"Tiền bối hiểu lầm, nếu không phải người xuất thủ tương trợ, chúng vãn bối đã sớm ngã xuống dưới lợi trảo của yêu cầm. Vãn bối tuy ngu dốt nhưng còn biết tri ân báo đáp, huống chi dù tiền bối không tương trợ, đồng ý đến Bách Thảo Môn an cư cũng là vinh hạnh cho bọn ta, vãn bối cao hứng còn không còn kịp nữa là" Trung niên nhân cười khan mở miệng, vẻ mặt lại tỏ ra thành khẩn. Lâm Hiên không nói mà quay sang đám tu sĩ trẻ tuổi: "Các ngươi thì sao?" "Tiền bối đại giá quang lâm, chúng vãn bối vinh hạnh còn không kịp" "Không sai, tiền bối, phong cảnh Bách Thảo Môn chúng ta rất đẹp." Nghé con không sợ hổ. Những người này nào biết được nhân tâm hiểm ác. Lần đầu gặp được tu tiên giả cấp cao như Lâm Hiên, đối phương lại có ân cứu mạng, từ đáy lòng bọn họ nguyện ý. Chỉ có trong mắt Thượng Quan Nhạn hiện tia chần chờ. Nàng đang nửa buồn nửa vui. Nàng cũng nghĩ qua lo lắng của sư thúc, bất quá lại rất ước mơ đến tu tiên giả cấp cao. Không biết những lời mời vô tâm của tiểu muội, rốt cuộc sẽ mang tai họa hay phúc khí cho bổn môn đây? Có điều sự tình đến bước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Mà khi nghe tiểu nha đầu kia đề xuất, Lâm Hiên quyết định ở lại nơi hẻo lánh này tu luyện một thời gian, tránh Độc Long lão ma truy sát. Ba ngày sau. "Tiền bối, người xem, đây chính là Nguyên Quy đảo của Bách Thảo Môn chúng ta." Thanh âm trong trẻo có điểm hưng phấn truyền vào tai. Ba ngày đi chung, Lâm Hiên bắt đầu tỏ ra hiền hòa. Trung niên nhân thì một bộ cung kính, ngược lại mấy tiểu bối tỏ ra khá thân cận với hắn. Nhất là Thượng Quan Linh, tình cách nha đầu này có phần ngây thơ. Từ trên người nàng, Lâm Hiên mơ hồ thấy chút bóng dáng của Nguyệt nhi. Còn tỷ tỷ của nàng, chỉ lớn một tuổi nhưng xử sự khá ổn trọng khéo léo. Lúc này nghe tiểu nha đầu hô lớn, Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Một hòn đảo kéo dài từ nam lên bắc, như hình một con rùa hiện trong đầu. Thần thức không thể bao quát toàn bộ, xem ra diện tích đảo này thật không nhỏ, khẳng định phải hơn ngàn dặm. Bất quá như phát hiện điều gì, Lâm Hiên khẽ nhíu mày. "Tiền bối, sao vậy?" Thượng Quan Nhạn đi tới bên cạnh hắn. Tu vị của nàng không đáng nhắc, bất quá tâm cơ nhạy cảm vô cùng. "Tổng đà của quý môn có vẻ bất ổn, có tu sĩ tới khiêu khích" Lâm Hiên thản nhiên nói. "Cái gì?" Chúng tu sĩ thất kinh. Bọn họ có tu vị quá thấp nên không phát hiện được, lúc này nhao nhao tăng tốc bay về phía trước. Rất nhanh hòn đảo ngày càng rõ, cây cối xanh um tươi tốt cũng ánh vào mi mắt. Lâm Hiên vẫn hành sự như thường, thu liễm khí tức bay phía sau đám người. Trên bầu trời xa xa, các nhóm nhỏ tu sĩ đang giằng co. Bên trái rõ ràng là tu sĩ Bách Thảo Môn. Nam nữ lão ấu khoảng hơn ba trăm người. Đầu lĩnh là một cung trang mỹ phụ thành thục niên kỷ chừng tam tuần. Nàng này tư sắc bất phàm, dung mạo có vài phần tương tự như Thượng Quan tỷ muội. Nàng cũng là người có tu vị tối cao trong Bách Thảo Môn, tu tiên giả Ngưng Đan sơ kỳ. Mà