Ánh nắng nhạt màu phủ lên thân mình nam tử áo trắng vẫn còn say giấc nồng. Cơn gió mát lành của buổi chiều vờn quanh rèm mi đang bao phủ lên mắt phượng. Cảm giác ươn ướt, nhột nhạt trên gương mặt khiến chàng khẽ nhíu mày.
Một con hổ trắng khổng lồ vươn nhẹ thân mình, đưa chân trước khều nhẹ vào má chàng.
Hạo Phong giật mình tỉnh giấc, thấy sắc trời dần chuyển màu, vội đứng lên.
“Mày không gọi chắc tao ngủ quên mất.”
Chuyện đêm hôm ấy là một nỗi ám ảnh đối với Hạo Phong. Nên sau khi từ Hoả Quốc quay về, chàng đã nói với Kỳ Phong:
“Huynh cứ để ngựa của đệ lại và về trước đi. Đệ sẽ về sau. Phụ hoàng có trách phạt thì đệ sẽ tự chịu.”
“Đệ muốn đi đâu?”
“Đi thăm một vị bằng hữu.”
“Lại à con hổ đó sao?”
Hạo Phong lắc đầu.
Kỳ Phong cảm thấy hụt hẫng. Ba năm cách biệt, tuy khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng từ bao giờ, trong thế giới của Hạo Phong đã có những chuyện mà Kỳ Phong không thể hiểu được. Tuy đã gần kề da thịt, nhưng dường như chàng và hắn ngày càng cách xa nhau, khiến hắn như phát rồ. Hắn muốn điên cuồng chiếm giữ chàng ở bên mình, ngày ngày kề cạnh, mặc kệ thế thái nhân tình. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu Kỳ Phong vẫn nhất mực ép buộc, thì sẽ càng làm mọi chuyện tệ hơn. Hắn đành cúi mặt thở dài:
Thấm thoát, chàng đã ở cùng Bạch Hổ hai ngày. Đã lâu không được đắm mình trong thiên nhiên khiến chàng lưu luyến mãi không muốn rời khỏi nơi đây. Thỉnh thoảng chàng cứ ngỡ như mình đã trở lại thời thơ ấu, cùng Bạch Hổ trải qua những tháng này vô ưu vô lo. Sáng uống sương mai trên phiến lá, tắm mình trong nắng ấm. Chiều chơi đùa quanh suối, đuổi theo lũ thỏ chạy nhảy náo loạn khắp rừng già.
Nhưng con người ai cũng sẽ lớn lên, già đi. Mộng đẹp rồi cũng đến lúc tàn phai. Hạo Phong thở dài vuốt ve bộ lông óng ả của Bạch Hổ, rồi tạm biệt nó đi đến Thiên Môn Tự.
Đến Thiên Môn Tự, Hạo Phong gặp lại Thích Từ Tâm. Hắn vừa thấy chàng, hết sức ngạc nhiên vì lần này chàng chỉ đi có một mình. Hạo Phong cười nói:
“Tôi đến đây để sám hối… Mong sư phụ cho tôi ở nhờ vài ngày.”
Thích Từ Tâm nhìn sâu trong đôi mắt u sầu của chàng, không hiểu chàng đã gây nên lỗi lầm gì mà phải cần sám hối. Hắn nhã nhặn đáp:
“Thí chủ muốn ở bao lâu cũng được.”
Nói rồi hắn đưa chàng đến một gian phòng sạch sẽ thoáng đãng.
Hạo Phong ở Thiên Môn Tự bảy ngày. Mỗi ngày đều đến phật đường, quỳ ở đó hàng giờ liền. Trong lòng chàng biết rằng dù có ăn năn bao nhiêu, dù có hối hận bao nhiêu, thì cũng chẳng thay đổi được chuyện đã rồi. Nhưng chỉ có làm như vậy, chàng mới thấy vơi bớt lỗi lầm mà mình đã trót gây ra.
