Bách Luyện Thành Tiên

Chương 444: Tụ Linh không gian



Thiên địa toàn chuyển, bị bạch quang quỷ dị bao lấy. Lâm Hiên nghĩ thế là hết. Điều duy nhất có thể làm chính là đem tiểu nha đầu ôm chặt vào trong ngực.
Nhưng sự tình phát sinh sau đó khiến hắn trợn mắt há mồm. Không những không hồn phi phách tán mà thân thể vẫn còn nguyện vẹn. Nhưng bởi mất đi thần thông nên ở trong bạch quang chói mắt không thể thấy gì, thời gian tựa hồ cũng ngừng lại.
Tựa hồ Hỗn Độn lôi châu đã phát động phép tắc thiên địa nào đó. Hắn đang thầm kinh ngạc thì chỉ chốc lát sau, Trong đan điền cuồn cuộn linh lực, một lần nữa chảy vào khắp kỳ kinh bát mạch mà cảnh vật chung quanh cũng trở nên rõ ràng,
Lâm Hiên mừng rỡ vội đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế ra, hóa thành một quầng sáng bao lấy thân thể hai người. Cũng không kịp đánh giá chung quanh mà cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng.
"Nguyệt Nhi, nàng có sao không?"
"Muội không sao".
Thiếu nữ đưa bàn tay mềm mại vuốt ngực, trên dung nhan xinh đẹp tràn đầy vẻ vui mừng, thanh âm lại có chút lo lắng:
"Thiếu gia, chàng có bị thương hoặc cảm giác không ổn gì không?"
"Ta cũng không sao" Lâm Hiên mỉm cười đem thần thức thả ra đánh giá chung quanh. Tức thời trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hai người dường như đang ở trong một không gian độc lập nào đó.
Tuy vậy không gian này khá nhỏ, thần thức đảo qua tất cả cảnh sắc liền hiện ra trong đầu, cũng có núi có sông nhưng điều duy nhất khác biệt chính là mật độ linh khí nơi đây dày đặc kinh người.
Tại Nhân giới thì thượng phẩm linh mạch vô cùng hiếm hoi. Còn linh mạch có phẩm chất cao hơn nữa chỉ là trong truyền thuyết. Mật độ linh khí dày dặc thế này thì nơi đây chính là một cực phẩm linh mạch.
Không phải ở Nhân nhân giới thì đây là địa phương nào?
Tuyệt cảnh phùng sinh, chẳng lẽ còn xảo hợp rơi vào thánh địa trong truyền thuyết?
Tuy vậy cũng không nên khinh tâm. Phúc họa vô thường, có trời mới biết nơi này ẩn hiện những nguy hiểm gì!
Đến bây giờ Lâm Hiên cẩn trọng phát ra thần thức tìm tòi khắp không gian này một lần nữa.
Đảo mắt một tuần trà trôi qua, toàn thân hắn lóe lên thanh quang, đem theo tiểu nha đầu bay đến một ngọn tiểu sơn cách đó không xa.
Ánh vào mi mắt hai người là một cảnh tượng hoang vu có vô số quái thạch san sát. Thanh quang thu liễm Lâm Hiên chầm chậm hạ xuống.
"Thiếu gia..." Nguyệt Nhi lấy tay khẽ kéo hắn, trên dung nhan thanh tú có chút lo lắng.
Lâm Hiên lắc đầu mỉm cười, đưa ngón tay gí nhẹ vào trán nàng rồi đi tới trước một tảng đá lớn.
Tảng đá này không có gì kỳ lạ nhưng nặng tới mấy vạn cân. Trên tay Lâm Hiên lóe ra thanh quang, thi triển Cự Lực Thuật dễ dàng đẩy nó ra.
Không ngờ ở phía dưới lại có một bộ hài cốt. Có vẻ nó nằm ở đây từ rất lâu, trang phục sớm đã phong hóa, bên cạnh còn có một cái túi trữ vật.
