Mắt thấy Lâm Hiên đã chế trụ địch nhân. Nữ tử không khách khí nâng tay phải. Kiếm khí diễm lệ trong huyết hoa nở rộ đã lấy đi thủ cấp của Hải tộc đầu trọc. Đường đường là cường giả Động Huyền Kỳ, một thân thần thông còn chưa phát huy được non nửa lại chết một cách mơ hồ trong tay Lâm Hiên cùng một nữ kiếm tu thần bí. Nhưng sự tình còn chưa kết thúc. Lam quang chợt lóe, một anh nhi cao hơn tấc hiện ra. Lâm Hiên khẽ nhíu mày, tay phải lật một cái. Một cây cổ trường mâu hiện ra, bất quá nữ tử đã nhanh hơn. Tay trái nàng giương lên, một đạo kiếm khí tử sắc từ đầu ngón tay kích bắn ra. Bên ngoài kiếm khí còn có lôi hỏa quấn quanh, tốc độ nhanh khiến người trố mắt.Nguyên Anh không kịp thuấn di đã bị xuyên qua đầu. Ánh mắt nó trừng to, trên mặt đầy vẻ không cam lòng. Nằm mơ cũng không ngờ lại ngã xuống trong tay hai vãn bối Ly Hợp. Thấy Nguyên Anh đã bị diệt trừ, Lâm Hiên vung tay đem túi trữ vật bên hông đối phương thu về. Theo sau búng tay bắn ra mấy viên hỏa đạn, đem thi thể đối phương biến thành tro bụi. Sắc trời lại trong sáng trở lại, sóng dữ ngoài khơi cũng dần dần lắng xuống, bất quá nơi này không nên ở lâu. Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay vút về phía xa, nữ tử chần chờ một chút cũng bay theo sau. Mấy canh giờ sau, Lâm Hiên dừng độn quang hạ xuống một hoang đảo. Nữ tử yên lặng theo phía sau. "Sao, đôi ta liên thủ diệt sát một tu tiên giả Động Huyền Kỳ. Vậy với thực lực của Lâm mỗ có xứng làm bằng hữu của tiên tử?" Lâm Hiên quay đầu nhìn nàng mỉm cười mở miệng. "Ngươi thực sự muốn làm bằng hữu của ta?" Trên mặt nữ tử chợt lộ vẻ kỳ lạ. "Không sai. Tiên tử cho rằng ta không xứng sao?" Lâm Hiên gãi gãi đầu. "Xứng! Nhưng đạo hữu có hiểu kiếm tu là thế nào chăng?" "Điều này… Lâm mỗ từng xem trên cổ tịch nhưng không nhớ rõ ràng. Tiên tử có thể nói cho ta chăng?" Ngoài dự tính của hắn, nữ tử xinh đẹp lại lắc đầu: "Đạo hữu nếu muốn thì có thể xem trên điển tịch. Ghi chép về kiếm tu quả thật khá nhiều. Đến khi ngươi hiểu rõ, còn muốn làm bằng hữu của ta cũng không muộn." Lâm Hiên nghe thì có điểm hiếu kỳ. Đường như khi bị lão quái Hải tộc nhận ra thân phận thì sắc mặt nữ tử có vẻ biến đổi. Kiếm tu, danh tự này rốt cuộc ẩn tàng bí mật gì? Hắn đang còn nhíu mày suy tư thì nữ tử chợt lên tiếng. Lần này mang theo vài phần xấu hổ cùng ngượng ngùng: "Lâm đạo hữu, vậy túi trữ vật kia…?" Lâm Hiên chợt tỉnh lại rồi lập tức nhìn ra. Bộ dáng của nữ tử này thật kỳ quái, tu vị có thể sánh với Động Huyền nhưng trong túi lại trống rỗng sao? Bất quá nếu đã muốn kết giao, hơn nữa đối phương lại là nữ tử, hắn liền trực tiếp ném túi trữ vật cho nàng: "Tiên tử nếu cần thì cứ cầm lấy, không cần phải chia." Lâm Hiên khẳng khái như thế khiến nữ tử ngẩn ngơ:"Nhưng lão quái vật kia là do chúng ta cùng liên thủ sát diệt." "Ta hiểu, bất quá tiên tử không cần khách khí, Lâm mỗ chưa đến nỗi thiếu tinh thạch" Lâm Hiên khoát tay áo. "Đạo hữu đã có ý tốt như thế, tiểu nữ xin đa