Mỗi khi Hạo Phong vừa bước ra khỏi phật đường, đều nhìn thấy Thích Từ Tâm đứng đó từ bao giờ. Lúc nào hắn cũng nói một câu:
“Thí chủ, đã tới giờ cơm.”
Thức ăn ở Thiên Môn Tự đều là món chay, rau củ là do các hoà thượng tự trồng lấy, rất tươi ngon. Thường ngày trong cung đều ăn cao lương mỹ vị, nay được dùng bữa ăn thanh đạm thế này, Hạo Phong cảm thấy rất ngon miệng.
Loáng cái đã xong bữa ăn chiều. Chàng bước ra sân, ngước nhìn mặt trời dần khuất bóng, bắt gặp Thích Từ Tâm đang lặng lẽ đứng nơi hàng hiên. Nghe tiếng bước chân đến gần của chàng, hắn liền quay lại, chạm phải nụ cười sáng bừng của nam tử áo trắng, vội cúi mặt:
“Thí chủ đã dùng cơm xong, có thể vào phòng nghỉ ngơi.”
Hạo Phong xua tay:
“Vẫn còn sớm, tôi muốn đi dạo một lát.”
“Vậy không làm phiền thí chủ.”
Hạo Phong không hiểu sao vị hoà thượng này luôn tỏ vẻ rất xa cách, liền gọi hắn lại:
“Đang lúc buồn chán, sư phụ có thể cùng tôi trò chuyện một lát được không?”
Thích Từ Tâm khẽ giật mình, rồi miễn cưỡng gật đầu. Cả hai im lặng một lúc lâu, Hạo Phong lên tiếng bắt chuyện trước :
“Sư phụ vì sao lại xuất gia?”
Thích Từ Tâm nghe chàng hỏi, ngập ngừng một lát rồi trả lời:
“Từ khi sinh ra, bần tăng đã là trẻ mồ côi, được các sư phụ nuôi dưỡng, lớn lên tại đây, ngày ngày ăn chay niệm phật. Khi nhìn lại thì đã trở thành người của cửa phật rồi.”
Mỗi người đều có một mục đích sống. Thích Từ Tâm định sẵn cả đời nương nhờ cửa phật. Lý Thoại Khanh trái tim luôn mong mỏi được cùng Lục Ngạn sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc. Vi Hàn luôn dành hết tâm huyết, vì một Phong Quốc dân giàu nước mạnh. Kỳ Phong nắm giữ hơn năm mươi vạn binh sĩ, là một dũng tướng tài ba bảo vệ bờ cõi. Còn chàng… mục đích sống của chàng là gì?
Hạo Phong lúc này mới thảng thốt nhận ra, tới giờ cuộc sống của chàng chỉ quẩn quanh hai tiếng “ca ca” mà thôi. Một khi từ bỏ rồi… thì chàng còn lại gì đây?
Đêm đến, Hạo Phong nằm một mình trong gian phòng quạnh vắng, lăn qua lăn lại mãi, một lúc sau chàng ngủ quên đi mất. Ánh trăng tròn len qua khe cửa chạm nhẹ vào gương mặt thanh tú. Trong cơn mơ màng, chàng nghe văng vẳng câu nói:
“Đêm trăng tròn, hai nam nhân giao hợp dưới hoa quỳnh sẽ có con.”
Hạo Phong khẽ rùng mình, một bàn tay từ đâu đặt lên ngực chàng, luồn qua khe hở tiến vào trong da thịt. Đôi môi đột nhiên âm ấm, chàng mở bừng mắt ra, tái mặt khi nhìn thấy Kỳ Phong ngồi ở bên giường nhìn mình đăm đăm:
“Sao đệ cứ tránh mặt ta? Quỳnh đã nở rồi, có muốn cùng ta đi ngắm hoa không?”
Cổ họng chàng như bị ai đó chặn ngang, làm cho tắt nghẽn, không nói được câu nào, chỉ ra sức lắc đầu.
Kỳ Phong không thèm để ý, cúi xuống nhấc bổng chàng lên bước ra ngoài. Hạo Phong hốt hoảng giãy giụa, nhưng cơ thể cứng đờ không nghe theo sự điều khiển của bản thân, bị hắn ôm đi mất.
