Tiếng ngựa hí vang làm náo động cả một vùng yên tĩnh. Kỳ Phong ôm Hạo Phong xuống lưng ngựa, đạp tung cánh cửa. Tiểu Thanh nghe tiếng động mạnh, vội chạy ra đã thấy Hạo Phong người đầy máu, sắc mặt tái nhợt đến doạ người.
Kỳ Phong đặt chàng lên giường, thấy Tiểu Thanh sắp sửa oà khóc, liền nhẹ giọng trấn an:
“Đừng lo, là máu của ta.”
Dứt lời, hắn liền tránh sang một bên để Trương y sư khám bệnh cho chàng.
Trương y sư bắt mạch một lát rồi nói:
“Khí lạnh xâm nhập cơ thể nên ngài ấy nhiễm phải phong hàn, dẫn đến sốt cao. Uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn, điện hạ đừng quá lo.”
Kỳ Phong không đáp lại, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay chàng, siết thật chặt. Trương y sư nhìn thấy máu thấm đỏ ngực áo của hắn, liền cầm hộp thuốc đến gần, nói khẽ:
“Để thần xem vết thương cho điện hạ.”
Kỳ Phong không trả lời, mắt vẫn dán chặt lên người Hạo Phong. Trương y sư mặc kệ hắn đồng ý hay không, lẳng lặng băng bó vết thương cho hắn.
Khi vết thương được xử lý xong, y và Tiểu Thanh cùng bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Kỳ Phong vẫn ngồi bất động bên giường. Hắn ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mộng thật dài, không dám buông tay ra, cũng chẳng dám dời mắt khỏi chàng dù chỉ một giây. Tựa hồ chỉ cần lơ là một chút, thì chàng sẽ lại biến mất khỏi đời hắn.
Kỳ Phong đưa tay chạm lấy gương mặt chàng, cảm nhận hơi ấm chân thực tỏa ra từ làn da mịn màng kia, không còn là khối băng lạnh lẽo nữa. Hắn lẳng lặng cúi đầu xuống, áp sát tai vào ngực trái của chàng, lắng nghe từng nhịp tim đều đặn. Chàng đã thực sự sống lại rồi.
Rạng sáng hôm sau, Vi Hàn và Thạch Đầu quay về với bộ dạng bơ phờ. Nghe tin đã tìm được Hạo Phong, cả hai đều hết sức vui mừng, tính vào trong gặp chàng thì bị Tiểu Thanh ngăn lại. Biết được Kỳ Phong ở đây, càng làm khiến họ sửng sốt không thốt nên lời.
Trong căn phòng nhỏ, Kỳ Phong ngồi túc trực bên Hạo Phong cả một đêm dài, ngủ gục lúc nào không hay. Bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay, đến độ mồ hôi ướt đẫm.
Lông mi khẽ lay động, Hạo Phong từ trong cơn hôn mê tỉnh lại. Thấy bên cạnh là gương mặt chàng luôn khao khát gặp bao ngày qua, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc lẫn đau đớn. Hạo Phong khẽ nhích một ngón tay, người nọ lập tức ngồi bật dậy, giữ chặt lấy chàng, ánh mắt hoảng loạn gọi lớn:
“Hạo Phong! Đừng đi!
Khi bình tĩnh lại, nhìn thấy đôi mắt đẹp bấy lâu khép chặt, nay mở to, con ngươi đen láy đầy sức sống, Kỳ Phong vui mừng không kể siết.
Người ấy vẫn luôn ở đây, chưa hề rời đi. Gương mặt này, mùi hương này, cả hơi ấm thân thuộc, đang gần sát bên.
“Cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi…”
Hạo Phong khẽ gật đầu, rồi thoáng giật mình. Sao Kỳ Phong lại có mặt ở đây? Bất chợt, Hạo Phong đẩy hắn ra, run rẩy nói:
“Đệ đã giết người.”
Kỳ Phong thấy vẻ bất an trên mặt chàng, mới sực nhớ đến Khắc Phong, vội trấn an:
“Ngốc ạ! Hắn không có chết!”
Hạo Phong mở to mắt ngạc nhiên, sao hắn lại biết?
Kỳ Phong nhìn chàng ngây ra, liền cười nói:
“Lúc đó, đệ vừa ngất đi là tam ca đuổi tới. Hắn chỉ bị thương thôi, chưa chết được.”
Nghe tin Khắc Phong còn sống, chàng không những không vui, mà còn thêm phần lo lắng. Sắc mặt càng lúc càng tái đi:
“Nếu huynh ấy không chết... vậy thì tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Huynh ấy sẽ bẩm báo mọi chuyện với phụ hoàng. Mọi người sẽ bị xử tội vì đã thả đệ đi...”