nhân thủ đối phương ít hơn một chút, khoảng hơn hai trăm người. Đầu lĩnh chính là một nam tử vận xích bào chừng hai tám hai chín, không chỉ y phục mà cả tóc tai cũng một màu đỏ. Tướng mạo không quá xấu nhưng gây cho người cảm giác âm trầm khó hiểu. Tu vị của hắn chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, bất quá phía sau còn có ba lão giả Ngưng Đan Kỳ. "Mộ Vũ tiên tử. Bổn thiếu đã nói rất rõ ràng, đem hai nữ nhi gả cho ta thì sau này Thiên Hỏa tông ta cùng Bách Thảo Môn các ngươi đồng khí liên chi, quan tâm lẫn nhau. Ngươi còn trở thành nhạc mẫu của bổn thiếu chủ, có cái gì là không tốt? Hà tất khăng khăng bất tuân, chẳng lẽ ngươi muốn Bách Thảo Môn xóa tên ở Đại Hoang hải vực, các ngươi người nát ngọc tan mới cam tâm?" Thanh âm uy hiếp của nam tử kia truyền ra. "Cổ đạo hữu, ngươi cần gì phải ép buộc, dưa xanh hái không ngọt. Hai nữ nhi của ta từng nói không muốn làm song tu đạo lữ của ngươi." Cung trang nữ tử rõ ràng đang nén giận, dù sao thực lực Thiên Hỏa tông mạnh hơn hẳn Bách Thảo Môn, đắc tội không nổi. "Dưa xanh hái không ngọt? Hắc hắc, Tu Tiên Giới cường giả vi tôn. Bổn thiếu chủ tiên lễ hậu binh, không đồng ý vậy đừng trách ta động thủ " Trên mặt nam tử tóc đỏ hiện sát khí. "Thiếu chủ nhìn xem.." Bỗng một lão giả tóc bạc phía sau ngẩng đầu nói. Nam tử tóc đỏ nghe xong ngẩn ngơ, cũng di chuyển ánh mắt. Gần hai chục đạo độn quang hiện ra khiến hắn mừng như điên. Vốn đang lo lắng hai nha đầu kia trốn đi, không ngờ bọn họ lại tự chui đầu vào lưới. Cung trang mỹ phụ cũng quay đầu, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hai nha đầu sao lại trở lại tông môn làm gì? Thiếu chủ Thiên Hỏa tông tham hoa háo sắc, thường đem cơ thiếp trở thành đỉnh lô. Là mẫu thân, nàng sao có thể đem hai nữ nhi như hoa như ngọc đẩy vào trong đống lửa. Bất quá Tu Tiên Giới là cường giả vi tôn, Thiên Hỏa tông có một lão tổ Nguyên Anh kỳ, nàng có thể phản kháng như thế nào? Lúc này gã thiếu chủ vẻ mặt đầy đắc ý, nhìn Thượng Quan tỷ muội thì nước dãi như muốn rớt ra, hưng phấn mở miệng: "Sách sách, Nhạn nhi muội muội, Linh nhi muội muội, mới mấy tuần trăng không gặp mà hai nàng ngày càng xinh đẹp. Mau cùng bổn thiếu gia trở về. Cái khác không dám nói, chỉ cần hai tỷ muội tận tâm hầu hạ bổn công tử cho tốt, ta đảm bảo hai mươi năm sẽ hai nàng Trúc Cơ thành công." Bất quá khi vị thiếu chủ Thiên Hỏa tông này đang dương dương tự đắc chợt có một tiếng cười nhạo vang lên: "Thiên Hỏa tông cái rắm chó gì, chưa từng nghe nói qua, thức thời mau cút đi!" "Cái gì?" Đám tu sĩ Thiên Hỏa tông xôn xao một trận. Gã thiếu chủ càng kinh sợ đem thần thức thả ra, lập tức sắc mặt cuồng biến, vẻ giận dữ thoáng chốc tan đi. Lâm Hiên dù không phát ra linh áp nhưng gã thiếu chủ có cảm giác tu vị của đối phương sâu không lường được. Tu tiên giả khi mềm sợ ác, hắn vội cười mở miệng dò xét:"Chẳng lẽ tiền bối là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, không biết có quen gia tổ là Thiên Hỏa