Kỳ Phong ôm chàng đến nơi có khóm quỳnh. Quả nhiên quỳnh đã nở hoa, sắc trắng mê người dưới ánh trăng tròn càng thêm lung linh huyền ảo. Hắn đặt chàng ngồi xuống, đôi mắt khẽ trao tia nhìn dịu dàng lấp lánh tựa ánh sao trời.
Hạo Phong như bị hút mất linh hồn, ngơ ngẩn trước gương mặt anh tuấn của hắn. Bất ngờ, chàng bị kéo ngã, nằm ngửa trên mặt đất, hai tay phút chốc bị khoá trên đỉnh đầu.
Hạo Phong nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi lẫn van nài. Trong lòng lạnh lẽo như cơn gió đêm vừa thổi ngang qua, xuyên thẳng vào tim. Kỳ Phong như thể đã đánh mất sự dịu dàng khi xưa, chỉ còn lại gương mặt băng lãnh xa lạ.
“Đệ là của ta! Mãi mãi cũng đừng nghĩ tới việc rời xa ta!”
Dứt lời, hắn liền cúi xuống, hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh. Hạo Phong hét không thành tiếng, toàn thân tê liệt, bất lực để hắn hôn loạn lên khắp thân mình.
Hai hàm răng hắn bắt đầu tìm đến dây áo, kéo nhẹ một cái, toàn bộ tấm thân trắng như tuyết đều phơi bày dưới ánh trăng huyền ảo.
Hạo Phong hoảng loạn tột cùng, một lần nữa cố hết sức mở miệng để hét lên, nhưng không thể. Cuối cùng chàng đành tuyệt vọng nhìn Kỳ Phong sờ loạn khắp cơ thể. Hai mắt chàng mở to kinh sợ, trào dâng dòng chất lỏng ấm nóng. Nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu buông tha.
Kỳ Phong ân cần dịu dàng đâu mất rồi? Hắn không còn đau lòng khi nhìn thấy chàng rơi lệ hay sao?
Y phục đã bị vứt sang một bên, Hạo Phong cuộn tròn người lại, toàn thân run rẩy. Kỳ Phong nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên đầu chân mày chàng, dịu giọng nói:
“Ta sẽ không làm đệ đau...”
Hắn vừa nói xong, chàng cảm thấy bên dưới ươn ướt, định thần lại, một thứ chất lỏng thoang thoảng hương hoa đã được Kỳ Phong bôi lên nơi hoa cúc. Lúc này, âm thanh lạc nơi nào đã dần tìm được lối về, chàng run giọng gọi:
“Ca ca... dừng lại đi. Đệ xin huynh… Đêm trăng tròn… hoa quỳnh… Đừng…”
Kỳ Phong nắm lấy gương mặt chàng, rót xuống một nụ hôn nồng ấm. Hạo Phong lại tiếp tục vùng vẫy nhưng vô ích. Kỳ Phong rời khỏi đôi môi chàng. Đôi chân thon dài bị nắm lấy, bên dưới đột ngột bị công kích khiến chàng thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát, tuyệt vọng thét lên:
“Đừng mà!”
“Thí chủ! Thí chủ! Tỉnh lại đi!”
Hạo Phong mở bừng mắt ra, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm toàn thân. Chàng thảng thốt nhìn quang cảnh xung quanh, hoa quỳnh đâu, mặt trăng đâu? Còn có Kỳ Phong nữa... Hóa ra tất cả chỉ là ác mộng, là nội tâm xấu xa của chàng đang ham muốn thứ dục vọng đáng khinh ấy... Hạo Phong đưa tay ôm đầu, co người lại, cổ họng khô khốc, khóc không ra nước mắt.
Thích Từ Tâm lo lắng hỏi:
“Thí chủ không sao chứ? Trời sáng đã lâu không thấy ngài dậy, lo ngài có chuyện nên bần tăng mạo muội vào phòng. Thấy ngài ngủ mê vẻ mặt thống khổ bần tăng đành phải gọi ngài dậy.”