Kỳ Phong xoa nhẹ gương mặt chàng, dịu dàng nói:
“Đệ yên tâm, tất cả đã giải quyết xong rồi. Kẻ hãm hại đệ đã bị trừng trị.”
Chàng kinh ngạc hỏi:
“Là ai?”
“Là Hồng Hoa.”
Nói rồi, hắn kể lại chuyện Hồng Hoa đã thú tội cho Hạo Phong nghe. Dĩ nhiên, đã che giấu đi một phần sự thật. Hắn không muốn chàng đau lòng vì bị Trang Quý Phi lừa dối.
Hạo Phong biết mình đã đoán nhầm người, như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Rồi chàng lại hỏi:
“Nhưng tại sao huynh lại biết đệ còn sống mà tìm tới tận đây?”
Kỳ Phong càng nghĩ càng giận. Mọi người đều xem hắn là kẻ ngốc, nên đã lừa hắn, khiến hắn sống không bằng chết. Cũng may, sau khi bình tĩnh lại, hắn đã nhận thấy có gì đó không đúng lắm.
Ngày hôm đó, khi hắn ôm Hạo Phong về từ thiên lao, tuy cả người chàng đầy máu, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhưng chưa ai khẳng định là chàng đã chết. Vậy mà Thạch Đầu lại như thần y, nhìn một cái đã bảo chàng qua đời rồi. Khi nghĩ tới câu nói của Thạch Đầu, Kỳ Phong từ trong bóng đêm tăm tối bỗng nhìn thấy tia sáng hiếm hoi. Hắn muốn tìm Thạch Đầu hỏi cho ra lẽ, nhưng lúc đó, Thạch Đầu đã ở tận Đàm Hoa Sơn, mà hắn thì nôn nóng muốn biết sự thật đến phát điên rồi!
Kỳ Phong càng nghĩ càng rối, cuối cùng hắn mới sực nhớ đến Nghinh Phong. Tất cả bọn họ đều có giao tình tốt với Hạo Phong. Chuyện Thạch Đầu biết, Nghinh Phong chắc chắn sẽ biết. Vì thế mà hắn đánh liều đi gặp Nghinh Phong ngay trong đêm đó.
Nghinh Phong vốn mềm lòng, nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của Kỳ Phong, không thể không nói hết sự thật. Kỳ Phong biết Hạo Phong còn sống thì mừng đến phát rồ. Nhưng nghĩ tới kẻ đã hãm hại chàng, hắn liền không ngăn được cơn giận.
Còn sống thì đã sao? Còn sống mà mang danh là kẻ giết vua, suốt đời sống chui sống nhủi không biết đến ngày mai. Hắn không cam lòng để chàng phải khổ sở như vậy, nên nhất định phải làm sáng tỏ mọi chuyện. Thế là hắn lại tìm đến Thanh Mai điện.
Nếu Trang Quý Phi ngoan cố không nhận, thì Kỳ Phong sẵn sàng gánh tội thay nàng. Hắn chấp nhận đánh đổi một kiếp này để trả lại tự do và trong sạch cho chàng.
Ngày hôm sau hắn tìm tới hoàng đế, đã sẵn sàng từ bỏ tất cả. Nhưng cuối cùng, Trang Quý Phi cũng đổi ý, đưa Hồng Hoa ra làm lá chắn. Mà Hồng Hoa thì nhất mực trung thành, nguyện chết vì chủ nhân không một lời oán than.
“Ta đã xin phụ hoàng được đi đón đệ về. Việc đệ giả chết, ta đã nhận hết lỗi về mình, nên đệ đừng lo mọi người sẽ bị trừng phạt. Sóng gió đã qua rồi. Đợi đệ khoẻ lại, hãy về cùng với ta, được không?”
“Nhưng chuyện của tam ca...”
“Có ta bên cạnh, hắn sẽ không dám làm gì đệ đâu.”
Buổi sáng hôm ấy, Kỳ Phong kể cho mọi người nghe về sự việc vừa qua. Rồi hắn nói:
“Sau khi Hạo Phong khỏe hẳn, ta sẽ đưa đệ ấy quay về hoàng cung. Mọi người nếu đi theo thì càng tốt, nếu không, ta cũng không ngăn cản.”
Thạch Đầu và Tiểu Thanh dĩ nhiên là đồng ý quay về. Trương y sư cũng vậy. Duy chỉ có Vi Hàn là phản đối:
“Sau tất cả mọi chuyện, ngươi còn muốn dẫn đệ ấy về? Hạo Phong không thích hợp với cuộc sống nơi đó. Ngươi hãy buông tha cho đệ ấy đi.”