Lâm Hiên nheo mắt nhìn bộ hài cốt nhỏ nhắn. Người này khi còn sống hẳn là một nữ tử, ánh mắt hắn dừng lại ở bàn tay trái. Năm ngón xương tay nắm thật chặt một cái ngọc giản.
Trầm ngâm một chút, hắn phất tay áo một cái. Bạch quang lóe ra, nhất thời một thiếu nữ dung nhan tú lệ xuất hiện. Niên kỷ của nàng chừng mười bảy mười tám, linh áp trên người như có như không, chỉ là một tiểu tu sĩ Linh Động kỳ.
Thiếu nữ này không phải là nhân tộc, chính là khôi lỗi do Đại trưởng lão Thiên Xảo Môn Mạc Tuyết Tùng tặng cho Lâm Hiên, hiện đã lấy tinh huyết nhận chủ.
Lâm Hiên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ lui về hơn mười trượng đồng thời đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế ra.
Nhìn qua thì hài cốt không có thiết hạ cấm chế nhưng hắn không muốn mạo hiểm.
Thần niệm khẽ động, khôi lỗi được chủ nhân phân phó liền đi tới gỡ lấy cái ngọc giản. Không có sự tình bất thường. Xem ra đã đa tâm, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp nhận ngọc giản đem thần thức truyền vào trong. Một lát sau hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ phức tạp.
"Thiếu gia, trong ngọc giản này nói gì?" Thanh tò mò âm truyền vào tai, đương nhiên là Nguyệt Nhi lên tiếng.
"Nàng xem đi."
"Ưm."
Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đem thần thức chìm vào, nhưng mới được một lát tiểu nha đầu nhịn không được kinh hô lên:"Cái gì, di hài này chính là tông chủ đời thứ tư của Thiên Nhai Hải Các."
"Không sai, nàng này họ Mai, chẳng qua sự tình này đã rất lâu." Lâm Hiên thở dài, không ngờ đây chính là Tụ Linh không gian trong truyền thuyết.
Nhất thời không biết là nên vui hay buồn!
Chúng nhân đều biết, các loại tu tiên tài nguyên cùng mật độ linh khí ở Nhân giới không thể nào sánh với Linh giới, Ma giới cùng Âm ti giới.
Bởi vì linh khí quá loãng nên tiên lộ của tu sĩ Nhân giới có thể nói mờ ảo đến cực điểm.
Trăm vạn năm trước, chỉ có một cực phẩm linh mạch duy nhất chính là Linh sơn tổng đàn của Thiên Châu La gia.
Một phen đại chiến năm xưa, Thiên Châu La gia bị thất đại thế lực liên thủ hủy diệt, linh mạch cũng bị phá hư.
Việc này khiến cho các tu tiên giả vô cùng buồn bực. Khi đó tu sĩ bắt đầu nghĩ đến dùng việc dùng nhân lực tạo ra cực phẩm linh mạch, chính là nguồn gốc để Tụ linh không gian ra đời sau này.
Có điều ý tưởng này căn bản chỉ là người si nói mộng, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ hao tốn vô số tâm huyết nhưng đều nhận lấy thất bại.
Thoáng một cái mười vạn năm đi qua. Khi ý tưởng này đã phai nhạt trong mắt chúng tu sĩ thì có một vị thiên tài thành công nghiên cứu ra Tụ Linh không gian.
Theo lý chỉ cần tạo ra một không gian độc lập nhỏ ổn định, đồng thời dùng cấm đoạn đại trận hấp thụ thiên địa nguyên khí tụ vào bên trong đến một mức nào đó sẽ tạo thành cực phẩm linh mạch.
Nghe thì dễ nhưng thực tế quá mức hà khắc, tuy vậy vị tiền bối kia dùng tâm huyết cả đời đã thành công tạo ra Tụ Linh không gian, đồng thời chế ra chín viên Tụ linh châu chính là chìa khóa vào không gian này.
Thanh Nguyên Thi Vương cơ duyên xảo hợp, chiếm được một viên Tụ linh châu nhưng lão quái vật không nhận ra bảo bối trong tay, ngược lại chỉ nghĩ nó là Hỗn Độn lôi châu diệt sát được tu sĩ Ly Hợp.
