹ nhàng, là tiếng cười của nữ tử.
Hai người nghe vô cùng rõ ràng.
Từ mộ Phùng Bát Nguyệt đến nơi này, ven đường không thấy một bóng người, trong vườn ngoại trừ hai người bọn họ, người thứ ba ở đâu ra?
Ti Cuồng Lan và Đào Yêu đồng thời tìm được nơi phát ra tiếng cười, hai người cùng đi về phía bên trái một bước, ánh mắt dừng lại trên một chậu hoa Dành Dành lớn chỉ có lá xanh, mùa đông tuy hoa không nở, nhưng lá trên cành lại vẫn xanh tươi sáng bóng. Ti Cuồng Lan im lặng chỉ vào thứ thực vật bình thường này, Đào Yêu hiểu ý gật đầu.
Hai người vây quanh hoa Dành Dành nhìn một vòng, cuối cùng phát hiện giữa những tầng lá phát hiện một đóa hoa nhỏ tầm thường... toàn thân màu xanh đậm, gần như giống với màu lá của hoa Dành Dành, hoa nở năm cánh, chỉ nhỏ bằng quả trứng cút. Nhưng mà thần kỳ nhất là giữa cánh hoa lại sinh ra một khuôn mặt với ngũ quan đầy đủ, tuy nhỏ nhưng đường nét lại vô cùng rõ ràng, giống như một nữ tử mặt mày thanh tú.
Lại nhìn kỹ hơn, loài hoa này toàn bộ dựa vào một thân hoa còn nhỏ hơn sợi tơ, dùng cành hoa chống đỡ, chôn rễ dưới bùn, có một mảng lớn lá xanh che chắn cho nó, nếu không cố ý đi tìm thì người bình thường thật sự rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó. Đào Yêu nhìn Ti Cuồng Lan mỉm cười, kề sát vào đóa hoa kia, lại lớn tiếng hỏi một câu: "Nhị thiếu gia có phải rất đáng ghét không?”
Hì hì!
Khuôn mặt người trên hoa kia thế mà lập tức há miệng bật cười.
Ti Cuồng Lan có hơi kinh ngạc, mặc dù hắn đã gặp được vô số con người và chuyện kỳ lạ, thế nhưng một đóa hoa vừa có mặt người vừa có thể cười, thực sự là lần đầu mới thấy.
Đào Yêu cười cười, trong lòng chợt có tính toán. Nàng kéo Ti Cuồng Lan đến nơi cách đó đủ xa, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi hai phu phụ ông chủ Tiêu bái tế lão Phùng, có phải đã đến cốc Vân Ngoại để nghỉ chân không?”
Ti Cuồng Lan nói: "Bái tế xong đã là buổi chiều, phu phụ ông chủ Tiêu dẫn tùy tùng vào cốc Vân Ngoại nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, Tiêu phu nhân còn sai tùy tùng quét dọn đơn giản một lát, ông chủ Tiêu thì vẫn ngồi ở trước bàn đá trong vườn uống trà, không bước vào trong phòng.”
"Ngày đó có ai vào trong cốc Vân Ngoại?”
"Phu phụ ông chủ Tiêu, hai gia đinh Hồ Đại Ngưu và Trương Thắng, tỳ nữ của Tiêu phu nhân A Lan, tiểu đồng Tiểu Phúc, quản gia lão Hứa." Ti Cuồng Lan trả lời không sai một chữ, cũng không lấy giấy Tiêu phu nhân viết cho hắn ra xem.”
“Bảy người..." Đào Yêu suy nghĩ, lẩm bẩm: “Với khả năng của nó, nếu muốn tự do hành động, e là không thể không nhập vào mấy người kia.... ừm, có lẽ là cái đó.”
Ti Cuồng Lan nghe nàng lẩm bẩm xong, hỏi: "Có manh mối gì không?"
Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi chọc giận ta nhiều như thế, cũng chỉ lần này có chút giá trị."
