Chu Mộng Nhu hơi ngẩn người trước ánh mắt dò xét của cô: “Bác sĩ Vu chính là bác sĩ điều trị bệnh cho ba từ trước đến nay, anh chị đặc biệt tin tưởng vào người này, em có vấn đề gì sao?”
Chu Thiên Như bỗng rơi vào vẻ trầm tư, trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ: “Vu thị từng là đối tác của chúng ta sao?”
Chu Kỳ Khiết nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, Vu thị chính là tập đoàn tiên phong trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản, là tập đoàn sở hữu nhiều công trình nhất trong số những tập đoàn cùng lĩnh vực, họ từng giúp chúng ta trong một vài dự án có liên quan đến vấn đề đất đai.”
“Vậy…” Cô ngân dài lời nói vì có chút ngập ngừng: “Anh chị nghĩ sao nếu chúng ta nhờ bác sĩ Vu giúp đỡ trong kế hoạch lần này.”
Chu Kỳ Khiết bỗng hắng giọng. Không biết cánh cửa ngoài kia có ai đang nghe lén không, nhưng anh vẫn cẩn trọng thấp giọng xuống: “Tuy bác sĩ Vu là con trai cả, nhưng cậu ấy không mấy quan tâm đến công việc của gia đình, ước muốn của cậu ấy là trở thành bác sĩ giỏi, chứ không phải theo đuổi lĩnh vực của gia đình.”
Chu Mộng Nhu liền tiếp lời ngay: “Hơn nữa, trước kia họ cũng giúp chúng ta nhiều rồi, bây giờ Chu thị đã phá sản, chúng ta không còn chữ tín đề mong cầu sự trợ giúp từ người nào khác, ngay cả vấn đề xin việc làm cũng khó khăn, chứ đừng nói đến là nhờ đối tác cũ giúp đỡ.”
Vẻ mặt của cô có chút thất vọng, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã thấy rõ, nhưng ngay sau đó, liền phấn trấn trở lại: “Không sao, không có sự trợ giúp cũng được, em tin vào khả năng của bản thân.” Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu: “Em phải đi đây, có cơ hội, em sẽ lại đến.”
“Cốc cốc.” Cô vừa quay người đối diện với cánh cửa thì cửa phòng lập tức bị Vu Dịch Dương đẩy vào. Ánh mắt anh ta có chút tà mị nhìn cô, rồi nhanh chóng lướt qua để lại cơn gió nhẹ làm mái tóc cô bay bay.
“Đây là báo cáo sức khoẻ mới nhất của chủ tịch, chỉ cần không có chuyển biến xấu, không lâu nữa chủ tịch sẽ tỉnh.” Vu Dịch Dương đưa cho Chu Kỳ Khiết một tập kết quả theo dõi bệnh án.
Khiến cho bước chân của cô bỗng nhiên nặng trĩu, đứng im một chỗ không muốn rời. Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu mải xem kết quả, vô tình không chú ý đến dáng vẻ do dự, chưa muốn rời đi của cô.
Vài giay sau, đôi chân của cô bỗng động đậy, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Cùng lúc, Vu Dịch Dương cũng hơi nhìn lại phía sau, ánh mắt hiện lên tia phức tạp, nói qua loa một vài vấn đề rồi sải bước thật dài rời đi, giống như đang vội vã bước theo một thứ gì đó.
“Cô là ai?”
Thanh âm như làn sương lạnh hoà vào không khí len lỏi đến từng mili da thịt khiến bước chân của cô dừng khựng lại. Vu Dịch Dương đã nhanh chóng đứng trước mặt cô, cặp mắt như ẩn chứa một sức mạnh thần bí đã thành công áp chế được cảm xúc của cô.
Cô hơi lùi lại phía sau nửa bước, vờ như rất bình tĩnh, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt nửa băng giá, nửa thâm tình đang có một sự xa cách vô hình nào đó bỗng chắn ngang trước mặt cô: “Có vấn đề gì sao?”
Anh ta hơi ngẩn người trước giọng nói không được tròn trịa ngữ nghĩa của cô, nhưng nhất thời không bàn vấn đề đó: “Tôi bắt gặp cô đến đây cùng với người của Bạch gia.”
Cô nhíu mày, đôi môi vừa định hé ra thì Vu Dịch Dương đã nhanh chóng cướp đi cơ hội được nói của cô: “Cho dù cô có thừa nhận, hay không thừa nhận thì tôi vẫn phải nói với cô những lời này…”
“Anh có đang hiểu lầm gì không?” Cô dứt khoát cắt ngang lời, ánh mắt kiện định nhìn lên cặp chân mày của anh ta: “Tôi không có trách nhiệm phải nghe những gì anh nói, cũng không có đủ thời gian để biện minh cho những suy nghĩ của anh.”
Dứt lời, cô liền dứt khoát rời đi. Đôi mắt Vu Dịch Dương vẫn không buông tha, nhìn chăm chăm nhìn lên bóng lưng cô như thể muốn tìm ra một điều bí ẩn gì đó. Liệu Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu có biết, cô chính là đến bệnh viện cùng người của Bạch gia không?
Chu thị đã bị hãm hại tới mức này, Bạch thị vẫn còn chưa buông tha, phái gián điệp đến để dò la tình hình của Chu gia hay sao?
“Cô vừa đi đâu?”
Ánh mắt hà khắc cùng với thanh âm nạt nộ của Bạch phu nhân vang lên khiến cô khẽ rùng mình một cái.
“Thưa phu nhân, tôi chỉ đi dạo vòng quanh bệnh viện một chút.”
Bên ngoài phòng bệnh, có rất nhiều vệ sĩ đang canh chừng an nguy cho Bạch Hàn Phong. Còn bên trong, một không khí căng thẳng đang phủ xuống dày đặc.
Chiếc đèn led chói chang đang chiếu lên cơ thể của Bạch Hàn Phong. Chart Lee không khỏi cảm thấy khó hiểu. Chân của hắn đã tàn tật nhiều năm như vậy, tại sao xương khớp vẫn có khả năng phát triển như một người bình thường, nhưng cả hai chân đều không có bất cứ cảm giác gì. “Cạch.”
Tiếng cửa phòng phẫu thuật sau năm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mở ra. Chart Lee mang theo tinh thần mệt mỏi bước ra, nhưng vẫn mỉm cười với Bạch phu nhân: “Cô à, cậu ấy rất ổn, cô yên tâm.”
Ngay sau đó, anh ta liền đánh ánh mắt sang nhìn cô đang rụt rè đợi chờ anh ta báo cáo tình hình: “Cô đi theo tôi.”