tạ" Nữ tu đại hỉ, cũng không giả bộ mà đem túi trữ vật thu vào trong lòng: "Sau này còn gặp lại." Lời còn chưa dứt toàn thân nàng đã nổi thanh quang. Theo sau lại như nhớ ra cái gì, khẽ quay đầu: "Ta gọi là Nhược Tuyền." Thanh âm còn vọng bên tai mà bóng người đã tan biến không thấy, độn tốc của nàng thật huyền diệu đến cực hạn. "Nhược Tuyền." Lâm Hiên thì thào, lần này chậm trễ một chút thời gian nhưng có cơ hội quen với một nữ tử đầy anh khí như vậy cũng không tồi. Bất quá hắn khách khí cùng để chỗ tốt cho nàng là do có hứng thú với công pháp Tử Tiêu Ly Hỏa Quyết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Rõ ràng là thần thông Lôi Hỏa song thuộc tính! Uy lực thật cường đại mà lại tương thích với thuộc tính linh căn của Nhạn nhi, nếu như có thể trao đổi dùng làm chủ tu công pháp cho đồ nhi thì thật tốt. Đáng tiếc nữ tử đi quá nhanh. Hiện tại đã có lão quái vật Động Huyền Kỳ Hải tộc ngã xuống, Đại Hoang hải vực sẽ thêm một hồi phong ba, đại chiến lưỡng tộc sẽ bộc phát bất cứ lức nào. Tránh đêm dài lắm mộng, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay vút đi. Nửa ngày sau một hòn đảo hiện trong tầm mắt. Ở giữa có một vùng đất bằng phẳng khá rộng. Phường thị được thiết lập ở trên này. Lâm Hiên ngừng độn quang đồng thời thu liễm khí tức xuống Nguyên Anh kỳ. Theo sau, hắn nghênh ngang đi vào phường thị. Số lượng tu sĩ trong này khá nhiều, hơn nữa phần lớn dáng vẻ vội vã. Lâm Hiên còn thấy cả đồng đạo Ly Hợp. Tiếng rao hàng trao đổi không dứt bên tai. "Mời xem một chút a, đây là một thanh Cốt mâu dùng tài liệu của Giao long Hóa Hình kỳ chế thành, uy lực tuyệt không kém cổ bảo, bỏ qua sẽ hối hận." " Thuẫn bài này dùng Thiên Niên Cổ Tinh Sa chế thành, có thể ngăn cản được một kích của tồn tại Ly Hợp kỳ." Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, đúng là hai kiện pháp bảo nhưng phẩm chất không đáng nhắc, rao hàng thật có phần khuếch đại. Bất quá ngay sau đó, hắn phát hiện trên các quầy hàng có vài kiện bảo vật phẩm chất không thấp. Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nhân tộc tu sĩ đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Đại tông môn gia tộc cấp bách cần số lượng lớn vật phẩm như Phù triện, Pháp khí, Đan dược cùng với đủ loại tài liệu. Mà trong quá trình này bọn họ cũng bán đi những vật phẩm không cần dùng nữa. Số lượng giao dịch lớn tăng vọt, ở các phường thị phồn vinh sẽ xuất hiện đủ loại trân bảo. Mà tán tu cũng có lựa chọn của mình. Người có tu vị cao thâm hoặc lá gan lớn một chút, chuẩn bị rời khỏi Đại Hoang hải vực trở lại địa phương an toàn của Nhân tộc. Lữ hành đường dài nguy hiểm, cũng cần chuẩn bị một chút. Vì vậy ngoài tông môn gia tộc cũng không thiếu tán tu tới phường thị. Nhân khí nơi những nơi này vượt xa trước kia. Bảo vật trân quý cũng từng cái hiện thế. Lâm Hiên cũng không xem lâu tại các quầy hàng, trực tiếp đi tới một tòa kiến trúc rất lớn trong phường thị. Kiến trúc sáu tầng này cao hơn