" Lão gia chúng tôi đã cho người tìm hết thành rồi tìm không thấy đại tiểu thư "
Đường Kiến vẻ mặt tức giận tay đập lên bàn lớn tiếng: " Bao nhiêu người tìm một đứa trẻ 10 tuổi cũng không được, cút hết cút xuống hết đi "
Đám người sợ liền lui xuống, Đường Khuynh Yên bên cạnh cũng đôn thúc lời vào: " Phụ thân, con được người hầu báo lại bị mất một ít ngân lượng và trang sức ngân phiếu có phải là.....đại tỷ.....a chắc trùng hợp thôi đại tỷ sao có thể lấy của nhà chạy trốn được chứ! "
Đường Khiếu và Tổ Mẫu nghe xong liền tức giận: " Quá quắt! Một đứa nha đầu mới bao nhiêu tuổi mà trộm của nhà bỏ trốn, từ nay coi như Đường Phủ không có nữ nhi này nữa! "
" Nha đầu này bản chất giống với mẫu thân của nó, đều xảo trá và tham lam như nhau. Đường phủ coi như không có nữ nhi này đi! "
Đường Khuynh Yên giả vờ bóp vai an ủi lão tỗ nhưng trong lòng đắc ý vui sướng, tốt lắm đã loại được kẻ chướng mắt, nàng ta sau này không cần phải nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm đáng ghét kia nữa, Hiên Quân câc cũng sẽ thuộc về nàng ta.
Bên chỗ Đường Ninh Sương nàng đã ở trong khu rừng này tu luyện cảnh giới và rèn luyện thể lực cũng đã trôi qua hơn gần 1 tháng rưỡi rồi.
" Mình đã đột phá tới luyện khí tầng 4 rồi! Đan dược đã hết, đến lúc phải lên đường đi tiếp tới kỳ khảo hạch tuyển đệ tử mới được "
Nói xong Ninh Sương thu dọn hành lý lên đường, nàng đi một đoạn vô tình gặp được một vị tỷ tỷ đang bị thương, nàng vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng nhớ tới đời trước mình sống ác ích kỷ như vậy, kiếp này nếu thấy mà bỏ mặc người ta thì Hiên Quân chàng ấy sẽ rất thất vọng, nàng quay lại xem vết thương của nữ tử.
Vừa nhìn thì đã biết bị yêu thú đã thương hơn nữa vết thương còn bị nhiễm độc. Ninh Sương dùng ngón tay lấy một ít máu độc đưa lên gần mũi ngửi.
Nàng nhíu mày lắc đầu, thì ra là Xích Diện Ma đã thương. Độc của Xích Diện Ma tuy nói không chết người ngay tức khắc nhưng nó sẽ làm cho người bị trúng độc từ từ tê liệt mất hết sức lực, dần dần sẽ trở nên phế liệt nếu không giải độc kịp thời.
* Cũng may cho cô nương này, không phải kiếp trước cô nghiên cứu y thuật thì cô nương này phải lành ít dữ nhiều rồi! *
Ninh Sương tháo tay nãi xuống mở ra, lấy bên trong hai cây linh dược Bất Tử Li và Dạ Quy ra, cả hai đều là linh dược cấp 3 quý đấy, nàng dùng linh lực nghiềm nát hai cây ra thành bộp trộn với nhau sau đó thoa vào vết thương bị nhiễm độc của vị cô nương.
Làm xong Đường Ninh Sương mệt người dựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi, cơ thể cô còn yếu quá mới vận linh luyện chút thuốc đã mệt thế này rồi.
Mấy canh giờ sau nữ tử đã tỉnh dậy, nàng ta ngờ vực nhìn cô rồi nhìn xung quanh, không phải mình trúng độc của Xích Diện Ma sao? Nàng ta vẫn còn sống? Vị muội muội này là ai sao lại xuất hiện trong khu rừng này?
" Là vị muội muội này cứu ta? "
Đường Ninh Sương nhìn ánh mắt không chút dã tâm ác ý nào của nữ tử, nàng cũng lễ độ mà đáp trả lại lời: " Đúng vậy! "
" Thật đa tạ muội muội! Ta là Từ Nga Nhan không biết muội quý danh là gì? "
" Ta là Đường Ninh Sương, đang trên đường đến Minh Lam Tông muốn gia nhập đệ tử "
" Thật trùng hợp! Tỷ là đệ tử của Minh Lam Tông, nếu Ninh Sương muội muội muốn tới tham gia kỳ khảo hạch tuyển đệ tử mới, thì ta có thể đưa muội tới đó! Đường còn khá xa một mình muội đi sẽ khó khăn đấy, đợi vết ngày mai vết thương tỷ hồi phục sẽ ngự kiếm đưa muội đi, Ninh Sương muội muội thấy thế nào? "
Đường Ninh Sương suy nghĩ một lát rồi cũng chấp nhận nghe theo ý của Từ Nga Nhan.
" Từ giờ chúng ta xưng tỷ muội nhé, đến khi trở thành đồng môn thân càng thêm thân. "
" Được! Nga Nhan tỷ tỷ! "
" Muội là ân nhân cứu mạng ta, sau này cần giúp gì cứu việc nói ta sẽ không bội ân quên nghĩa đâu. "