"Giải thích ra sao?" Ti Cuồng Lan nhìn đóa hoa kia, không nghe được động tĩnh của bọn họ, nó hết sức yên tĩnh, không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
"Phía tây Hoắc Sơn có một thung lũng, thường có mặt người mọc giữa lá và hoa, nở năm cánh, đều là mặt nữ, không hiểu tiếng, nghe hỏi thì cười, mười năm mới nở một lần. Tiểu yêu, vô hại.” Đào Yêu cũng nhìn qua bên kia: “Đó là một con Nhân Diện. Khi hoa nở, nó sẽ bật cười khi nghe thấy ai đó đặt câu hỏi. Tuy rằng ta không biết có gì buồn cười, nhưng loại tiểu yêu quái này là vậy. Yêu lực của chúng nó yếu ớt, cực kỳ khiêm tốn, vừa rồi nếu không phải ta tức giận với ngươi mà hỏi liền tù tì ba câu hỏi thì ta chưa chắc có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.”
“Nhân diện?” Ti Cuồng Lan nhíu mày: “Nếu ngươi nói không sai thì yêu quái này phải vô hại mới đúng.”
"Con thỏ nóng lên còn cắn người mà." Đào Yêu lườm hắn một cái đi về phía chậu hoa, cúi người nhìn kỹ yêu quái kia, lại lấy đầu ngón tay khẽ chạm vào trán nó, suy nghĩ một hồi thì xoay người đi tới cửa viện: “Trở về thôi.”
"Mặc kệ sao?" Ti Cuồng Lan không hề nhấc bước: “Ta còn tưởng ngươi sẽ xử lý con tiểu yêu làm ác này chữ?”
Đào Yêu quay đầu lại: "Nhân Diện kia bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi. Cười khúc khích như thế chỉ vì đó là bản năng của nó.”
Ti Cuồng Lan cau mày: "Bị bệnh ư?"
"Cũng có thể nói là như thế." Đào Yêu cười nói: “Nhị thiếu gia còn nhớ lúc trước đại thiếu gia bị người khiêng trở về, ta nói giữa lông mày hắn có một khoảng trống người bình thường không nhìn thấy không?"
"Ngươi nói thân thể không có hồn sẽ sinh ra khoảng trống này." Ti Cuồng Lan đương nhiên nhớ rõ.
"Nó cũng vậy." Đào Yêu khẳng định: “Loại tiểu yêu nhỏ bé không đáng nhắc đến như Nhân Diện, trừ phi tư chất thật tốt tu vi thật cao, thì đại đa số cả đời này đến hình người cũng không thể hóa được, cả đời chỉ có thể sống giữa những cành lá, thứ ngày thường nghĩ ra được, nhiều lắm là dùng thuật ly hồn sơ cấp nhất để đi dạo quanh xung quanh nguyên thân trong vòng bảy trượng. Nếu muốn đi xa, trong thời kỳ ra hoa mười năm một lần, lúc yêu lực bản thân mạnh nhất, nhập vào những vật sống khác để rời khỏi nơi này, hơn mười bốn ngày nếu không trở về thì chỉ có thể tan thành mây khói, thân thể héo tàn, chẳng khác nào tự sát.”
“Nhập vào những vật sống khác mới có thể rời đi?" Ti Cuồng Lan hơi sững sờ: “Bảy người ngày đó đến cốc Vân Ngoại...."
"Nhân Diện hẳn là đang ở trên người một người bọn họ." Sắc mặt Đào Yêu lạnh như băng: “Con yêu này, sợ là không chữa được nữa rồi.”
*Vỹ thanh:
Ti Cuồng Lan trầm ngâm một lát, không đi về phía cửa lớn mà xoay người lại đi vào trong phòng.
Bài trí vẫn là những bài trí như vậy, bàn ghế tủ đồ, những bức tranh đan thanh thủy mặc treo trên tường, trong một cái tủ mây lớn bày các loại hồ lô và chén rượu, bên cạnh còn rải rác một đống sách.