mười trượng được dựng bằng hồng mộc, lại dùng pháp thuật gia cố. Phía trên có tấm bảng viết ba chữ rất lớn: Thiên Nguyên Các. Lâm Hiên không chút do dự đi vào. Bên trong rất nhiều khách nhân. Có kẻ thì đang đánh giá bảo vật, có kẻ thì vùi đầu vào ngọc giản, còn có thanh âm cò kẻ mặc cả không ngừng truyền ra. Cả đại điện bài biện cổ trang lại ồn ào như cái chợ. Lâm Hiên nhướng mày đi lên lầu hai. Tình hình trên này cũng thế, theo sau hắn tiếp tục đi lên. Đến cuối tầng năm thì không khí mới có phần thanh tịnh trở lại. Lâm Hiên bị một nam một nữ Ngưng Đan Hậu Kỳ cản lại. Nam tử ôm quyền hành lễ: "Xin lỗi tiền bối, đệ lục tầng có bán vật phẩm giá trị xa xỉ. Vì tránh tạp sự, bổn lâu có một quy củ, khách nhân phải chứng minh thân gia có được tám trăm vạn tinh thạch mới có thể đi vào." "A?" Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, an bài như thế này quả không tồi. Nhập gia tùy tục, hắn phất tay áo tế ra một cái túi trữ vật: "Tám trăm vạn tinh thạch, đạo hữu xem trong này đủ chưa?" Nam tử kia đúng mức tiếp nhận túi trữ vật, đem thần thức chìm vào thì thiếu chút nữa ngã ngửa. Bên trong đủ mọi màu sắc lấp lánh khiến hắn hoa cả mắt. Thượng phẩm tinh thạch, hơn nữa tới cả hơn ngàn ngàn khối. Nam tử cũng coi như kiến thức rộng lớn nhưng rất ít gặp khách nhân đại khí thô như vậy. Tức thời vẻ mặt của hắn trở nên cung kính cực hạn, hai tay đem túi trữ vật dâng lại cho Lâm Hiên: "Đủ rồi đủ rồi, mời tiền bối vào bên trong. Mới vừa rồi vãn bối thật thất lễ, còn thỉnh người ngàn vạn lần bỏ qua cho." "Ừm" Lâm Hiên tiếp nhận túi trữ vật rồi thản nhiên đi vào. Lúc này nữ tu bên trái khẽ nhúc nhích môi: "Sư huynh, chỉ là một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, ngươi hà tất cung kính như thế?" "Sư muội không hiểu, tu sĩ Nguyên Anh sao có thể tùy tiện xuất ra mấy ngàn thượng phẩm tinh thạch. Nếu ngu huynh đoán không sai, đối phương không chỉ tiền bối là Ly Hợp mà thân phận còn rất cao." "Cái gì?" Nữ tử ngẩn ngơ, theo sau như có điều suy nghĩ thì khẽ gật đầu. Hai người bọn họ có chỗ dựa. Tu sĩ Nguyên Anh thì không tính cái gì nhưng tuyệt không dám đắc tội với lão quái Ly Hợp. Hai người đều thi triển truyền âm. Đáng tiếc thần thức Lâm Hiên quá cường đại, vô tình những lời kia truyền vào tai hắn. Không ngờ thân phận bị nhìn ra. Một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ có tâm cơ thế này cũng hiếm thấy. Bất quá hắn cũng không để tâm chuyện này. Lúc này đã lên tới lầu sáu. Diện tích không quá rộng nhưng bài trí tinh xảo, trang hoàng lộng lẫy, còn có tiếng đàn văng vẳng truyền ra. "Tiền bối đã tới, xin mời ngồi." Tiếng chiêu hô dễ nghe truyền vào tai. Nhìn một màn trước mắt Lâm Hiên không khỏi ngẩn ngơ. Chỉ thấy một lão giả trong trang phục đạo sĩ cùng một thanh niên thư sinh ngồi trên hai cái bàn khác nhau, phía trên bày những món ăn được chế biến rất cầu kỳ từ các loại kỳ cầm dị thú. Có loài bay trên trời cao, cũng có chạy trên mặt đất bơi trong