Thích Từ Tâm vừa nói, vừa xấu hổ dời ánh mắt khỏi chàng. Hạo Phong nhìn lại tình trạng quần áo xộc xệch, nửa kín nửa hở của mình, mặt mày biến sắc:
“Xin lỗi sư phụ, là tôi gặp ác mộng.”
Hạo Phong nói rồi ngồi dậy, chầm chậm bước xuống giường. Chợt toàn thân như bị sét đánh đến chao đảo. Gương mặt chàng đỏ bừng nhìn xuống bên dưới, rồi tái đi, vội vàng bước nhanh đến dục thất.
Cả ngày hôm đó, Hạo Phong thơ thẩn như người mất hồn. Chàng đến Thiên Môn Tự là để tịnh tâm, muốn quên đi những chuyện sai trái đã làm với Kỳ Phong. Nhưng rốt cục lại nằm mơ cùng với hắn hoan ái, đã vậy còn dưới ánh trăng tròn, bên hoa quỳnh…
Nhắc tới trăng tròn và hoa quỳnh, Hạo Phong mới chợt nhớ ra Lý Thoại Khanh, bèn tìm đến ngôi mộ của y.
Hạo Phong đứng trước mộ, đặt lên trên một nhánh hoa lan rừng:
“Xin lỗi... Tôi không thể mang Lục Ngạn trở về bên huynh.”
Một cơn gió thổi ngang qua lay nhẹ cánh hoa màu tim tím. Hạo Phong ngồi xuống bên mộ, nhìn xa xăm phía chân trời, thầm xót xa cho một kiếp người. Nơi này lạnh lẽo quá, không biết Lý Thoại Khanh có cảm thấy cô đơn? Y đã vì tình yêu mà bất chấp tất cả, từ bỏ cả tự tôn của một nam nhân, chấp nhận mang thai để rồi phải rời bỏ nhân gian. Người thương lại phản bội không đoái hoài.
Hạo Phong thở dài, hy vọng ở trên trời cao, đối với y, Lục Ngạn sẽ vẫn là chàng thiếu niên chung tình. Chàng cũng sẽ tự huyễn hoặc mình lần đó ở làng Bạch Nhạn là mình đã nhận nhầm người, do bệnh mà mơ hồ thấy ảo giác, thế thôi.
Hạo Phong ngồi bên mộ rất lâu, cho đến khi ngủ quên đi mất. Một lần nữa, bàn tay ấm áp quen thuộc lại chạm vào má chàng. Hạo Phong mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Kỳ Phong, khóe môi cong lên:
“Đệ đã đi tới đây mà vẫn không thoát được huynh sao? Huynh mau đi đi, đừng có lẻn vào giấc mơ của đệ nữa.”
Kỳ Phong ngoan cố không buông, miết hai đầu ngón tay lên một bên má chàng rồi hỏi:
“Đau không?”
Hạo Phong khẽ nhíu mi:
“Đau... Nằm mơ mà lại chân thật vậy sao?”
Kỳ Phong lại cúi xuống, đặt môi lên môi chàng. Hạo Phong cho rằng mình đang mơ, chẳng thèm phản kháng nữa. Nhưng cảm giác này thật lạ. Hơi ấm này vô cùng chân thật.
“Cảm thấy thế nào?”
Hạo Phong như bị thôi miên, toàn thân rã rời, đôi mắt ướt át mờ mịt nhìn hắn, khẽ nói:
“Ấm...”
Vừa dứt lời, chàng thấy vòng eo của mình bị siết lấy, chẳng mấy chốc đã bị người nọ ôm gọn vào lòng. Chàng ngước nhìn bầu trời trong xanh, một cánh chim chao liệng trên không trung, để lại một chiếc lông vũ rơi trên áo. Lúc này, Hạo Phong mới bừng tỉnh cơn mê, giật mình đẩy Kỳ Phong ra. Không phải mơ!