Kết quả Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi nhân họa đắc phúc được truyền tới nơi này!
Nhưng có điều lúc này Lâm Hiên lại cười không nổi. Một khi tiến vào không gian này muốn đi ra ngoài thì chỉ có một biện pháp. Đó là tiến giai Ly Hợp điều động thiên địa nguyên khí phá toái hư không mà thoát ra. Còn không thì nơi này không khác một lao phòng nhỏ hẹp, chỉ ở đây mà chờ khi thọ nguyên cạn kiệt tọa hóa ngã xuống.
Tụ linh không gian đương nhiên vô cùng quý giá nhưng cũng như con dao hai lưỡi. Nếu có thể không vướng bận mà ở đây tu luyện thì tốt biết bao!
Không biết kết quả cuối cùng đại chiến giữa Thiên Nhai Hải Các cùng Vạn Phật Tông thế nào?
Tỷ tỷ bày mưu nghĩ kế có đủ đánh thắng lão lừa trọc Tuệ Huyền?
Còn có Thanh Nhi, Ngũ sắc tiên tử đi tập kích tổng đà đối phương có thành công hay không?
Không có hắn bảo hộ. Ở nơi Vân Châu cao thủ như mây, hai nha đầu Doanh nhi Vân nhi có thể dẫn dắt Bái Hiên Các an toàn không?
Sắc mặt Lâm Hiên âm tình bất định, sự tình vướng bận còn rất nhiều. Qua một lúc hắn phất tay áo một cái, một thanh đoản kiếm bay vút ra. Lâm Hiển điểm ra một chỉ, tức thời thân kiếm bốc lên bích hỏa hừng hực, hóa thành một đạo lệ quang hung hăng chém tới phía trước.
Roét!
Thanh âm như xé vải truyền vào tai, Thanh Hỏa liền chém lên một quầng sáng mờ ảo cách hơn trăm trượng. Tròng mắt Lâm Hiên co lại quát khẽ một tiếng, đem pháp lực toàn thân truyền vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn trước người.
Oanh!
Chỉ thấy quầng sáng phía xa chớp lên như gợn sóng nhưng không chút dấu hiệu bị hủy, không ngờ từ bên trong bắn ngược ra một cột sáng quỷ dị. Oành một tiếng đánh lên vòng sáng bảo hộ của Lâm Hiên.
Công kích không có hiệu quả!
Bất quá trên mặt Lâm Hiên lại không chút thất vọng. Lại thêm một thanh đoạn kiếm hiện ra. Vô số phù văn cỡ nắm tay lóe ra, lưu chuyển tới nhập vào trong tay Lâm Hiên, hắn hít sâu một hơi, hung hăng chém ra một kiếm.
Thời gian một bữa cơm qua rất nhanh đi. Lúc này uy áp trên thân Lâm Hiên đã giảm rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi hắn đã dụng toàn lực nhưng quầng sáng trước mắt vẫn cứ trơ ra.
Lâm Hiên thở dài. Sau một lúc lâu sắc mặt mới giãn ra một chút.
Trường phong ba nơi Thiên Nhai Hải Các như thế nào, hiện tại dù hắn lo lắng cỡ nào cũng không có lực mà quản. Lâm Hiên yên lặng đưa tay vỗ vào bên hông, lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo rồi dốc đan dược vào trong miệng.
Trải qua luân phiên đại chiến pháp lực đã cạn kiệt. May là hắn có song anh cùng nhất đan, nếu không đã sớm gục xuống. Hiện phải mau chóng khôi phục nguyên khí.
Cũng may nơi này linh khí vô cùng phong phú, Lâm Hiên liền khoanh chân đả tọa luyện hóa dược lực.
Trải qua hai ngày một đêm, hắn mới mở mắt ra.
"Thiếu gia."