nước, còn có linh tửu dị quả. Hương thơm mê người truyền ra, vừa ngửi đã biết do danh trù sư chế biến. Mà ở phía trước thì có một đội thị nữ xinh đẹp vừa múa vừa hát, còn có nhạc sư gảy đàn hòa tấu. Thoáng chốc Lâm Hiên còn tưởng mình tới nhầm chỗ, nơi này là chỗ giao dịch bảo vật hay là tại mời khách dự yến đây? Bất quá ánh mắt đảo qua trên người lão giả kia cùng thư sinh thì hắn thầm kinh ngạc, không ngờ cả hai đều là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ. Có điểm ý tứ! Hai người kia cũng không hẹn mà cùng quay đầu lại, nhưng nhìn hắn một cái thì liền quay đi. Chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh kỳ. Bất quá người tới là khách, những thị nữ không vì Lâm Hiên tu vị hơi thấp mà có điểm khinh thị, cung kính dẫn hắn đến một cái bàn. "Xin lỗi tiền bối, phu nhân chúng ta tạm thời có việc, chậm trễ khoảng nửa canh giờ. Phiền người ở chỗ này thưởng thức ca vũ, muốn mua bảo vật thì phải chờ phu nhân làm chủ." Một ả tiểu tỳ nở nụ cười giải thích. "Ừm" Lâm Hiên gật đầu, theo sau không khách khí cầm chén đũa bắt đầu thưởng thức mỹ vị. Nửa canh giờ thoáng qua nhanh, tiếng bước chân truyền vào tai. Lâm Hiên quay đầu thì thấy một phụ nhân thân hình đẫy đà gần tứ tuần tiến vào. Dung mạo nàng không xinh đẹp nhưng có khí chất như của một quý phu nhân, lại có vài phần giống như điếm chủ. Tu vị cũng không tồi, không ngờ là Nguyên Anh hậu kỳ. "Thật là thật lễ, thiếp tạm thời có sự đã để các vị đạo hữu đợi lâu. Như vậy đi, ta kính mời các vị đạo hữu một bình linh tửu để bồi tội." Quý phụ nhân nở nụ cười, theo sau tay áo phất một cái. Một đạo quang hà phân biệt cuốn qua trước mặt ba người, trên các bàn liền hiện ra những cái hồ lô. "Tiểu lễ bồi tội không tỏ hết được thành ý. Bất quá Thiên Nguyên Linh tửu là do bổn các dùng bí phương độc môn chưng cất, không chỉ mùi thơm tinh khiết, hơn nữa tốc độ khôi phục pháp lực cũng nhanh hơn một thành so với các loại linh tửu khác." Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, cầm lấy chiếc hồ lô tím vàng mở nắp uống một ngụm. Hương vị rất nồng và thơm, tựa hồ cũng không khuếch trương công hiệu. Hồ lô linh tửu này giá chỉ mấy ngàn tinh thạch, đối với tu sĩ Ly Hợp Kỳ không tính là gì nhưng làm cho khách nhân đường xa như là cây khô được tắm trong gió xuân. Lâm Hiên không khỏi gật đầu. "Không biết đạo ba vị đạo hữu muốn mua loại bảo vật gì, không phải thiếp nói ngoa, chỉ cần các ngươi có đủ tinh thạch, bổn điếm nhất định sẽ khiến các vị vừa lòng." Phụ nhân thản nhiên cười một tiếng nói. "Hắc hắc, lời này của đạo hữu có phải khoa trương quá hay không. Chẳng lẽ Mạc mỗ muốn Thông Thiên Linh Bảo thì quý các cũng có bán." Thư sinh kia chợt cười lạnh. Người này nhìn bề ngoài mới hơn hai mươi nhưng trên mặt lại đầy vẻ tang thương, vết chân chim nơi khóe mắt cũng đã hằn sâu. "Thông Thiên Linh Bảo? Ha ha, tiền bối thật đúng biết nói đùa. Nói đến bảo vật cấp bậc này, số lượng lão tổ Động Huyền Kỳ sở