Ti Cuồng Lan tiện tay lấy ra một xấp sách, mở bìa sách đã vàng ố từ lâu ra, phát hiện chẳng qua chỉ là một ít ghi chép liên quan đến việc ủ rượu... khi nào đậy, lúc nào mở, lấy nước từ suối nào, dùng nguyên liệu gì, đều ghi chép trong đó, không có gì ngạc nhiên. Nhưng nhìn vào chữ viết tay, là do hai người cùng hoàn thành, một người nét bút nguệch ngoạc, một người viết thẳng thớm. Hắn lại rút ra một xấp giấy dưới quyển sách, phát hiện là một thứ giống như đề thi, hẳn đề thi của lão Phùng đưa ra, đều có liên quan đến kỹ thuật ủ rượu, người trả lời cũng là hai người, ký tên cũng rất rõ ràng, một người là Tiêu Nguyên Tân, một là Phương Hạc Vũ.
"Phương Hạc Vũ......" Ti Cuồng Lan nhìn cái tên này: “Hai người đều là cao đồ của lão Phùng, Tiêu Nguyên Tân phong quang vô hạn, người kia lại mai danh ẩn tích.”
Đào Yêu thò đầu ra từ sau lưng hắn, nhìn chằm chằm cái tên trên giấy thi nói: "Phương Hạc Vũ? Một đồ đệ khác của lão Phùng ư?
"Ừ." Ti Cuồng Lan cất bài thi lại, đóng cửa tủ, bỗng nhiên nói: “Tiêu Nguyên Tân làm ăn giỏi, thế nhưng lại là kẻ hám lợi, không phải hạng người lương thiện gì.” Hắn quay đầu nhìn chậu hồng ngoài cửa sổ: “Bị người hãm hại là do tự gieo quả ác cũng chưa biết chừng.”
"Cũng bởi vì không biết nên mới phải mời nhị thiếu gia đến giải thị phi đó." Đào Yêu cười cười, nghe khẩu khí của tên này, hình như căn bản không đứng về phía ông chủ Tiêu, khẳng định còn nhớ tới mối thú đòi rượu hồi bé.
Ti Cuồng Lan quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nghiên cứu đồ vật kỳ lạ gì đó, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Đào Yêu bị hắn nhìn mà sợ hãi, theo bản năng lau miệng lau mũi: "Nhìn ta làm gì? Mặt ta cũng đâu có bẩn!”
"Lần này, ta cần ngươi giúp đỡ." Ti Cuồng Lan bỗng nhiên mở miệng, vươn ba ngón tay ra: “Nếu thuận lợi giải quyết việc này, thưởng cho ngươi ba tháng tiền công.”
Nàng không nghe nhầm đó chứ? Nhị thiếu gia lại chính miệng cầu xin nàng giúp đỡ ư?! Còn trả tiền.
Đào Yêu vội vàng xoa xoa tai: "Ngài nói cái gì, trời lạnh quá ta không nghe rõ!”
Ti Cuồng Lan bình tĩnh nhìn nàng, không lặp lại một chữ nào.
"Được rồi được rồi, đã hứa chắc ba tháng tiền công rồi đó nhé!" Đào Yêu vươn ngón tay út ra: “Móc tay! Ai đổi ý người đó hói đầu!"
Ti Cuồng Lan hơi do dự, thế nhưng vẫn vươn ngón tay ra.
May là ở xung quanh này không có người, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy đường đường là Ti nhị thiếu lại đi móc tay với tiểu nha đầu này... Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ nghĩ đến tròng mắt của đám người Ti Tĩnh Uyên Miêu quản gia Liễu công tử kia có thể trừng lên với đủ các lời nói lung tung bậy bạ, hắn lại thấy thế giới này e là không ổn mất.
"Về thôi." Ti Cuồng Lan dứt khoát rụt tay lại.
"Được!”
Nhận được lời hứa, Đào Yêu vui vẻ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa tính ba tháng tiền công cộng lại là bao nhiêu. Nhìn bóng lưng nhàm chán lại điên khùng kia, Ti Cuồng Lan lại lặng lẽ nở một nụ cười yếu ớt mà ấm áp.
Để nàng ở bên người, cũng không tệ lắm.
Ánh mặt trời bò từ bên ngoài vào trong cửa sổ, rơi trên khuôn mặt đột nhiên có hơi mong chờ của hắn.