Thanh âm quan tâm truyền vào tai, Nguyệt Nhi đã đả tọa xong, đang ngồi bên cạnh đưa ánh mắt thương yêu nhìn sang, rồi thân thể mềm mại kia không kìm được ngã vào lòng hắn.
Lâm Hiên khẽ cười đưa tay xiết lấy tấm thân nàng. Bất kể con đường phía trước gập ghềnh thế nào, có Nguyệt Nhi thì không sợ gì chông gai.
"Hiên …chúng ta phải ở tại chỗ này sao?" Sau một lát tiểu nha đầu mới mở miệng, thanh âm như gió nhẹ thoảng qua tai. Nguyệt Nhi đã xem qua bản ghi chép trong ngọc giản, có chút lo lắng về tình cảnh hiện tại.
"Có lẽ là như vậy." Lâm Hiên khẽ thở ra. Tiến giai Ly Hợp để rời khỏi đây tuyệt không phải chuyện dễ dàng.
Muốn thành công thì phải trả thời gian không ngắn, đến khi hắn Phá toái hư không rời khỏi nơi này thì không biết tình cảnh Thiên Vân thập nhị châu đã biến đổi đến thế nào. Nghĩ đến đó Lâm Hiên lại xiết tiểu nha đầu vào lòng.
Không biết bao lâu hai người mới chịu rời nhau ra, qua một lúc ánh mắt Lâm Hiên dừng ở bộ hài cốt. Hắn phất tay áo một cái, một đạo thanh quang bay vútra đem túi trữ vật kia thu về.
Bên trong cũng có một số bảo vật, còn bản thân túi trữ vật này mới là vô cùng trân quý.
Hiện tại rất nhiều kỳ nghệ tu tiên đã thất truyền. Phương pháp chế tạo túi trữ vật so với trước kia thì thô lậu rất nhiều.
Những túi trữ vật của Lâm Hiên cũng là bảo vật quý giá nhưng không gian tàng trữ chỉ có phương viên hơn một trượng.
Với gia thân dày vô cùng, hắn phải mang theo người tới bảy tám cái. Còn túi trữ vật này do tài nghệ của cổ tu luyện thành, không gian bên trong chừng hai mươi trượng. Nghĩa là gấp khoảng hai mươi lần một cái túi hiện tại. Vậy có thể thấy nó thuận tiện đến mức nào.
Đem bảo vật thưởng thức một chút, Lâm Hiên bấm tay bắn ra một đạo kiếm quang ngũ sắc.
Lúc này trên mặt đất, cách hai người mấy trượng đã có một chiếc huyệt. Hắn phất tay áo một cái đem hài cốt nhập vào trong.
Nữ tử này khi trước là tông chủ Thiên Nhai Hải Các, là sư tổ của Như Yên tiên tử. Đương nhiên là nhân vật xuất chúng. Không biết tại sao nàng lại lọt vào trong này, đáng tiếc cuối cùng không thể tiến giai Ly Hợp.
Lâm Hiên thở dài cảm khái. Tiên đạo quả nhiên chông gai từng bước. Lại phất tay một cái, một đạo cuồng phong cuốn qua vùi lấp hài cốt nàng trong nắm đất vàng kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nguyệt Nhi ở một bên lẳng lặng nhìn không mở miệng. Trên dung nhan khuynh quốc khuynh thành lộ vẻ thương cảm. Tình cảnh của nàng rất đặc biệt. Nếu thân phận Tu La Vương bại lộ. Nàng và thiếu gia có thể thoát được sự truy sát của chân tiên chăng?
"Nguyệt Nhi. Nàng làm sao vậy?" Thanh âm ôn hòa truyền vào tai. Tiểu nha nghiêng đầu sang đã thấy ánh mắt tha thiết của Lâm Hiên.
"Không có gì" Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào, đem phiền não chôn dấu dưới đáy lòng. Thiếu gia cũng không sung sướng gì, nàng không muốn hắn tiếp tục bận tâm.
Lâm Hiên gật đầu hít vào một hơi, hai người cùng bay lên không. Không gian này chỉ có một ngọn tiểu sơn và một thủy hồ.