thượng nhân?" "Ngươi không cần nhiều lời ở chỗ này, mau cút đi, nếu không thì đem mạng nhỏ để lại" Lâm Hiên lạnh lùng nói. "Tiền bối, người làm như vậy không khỏi quá mức bá đạo sao?" "Bá đạo? Hắc hắc. Lâm mỗ bá đạo thì sao? Ta đã nói qua, ngươi không nghe thì đem mạng nhỏ để lại " Lâm Hiên thản nhiên nói, theo sau tay áo phất một cái. Một vầng quang hà bay vút ra, xoay quanh một chút liền hóa thành hàng trăm lưỡi phong đao trôi nổi lên đỉnh đầu. "Đi!" Lâm Hiên điểm một chỉ. Nhất thời tiếng xé gió vang lên, những phong đao như bị cường cung ngạnh nỏ phóng ra, tốc độ làm người trừng mắt cứng lưỡi, bay vút về đám tu sĩ Thiên Hỏa tông. Nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không cần phải nói, ngay cả ba lão giả Ngưng Đan Kỳ cũng chịu chung số phận. Trong khoảnh khắc, hơn hai trăm không người nào ai thoát khỏi. Toàn bộ bị cắt đầu, hồn quy địa phủ. "Hả . ." Đến lượt đám tu sĩ Bách Thảo Môn trừng mắt cứng lưỡi, đừng nói những kẻ ở tổng đà, đám tiểu tử đồng hành trên đường cùng Lâm Hiên cũng sợ ngây người. Không ngờ vị tiền bối bên ngoài đầy vẻ hòa khí mà lòng dạ độc ác đến như thế. Ngẫm lại bọn họ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cuối cùng rõ ràng tại sao sư thúc ngàn vạn lần dặn dò không được sơ sẩy. Các lão quái quả nhiên hỉ nộ vô thường. Ánh mắt bọn họ nhìn về Lâm Hiên thêm vài phần kính trọng cùng sợ hãi. Bất quá không phải ai cũng như thế,. Thượng Quan Linh tuy kinh ngạc nhưng lộ đầy đầy vẻ sùng kính, thiếu niên tiền bối này thật là uy phong. "Tiền bối xuất thủ tương trợ, thiếp Thượng Quan Mộ Vũ ở chỗ này đa tạ." Trong mắt cung trang mỹ phụ thoáng hiện nét nghi ngờ. Chưa rõ tại sao một tu sĩ cấp cao như thế đi cùng hai nữ nhi, bất quá không dám có nửa phần thất lễ. "Thượng Quan Mộ Vũ, phu nhân chính là Bách Thảo Môn chi chủ?" Lâm Hiên chậm rãi nói. "Không dám, Bách Thảo Môn chỉ là tiểu môn tiểu phái, nào có thể lọt vào pháp nhãn của tiền bối." "Phu nhân không cần quá khiêm tốn, tại hạ hiểu được quý phái đang thấp thỏm, nhưng Lâm mỗ không có ác ý. Về lai lịch cùng mục đích của ta đến Nguyên Quy đảo này. Hai vị thiên kim đều biết, phu nhân hỏi một chút đương nhiên sẽ rõ." Vẻ mặt Lâm Hiên ôn hòa trở lại, chậm rãi nói. "Không dám, vãn bối làm sao dám có ý nghĩ vô lễ như thế. Linh nhi, mau dẫn tiền bối tới Nghênh Khách Các. Nhạn nhi cùng tam sư đệ đi theo ta một chút." Thân hình Thượng Quan Mộ Vũ uyển chuyển nhưng rất có khí độ, không hổ là nhất phái chi chủ. "Vâng, mẫu thân." Thượng Quan Linh quay sang, khóe miệng lộ nụ cười ngọt ngào: "Lâm tiền bối, thỉnh đi bên này." Nói rồi đi trước dẫn đường. Lâm Hiên mới rồi ra tay ác độc nhưng không ngờ nha đầu không chút sợ hãi, không biết rốt cuộc là nghé con không sợ hổ hay là ngốc nghếch. Bất quá Lâm Hiên mơ hồ thấy bóng hình Nguyệt nhi thì không khỏi thở dài, không biết bảo bối của hắn hiện đang ở phương trời nào. "Tiền bối, vì sao người thở dài, lo lắng Thiên Hỏa tông trả thù sao? Không quan hệ, đối phương