hữu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi một kiện Thông Thiên Linh Bảo xuất thế đều khiến gió tanh mưa máu. Bổn các sao có thể có được, bất quá. . ." "Sao?" Thư sinh chỉ là thuận miệng mà nói, không ngờ lời của đối phương tựa hồ có huyền cơ. Lâm Hiên cùng lão đạo sĩ cũng ngạc nhiên ngẩng đầu. "Thông Thiên Linh Bảo là bảo vật nghịch thiên, bổn điếm đương nhiên không có, bất quá xảo hợp có được một kiện phỏng chế Linh Bảo, không biết có đạo hữu nào hứng thú chăng?" Quý phụ nhân thản nhiên lên tiếng. "Cái gì, phỏng chế Linh Bảo?" Thư sinh kia đại hỉ: "Lời này của đạo hữu là thật?" "Bổn điếm đã mở cửa buôn bán, há có lừa gạt người. Tiền bối có hứng thú thì để thiếp cho người mang bảo vật tới, còn mời ba vị đánh giá một phen." "Như thế phải làm phiền phu nhân" Đối phương dù là vãn bối Nguyên Anh kỳ nhưng thân thế bất phàm. Thư sinh cũng không dám xem thường, khẩu khí cũng khách khí một chút. "Tiểu Thanh, cầm của ta lệnh phù đi đem phỏng chế Linh Bảo tới chỗ này" Trung niên mỹ phụ vừa nói vừa phất ngọc thủ một cái. Một đạo quang hà màu đỏ bay vút ra. Lâm Hiên thấy rõ ràng đó là một khối lệnh phù cỡ bàn tay. "Vâng" Một thị nữ vội vàng tiếp nhận, theo sau uyển chuyển thi lễ lui xuống. Chỉ sau một tuần trà thì nàng lần nữa trở lại, trong tay còn một cái khay phủ gấm đỏ. Ánh mắt quý phụ nhân đảo qua trên mặt ba người, theo sau liền liếc mắt ra hiệu thị nữ đi tới bên cạnh. Nàng vừa đưa tay kéo tấm vải thì linh quang bắn ra bốn phía. Bảo vật liền hiển hiện ra. Không ngờ là một cây đoản mâu, ngoài tỏa ra linh quang lam sắc thì tựa hồ không có gì thần kỳ. "Đây là phỏng chế Linh Bảo mà phu nhân nói?" Thư sinh có điểm không vui mở miệng. "Không sai, đây là Đảo Hải Mâu phỏng chế Thượng cổ Linh Bảo Phiên Thiên Kích, dùng tới mấy cân Thiên Ngoại Vẫn Thiết cùng Bái Hỏa Nê, Thiên Cương Thảo Đằng… Hai mươi mốt loại tài liệu loại trân quý luyện chế thành. Đạo hữu đừng xem bên ngoài tầm thường nhưng uy lực thực sự bất phàm." Phu nhân nhân vừa nói vừa đưa tay cầm lấy Đảo Hải Mâu, theo sau đem pháp lực chậm rãi rót vào. Ông. . . Thanh âm cổ xưa mà hậu trọng truyền vào tai. Theo sau mặt ngoài bảo vật lại hiện ra những vòng điện hồ, trong hồ quang như ẩn như hiện một tiểu pháp trận xảo đoạt thiên công, còn có phù văn hai màu kim ngân ánh vào mắt. Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi co lại. Uy năng của vật này rõ ràng hơn cả Sơn Thủy Phiến. "Có thể để bản nhân xem bảo vật một chút chăng?" Thư sinh bình tĩnh nói. "Đương nhiên có thể." Quý phu nhân mỉm cười đem bảo vật đưa tới. Thư sinh tiếp nhận rồi tinh tế tỉ mỉ xem xét. Theo thời gian, ánh mắt của hắn ngày càng sáng lên. Qua một lúc lâu mới thở phào một hơi: "Quý điếm là bán vật này thế nào" "Ba trăm vạn trung phẩm tinh thạch." Quý phu nhân hé mở đôi môi thơm. "Cái gì, ba trăm vạn trung phẩm tinh thạch?" Thư sinh khẽ nhíu mày, rõ ràng có vài phần gặp khó khăn. Ba ức hạ phẩm tinh thạch là toàn bộ thân gia của hắn.