Biết Vi Hàn lảng vảng quanh Hạo Phong thời gian qua, Kỳ Phong cực kỳ khó chịu nhưng ráng nhẫn nhịn, giờ hắn lên tiếng ngăn cản Hạo Phong quay về như một giọt nước làm tràn ly. Kỳ Phong nổi giận nói:
“Ngươi lấy tư cách gì quyết định việc đệ ấy đi hay ở?”
Vi Hàn thường ngày hay cười nói vui vẻ, nay lại nghiêm túc không ngờ:
“Ta là bằng hữu của đệ ấy. Dĩ nhiên sẽ mong muốn những điều tốt đẹp sẽ đến với đệ ấy!”
Kỳ Phong nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc:
“Có bằng hữu nào như ngươi không? Mấy tháng trời đi biền biệt. Thay vì lo cho cuộc sống của đệ ấy, ngươi hãy mau quay về chăm sóc vợ con đi!”
Vi Hàn nghe Kỳ Phong nhắc tới vợ con, chợt chột dạ khựng lại một chút, rồi lớn tiếng:
“Chuyện của ta không cần ngươi nhiều lời!”
Kỳ Phong cũng gầm nhẹ:
“Chuyện của ta ngươi cũng đừng nên can thiệp!”
Vi Hàn co chặt nắm đấm, muốn vung lên, nhưng cuối cùng không thể ra tay:
“Ngươi sẽ hối hận!”
Kỳ Phong tự tin:
“Ta sẽ làm tất cả để không bao giờ hối hận!”
Hạo Phong đang ngủ bên trong, nghe tiếng ồn ào của cả hai, liền bước ra ngoài, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Cả Kỳ Phong lẫn Vi Hàn đều không trả lời chàng, hai mắt nhìn nhau muốn toé lửa. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cuối cùng, Vi Hàn lên tiếng trước:
“Hạo Phong, đệ có muốn trở về hoàng cung không?”
Hạo Phong lặng nhìn Kỳ Phong, rồi trả lời:
“Không muốn.”
Vi Hàn được dịp hả hê. Kỳ Phong thì như bị dao đâm, vết thương ở ngực bỗng dưng đau nhói. Chàng lại nói:
“Nhưng đệ sẽ đi bất cứ đâu có huynh ấy.”
Dứt lời, Hạo Phong liền bước tới bên Kỳ Phong, nắm lấy tay hắn. Lần này, tới lượt Vi Hàn đau lòng. Chàng nhìn hắn, mỉm cười:
“Hàn ca, huynh yên tâm. Đây là con đường đệ đã lựa chọn. Dù hạnh phúc hay khổ đau, đệ quyết không ân hận. Còn huynh, con đường của huynh đi từ trước tới giờ đã là con đường đúng đắn. Đừng vì một phút yếu lòng mà rẽ sang lối khác.”
Toàn thân Vi Hàn chợt lạnh. Không ngờ tâm can của hắn đã bị chàng nhìn thấu rồi. Ánh mắt di chuyển đến hai bàn tay đang siết chặt kia, khoé môi run run khẽ cong lên:
“Ta hiểu rồi…”
Nói rồi hắn lẳng lặng bước ra ngoài.
Hạo Phong ngước nhìn Kỳ Phong, từ trong ánh mắt trào dâng niềm hạnh phúc.
“Trước đây đệ cứ ngoan cố muốn thoát khỏi cái lồng giam đó. Nhưng từ bây giờ, chỉ cần nơi nào có huynh, nơi ấy sẽ là nhà của đệ.”
Sau khi cãi nhau với Kỳ Phong, Vi Hàn liền chia tay mọi người và trở về nhà. Hạo Phong nhìn bóng lưng Vi Hàn khuất dần, không ngăn được tiếng thở dài. Kỳ Phong đứng bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, hỏi chàng:
“Không đành lòng à?”
Hạo Phong nhìn bộ dạng của hắn, bỗng phì cười:
“Huynh ghen tỵ?”
Kỳ Phong không giấu diếm:
“Phải! Sau này, đệ nhất định không được nhìn nam nhân nào khác ngoài ta!”
Hạo Phong lại cười châm chọc:
“Vậy đệ nhìn nữ nhân thì được, đúng không?”
Kỳ Phong trợn mắt nhìn chàng:
“Học được thói trêu ta nữa à?”
Nói rồi hắn áp sát mặt vào mặt chàng. Hạo Phong giật mình lùi ra sau, đã bị hắn bắt lấy, hôn thật sâu lên đôi môi mềm.
“Đệ là của ta. Chỉ được nhìn mỗi mình ta mà thôi.”
Hạo Phong đáp trả nụ hôn ngọt ngào của hắn:
“Trong biển người mênh mông, chỉ nhìn thấy một mình huynh. Ma thuật của huynh đã làm đôi mắt này hỏng rồi.”
“Còn đệ đã làm trái tim ta bị hỏng. Chỉ vì một mình đệ mà đập sai nhịp.”