cường đại hơn bổn môn một chút nhưng cũng chỉ có một lão tổ Nguyên Anh kỳ, với tiền bối bản lãnh dư sức đả bại lão, không cần sợ hãi bọn họ" Tiểu nha đầu chợt quay sang an ủi. Lâm Hiên kinh ngạc rồi phá cười, nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, trong lòng chợt có điểm yêu thích. Phong cảnh Nguyên Quy đảo cũng khá. Lâm Hiên theo nha đầu này đi tới tòa lầu các trên một ngọn núi cao, có thể quan sát toàn bộ đảo. Mà ở trước lầu các sớm có hai thị nữ đang chờ, trên bàn cũng bày đầy trái cây mới hái, linh trà mới pha đang tỏa mùi thơm thoang thoảng. "Mời tiền bối ngồi, bổn môn dù nhỏ nhưng linh trà cũng không tệ lắm, mời tiền bối nếm thử, hẳn sẽ không để người thất vọng." Thượng Quan Linh dịu dàng nói. Lâm Hiên gật đầu, cầm chén trà nhấp một ngụm. Hắn đợi chỉ một lát, cung trang mỹ phụ liền tới làm đại lễ: "Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối, vãn bối còn không biết người đã cứu tiểu nữ một lần, nếu có chậm trễ xin tiền bối bỏ qua cho, người đồng ý ở lại Nguyên Quy đảo là phúc khí của bổn môn." Khác với trung niên tu sĩ, Thượng Quan Mộ Vũ là nhất phái chi chủ, khí độ cùng tầm nhìn và hoài bão đều vượt xa sư đệ. Tam sư đệ lo lắng không sai, đối phương mở động phủ tại Nguyên Quy đảo đúng là phúc họa khó liệu. Bất quá trong họa có phúc, cái chính là đối phương không có ác ý. Nếu hắn tọa trấn nơi này, bổn môn tuyệt đối hưởng lợi rất lớn. Hơn nữa đối phương từng hai lần xuất thủ tương trợ. Về tình về lý Thượng Quan Mộ Vũ đều phi thường cảm kích, lời này của nàng đúng là chân tâm. Lúc này trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười: "Phu nhân không cần khách khí, Lâm mỗ nếu ở gần quý phái đương nhiên sẽ chiếu cố một chút. Bất quá ta không thích có người quấy rầy. Hơn nữa tin tức ta tới nơi này, còn nhờ phu nhân không phô trương ra ngoài." "Tiền bối yên tâm, thiếp thân hiểu, tuyệt không mang đến phiền toái cho người." Thượng Quan Mộ Vũ nhu thuận mở miệng. Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Đa tạ tiên tử, tại hạ còn cần một cái động phủ." "Vâng, động phủ vốn có sẵn, là nơi của tiềm tu tổ sư tệ phái ngày xưa, nếu tiền bối không chê. . ." "Điều này sao có thể, Lâm mỗ sao có thể khinh nhờn nơi thánh địa tu luyện của quý phái tổ sư." "Ha ha, tiền bối nói quá lời, tệ phái không nhiều quy củ như vậy. Tổ sư Bách Thảo Tiên Tử tính tình rộng rãi, trước khi rời đi đã từng lưu lại pháp dụ, động phủ cùng với tất cả vật phẩm của người, hậu nhân đều là có thể dùng." Cung trang mỹ phụ mỉm cười nói. "A?" Lâm Hiên có điểm kinh ngạc cùng thú vị, mỉm cười nói:"Tiên tử có ý tốt như vậy, Lâm mỗ từ chối thì bất kính, cũng đành áy náy một phen" "Ha hả, tiền bối quá khách khí, vãn bối liền mang người tới Vong Ưu cốc" Cung trang mỹ phụ mỉm cười nói. "Nương, ta cũng muốn đi" Thượng Quan Linh chợt nũng nịu lên tiếng. "Nha đầu không được làm rộn. Chờ ở chỗ này, nương còn có chuyện quan trọng bồi tiếp tiền bối" Cung trang mỹ phụ có điểm không vui nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com "A! Thượng Quan Linh thấy thần sắc của mẫu thân, cũng không dám tiếp tục vòi vĩnh. "Là thân mẫu mà dạy dỗ nó không nghiêm, đã khiến tiền bối chê cười" Thượng Quan Mộ Vũ khẽ cúi về Lâm Hiên, trên mặt lộ vẻ áy náy. Theo sau toàn thân nổi thanh quang bay vút về hướng xa. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe, hóa thành một đạo kinh hồng theo ở sau. Rất nhanh một sơn cốc mỹ lệ nhỏ ánh vào mắt. Chưa còn vào cốc đã ngửi thấy hương khí xông vào mũi, bên trong trồng không ít kỳ hoa dị thảo. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Tử Đằng Hoa, Thanh Phong Hà, Tuyết Hàn Thảo, Lưu Ly Qua. . . Mấy thứ này không đáng gì trong mắt hắn nhưng tuyệt đối là vật xa xỉ đối với Bách Thảo Môn. Trong lòng Lâm Hiên nhất động:"Nơi này là dược viên của quý phái? " "Tuệ nhãn của tiền bối như sao, không ngờ người cũng hiểu về linh thảo như thế. Không sai, nơi này là động phủ tổ sư ngày xưa. Linh khí đương nhiên sung túc một chút, cho nên ở bên cạnh mở vài cái dược viên." Thượng Quan Mộ Vũ mỉm cười nói. "Đã là trọng địa của quý môn Lâm mỗ há có thể cư ngụ? Đạo hữu không sợ dẫn sói vào nhà?" "Ha ha, tiền bối lại nói đùa, nếu thiếp đoán không sai, chỉ sợ tặng những dược thảo này thì người còn chê cười, thiếp còn lo lắng cái gì?" Nữ tử đưa tay che miệng cười khẽ nói: "Huống chi có tiền bối tọa trấn nơi này, thiếp không cần lo lắng dược thảo rơi vào bọn đạo tặc, nghiêm khắc nói mà nói thì chúng ta chiếm tiện nghi của người, mong rằng bỏ qua cho". Lâm Hiên nghe thì chỉ cười mà không đáp. Theo sau Thượng Quan Mộ Vũ vào Vong Ưu cốc. Khẩu cốc này như một chiếc hồ lô rất lớn, cửa cốc tuy hẹp nhưng bên trong không khác một động thiên. Phong cảnh mỹ lệ tao nhã như họa. "Tiền bối, đây là động phủ của bổn tổ sư" Thượng Quan Mộ Vũ vung ngọc thủ xuất ra một khối lệnh phù màu bạc. Một đạo hồng quang bắn ra, sương mù mầu trắng ngà phía trước bắt đầu cuồn cuộn, theo sau một lối đi nhỏ lát đá xanh hiện trong tầm mắt. Ầm! Động cửa mở ra, một tòa động phủ rộng rãi tinh xảo ánh vào mi mắt. "Tiền bối, thiếp đã phân phó chúng đệ tử đổi mới tất cả gia cụ, hiện tại người liền có thể dùng" Nữ tử cung kính nói, theo sau trên mặt lại lộ vài phần kinh ngạc: "Tiền bối, người làm sao vậy?" Thấy Lâm Hiên vẫn không trả lời. Nữ tử không khỏi quay đầu theo ánh mắt hắn. Phía trước điện thờ có treo một bức họa thoạt nhìn có niên đại từ rất lâu. Bất quá có cấm chế bảo hộ nên hoàn hảo bảo tồn, nét vẽ tinh xảo trông rất sống động. Bên cạnh còn có treo một bài thi từ. Bất quá Lâm Hiên không có hứng thú với thi họa, ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn một thiếu nữ trong bức họa. Niên kỷ của nàng chỉ chừng hai mươi, rõ ràng anh tư tuyệt sắc nhưng không biết vì lại khiến người có cảm giác nàng đã trải qua rất nhiều đau thương. Lâm Hiên chú ý không phải phải sắc đẹp của nàng. Hắn đã thấy nàng trong một bức họa khác. Huyền Phượng Tiên Tử! Tổ sư của Huyền Phượng Môn Yêu Linh Đảo, cũng là nữ tử sáng lập Phượng Vũ Cửu Thiên quyết. Có thể coi nàng như là sư phó của hắn cũng không sai. Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, hắn biết Huyền Phượng Tiên Tử hiện đang ở Linh Giới, thậm chí từ trong miệng Cổ Ma, còn biết nàng đã là một tồn tại rất cao. Bất quá Huyền Phượng Tiên Tử phi thăng từ thời thượng cổ. Thật không ngờ còn có thể thu được tin tức về nàng. "Tiền bối, chẳng lẽ người biết vị bằng hữu kia của tổ sư sao?" Thanh âm tràn ngập kinh hãi của Thượng Quan Mộ Vũ vang lên. "Tổ sư?" Lúc này Lâm Hiên mới chú ý tới. Trong bức tranh, bên cạnh Huyền Phượng Tiên Tử còn có một thiếu nữ dung mạo đáng yêu khác. Vốn tưởng rằng Bách Thảo Môn là một tiểu phái tầm thường, hiện tại xem ra không đơn giản như vậy. "Gặp thì chưa, bất quá Lâm mỗ cùng Huyền Phượng Tiên Tử cùng phi thăng từ Nhân Giới, có một chút quan hệ" Lâm Hiên thản nhiên nói. "Cùng phi thăng từ Nhân giới. . . Tiền bối là tu sĩ phi thăng?" Thượng Quan Mộ Vũ kinh hộ một tiếng. Tu sĩ Phá Toái Hư Không từ Nhân giới đến nơi này ít nhất cũng là tồn tại Ly Hợp. Hơn nữa sức chiến đấu mạnh hơn tu sĩ cùng cấp nơi Linh giới khá nhiều. Không trách Lâm tiền bối này giơ tay nhấc chân, liền diệt sát đối phương trên trăm tu tiên giả Thiên Hỏa tông. Nàng chỉ đoán tu vị cao nhất của đối phương là Nguyên anh Hậu kỳ, không ngờ lại là Ly Hợp. Thượng Quan Mộ Vũ càng trở nên vô cùng cung kính. "Ừm, hy vọng đạo hữu có thể giữ bí mật này dùm Lâm mỗ, không nói ra ngoài" Lâm Hiên thản nhiên nói, vẻ mặt ôn hòa nhưng ánh mắt sắc bén. Nữ tử thấy mà tâm ý phát lạnh, vội cung kính nói: "Tiền bối yên tâm, thiếp hiểu, tuyệt không dám nhiều chuyện" Lâm Hiên khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ vừa lòng: "Đạo hữu, hiện tại có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Huyền Phượng Tiên Tử cùng quý phái có quan hệ gì?" "Ha ha, đây căn bản không phải bí mật gì. Tổ sư tệ phái một lần xuất ngoại ngẫu nhiên gặp Huyền Phượng Tiên Tử. Hai người ý hợp tâm đầu kết làm bạn hữu khuê trung, được tệ tổ sư có lời mời. Huyền Phượng Tiên Tử tới Nguyên Quy đảo một thời gian, mà bức họa này có từ thời kỳ đó. Huyền Phượng Tiên Tử ở lại đây mấy trăm năm mới rời đi, về sau tệ tổ sư tiến giai đến Động Huyền, cũng rời đi giới diện khác " Thượng Quan Mộ Vũ êm tai giảng thuật. "Thì ra là thế, nhưng Bách Thảo Tiên Tử tiến giai đến Động Huyền, vì sao thực lực quý phái lại yếu như vậy?" Lâm Hiên trầm ngâm mở miệng, Bách Thảo Tiên Tử có thể tiến giai đến Động Huyền. Công pháp để lại chắc chắn rất uy lực. "Khiến tiền bối chê cười, tổ tiên oai hùng song các đệ tử vãn bối chẳng ra gì. Bổn môn cũng từng có thời hưng thịnh, đáng tiếc trải qua một số tranh phong thì từ từ xuống dốc, các loại công pháp thất lạc hơn phân nửa, Bách Thảo Quyết cũng không còn trọn vẹn" Thượng Quan Mộ Vũ thở dài, ánh mắt đầy vẻ lạc tịch. Lâm Hiên thuận miệng an ủi vài câu nhưng lòng còn nghi hoặc. Theo nữ tử này nói, khi xưa Bách Thảo Tiên Tử là nhân vật uy chấn một phương. Vì sao phải đem tổng đà Bách Thảo Môn thiết lập tại nơi hẻo lánh như Đại Hoang hải vực này? Bất quá nhìn về phía nữ tử, Lâm Hiên có vẻ hiền hòa: "Trong u minh tự có thiên ý. Không dối đạo hữu, tại hạ xảo hợp thu được công pháp của Huyền Phượng Tiên Tử, nói là đệ tử của người cũng được, nếu Bách Thảo tiền bối cùng sư tôn chính là hảo hữu, chúng ta cũng không tính là người ngoài" "Tiền bối nói không sai, thật đúng là trùng hợp" Nữ tử cũng vui mừng vô hạn, hiện tại Bách Thảo Môn có một tu sĩ Ly Hợp Kỳ làm chỗ dựa, đúng là cầu còn không được. "Ừm, Lâm mỗ có điểm mệt mỏi, ngày khác sẽ cùng đạo hữu đàm luận" Lâm Hiên thản nhiên nói. "Vâng, vậy vãn bối tạm thời cáo từ. Tiền bối có yêu cầu gì cứ việc phân phó, ngàn vạn lần không nên khách khí" Nữ tử uyển chuyển dáng đẹp, sau đó cung kính lui xuống. Ánh mắt Lâm Hiên lại rơi lên bích họa. Huyền Phượng Tiên Tử! Không ngờ ở chỗ này phát hiện được tung tích nàng. Nếu có thể thu được phần hậu của Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì tốt quá. Nữ tử vừa đi, hắn rời động bày ra mấy trận pháp rồi mới an tâm đi vào. "A…" Hắn cởi áo, vết thương nơi ngực cùng bụng vẫn chưa khỏi. Ma Kiếm cực kỳ đáng sợ. Kiếm khí đã xâm nhập đến trong kinh mạch, bị hắn dùng linh lực tạm thời khóa lại. Hiện tại là lúc xử lý. Lâm Hiên nhắm hai mắt thi triển Nội thị thuật. Chỉ thấy tại phụ cận vết thương có vài con Yêu ma nhỏ do hắc khí hóa thành đang đấu đá lung tung, bất quá pháp lực phân bố dày đặc khiến chúng không thể xông ra ngoài. Lâm Hiên chần chờ một chút, liền phân ra một tia thần thức. Biến thành một Lâm Hiên rất nhỏ. Thần thức hóa hình không có thân thể như Nguyên Anh nhưng không ảnh hưởng đến thao tác điều động pháp lực. Tiểu tử kia giang hai tay. Linh lực phụ cận như một con rồng lớn bao bọc thân hình, theo sau hắn liền tiến về một tia kiếm khí màu đen. Kiếm khí lại như có linh tính, không muốn bó tay chịu trói, biến thành một con ma xà rất nhỏ nhưng đầy hung hãn. Bất quá thoáng chốc đã bị tên tiểu Lâm Hiên kia bắt được. Sau đó nó chợt lóe, đã xuất hiện ngoài thân thể. Lâm Hiên mở tay phải, tiểu tử kia bay vào lòng bàn tay. Theo sau Thần thức hóa hình lại nhập vào trong đỉnh đầu, trong tay hắn chỉ còn lại một đạo kiếm khí nhỏ bé như tơ nhện. Rống! Vật kia chợt lóe, không ngờ hóa thành một ma vật hung ác. "Hừ, chết đến nơi còn muốn phản kháng sao?" Vật này hành hạ hắn lâu như thế, Lâm Hiên đương nhiên không chút hảo cảm. Bàn tay rung lên, Huyễn Linh Thiên Hỏa bùng lên bao bọc hắc khí. Hắc khí hung lệ nhưng rất nhanh liền mất. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vừa lòng, đang muốn thu hồi Linh Hỏa thì đột nhiên chân mày vừa động, như phát hiện điều gì. Hắn nhắm mắt dùng thần thức đảo qua Linh Hỏa trên bàn tay. Một lúc lâu sau. "Không tồi không tồi, thật đúng nhân họa đắc phúc, không ngờ hắc khí này có thể gia tăng lực ăn mòn trong Huyễn Linh Thiên Hỏa" Tiếng cười to truyền vào tai, ông ông cộng hưởng chấn động cả sơn phong. Lâm Hiên hận không thể chịu thêm mấy vết thương trên người, như vậy liền có nhiều hắc khí hơn để tu luyện Huyễn Linh Thiên Hỏa. Quá trình vừa rồi nói đơn giản, kỳ thật tốn tới hai canh giờ. Lâm Hiên cũng có điểm mỏi mệt, nghỉ ngơi rồi lần nữa khu trừ hắc khí, sau đó đem luyện hóa nhập Huyễn Linh Thiên Hỏa. Hai ngày rất nhanh liền đã qua. Lâm Hiên luyện hóa thành công tia hắc khí cuối cùng. Thương thể đã khu trừ. Hắn tế ra một cái bình ngọc tinh xảo. Mở nắp bình thì hương thơm tràn đầy, Lâm Hiên đem một loại thuốc mỡ trắng ngà bôi lên miệng vết thương. Một màn khó có thể tin nổi xảy ra, chỉ thấy vết thương cỡ ngón cái đang máu tươi đầm đìa bắt đầu khép lại. Sau một tuần trà, không ngờ làn da Lâm Hiên lại trơn bóng như mới, căn bản như chưa từng bị pháp thuật xuyên thủng qua. "Hiệu quả của Sinh Cơ Hoạt Huyết Cao này cũng không tệ" Lâm Hiên thì thào. Vật này có công dụng như Kim Sang Dược nơi võ lâm thế tục, bất quá hiệu quả vượt xa đồ vật phàm trần, không cứu người chết sống lại được nhưng tức thời mọc da liền xương không có gì khó khăn. Chủng loại đan dược nơi Tu tiên giới rất nhiều song chỉ có loại gia tăng pháp lực cùng đột phá bình cảnh mới thực sự trân quý. Loại dùng để trị thương thì rất phổ thông. Tỷ như Sinh Cơ Hoạt Huyết Cao này, chỉ cần mười khối hạ phẩm tinh thạch liền có thể mua được một bình. Thương thế đã khỏi hẳn, Lâm Hiên trở lại phòng ngủ, dùng nước tắm rửa một lần. Nói là lấy nước, kỳ thật hắn không có ra ngoài mà trực tiếp thao túng thiên địa nguyên khí, đem thủy nguyên khí biến thành nước tắm. Ngủ một giấc sang ngày thứ hai, Lâm Hiên thần thanh khí sảng, theo sau đi tới Luyện Công phòng. Tay áo phất một cái, một đạo quang hà từ bên hông bay vút ra quét xuống đất. Là bảy tám cái túi trữ vật trướng phình, ngoài ra còn có một cái hương án được như được làm bằng vàng mà không phải vàng. Túi trữ vật là của Độc Long Lão Tổ, còn cái hương án này từ đâu mà có? Lâm Hiên kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền nhớ ra. Hương án này đoạt được tại tầng thứ ba tổng đà Đan Nguyệt tông. Bên trên nó vốn để cái hộp ngọc có chứa Dược Linh nghịch thiên đã bị Kim Nghĩa lấy đi. Lúc bỏ chạy, để cướp lấy cái hộp ngọc làm Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc mà hắn đã tiện tay thu luôn cái hương án này. Lâm Hiên phất tay áo bào một cái. Hương án đã bị cuốn tới. Vật này chỉ chừng một thước, nhìn qua tinh xảo dị thường. Lâm Hiên đem cầm ở trong tay ngắm nghía. Nó không phải là pháp khí nhưng cứng rắn dị thường, không biết dùng cái gì tài liệu đúc thành. Đem pháp lực truyền vào cũng không thấy phản ứng. Lâm Hiên lại đem thần thức thả ra dò xét kỹ từng chỗ. Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, không ngờ trong hương án có một cái chốt. Chẳng lẽ là…. Ý nghĩ lưu chuyển, Lâm Hiên nhất thời hưng phấn lên. Dè dặt đặt đầu ngón tay tại nơi chốt. Xoạt một tiếng, một cái ngăn mở ra. Một cái hộp ngọc tinh xảo hiển hiện.