Mà trên sơn đỉnh chính là nơi có linh khí nhất nồng đậm. Nếu muốn tu luyện thì phải mở động phủ ở đây.
Đem thần thức đảo qua, rất nhanh trên mặt Lâm Hiên khẽ nở nụ cười hài lòng. Sau đó hai người hạ xuống trước cửa một động phủ. Đương nhiên là do nữ tử họ Mai đã mở ra khi xưa.
Thân ở không gian độc lập, nữ tử họ Mai cũng không cần vẽ rắn thêm chân bày cấm chế làm gì. Lâm Hiên nâng tay phải đánh ra một đạo pháp quyết. Trong thanh âm ầm vang, cửa động đã mở ra.
Hai người liền cất bước tiến vào. Một đại sảnh kiến trúc cổ xưa bố trí thanh nhã rộng tầm vài trượng ánh vào trong mắt.
Bên trong không phải là thạch bàn là một số đồ vật bằng hồng mộc. Trải qua thương hải tang điền nhưng vẫn như còn mới.
Lâm Hiên đem thần thức cẩn thận tìm tòi trong đại sảnh, không phát hiện bảo vật có giá trị thì hướng sang bên trái. Quẹo qua mấy lối đã tới một tĩnh thất.
Trong này bố trí ôn nhã thanh lịch, Lâm Hiên khẽ búng tay bắn ra một đạo thanh quang, nó lượn trên không một vòng rồi hóa thành một cự thủ, vỗ xuống một chỗ bên trái khoảng hơn trượng.
Vù một tiếng truyền vào tai, không gian nơi đó như có ngăn trở, không ngờ cự thủ đã bị bắn ngược trở lại.
Thấy cảnh này Lâm Hiên khẽ nở nụ cười tiến lên. Cự thủ tiếp tục chụp xuống. Bạch quang lóe ra, một vòng bảo hộ quỷ dị xuất hiện, tuy mỏng nhưng lực phòng ngự rất cao.
"Thiếu gia, có cần muội hỗ trợ không?" Thanh âm ôn nhu của Nguyệt Nhi truyền vào tai, Quỷ Sát Âm Mặc của nàng có thể làm ô uế bảo vật. cũng có hiệu quả tương tự đối với cấm chế.
Lâm Hiên lại lắc đầu. Nữ tử họ Mai nếu không thể tiến giai Ly Hợp thì không phải đối thủ của hắn đừng nói là cấm chế do nàng bày ra.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lệ khí thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết. Bàn tay biến thành màu bạc tràn ra yêu khí mãnh liệt.
Theo sau một đoàn hỏa diễm quỉ dị bốc lên. Trong màu xanh biếc còn vô số điểm trắng nhạt, đó là thi hỏa của Thanh Nguyên Thi Vương bị thôn phệ chưa kịp luyện hóa.
Bàn tay Lâm Hiên như lợi trảo lóng lánh hàn quang, nhìn chậm mà rất nhanh chộp tới phía trước.
Giống như vải gấm bị xé, tầng sáng quỉ dị vỡ tan. Tức thời trong không gian tỏa ra hương khí nồng đậm, một cái bình ngọc cỡ gần tấc xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Thiếu gia, đây là mùi hương gì?"
"Có lẽ là Vạn Niên Linh Nhũ…" Lâm Hiên đã đem nắp bình mở ra. Chỉ thấy dịch chất như sữa sóng sánh lộ ra, lóe lên sáng bóng quỷ dị.
Nguyệt Nhi ngạc nhiên, thanh âm có vẻ không thể tin nổi: "Thiếu gia, thực là Vạn Niên Linh Nhũ sao?"
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua ở trong bình thì khẳng định phán đoán, bộ dáng vô cùng phấn chấn: "Không sai."
Cũng khó trách, cho dù ở Linh giới thì Vạn Niên Linh Nhũ cũng vô cùng quý hiếm.
Nó có tác dụng như Tụ Nguyên Linh đan, trong nháy mắt khôi phục pháp lực cho tu sĩ. Càng trân quý hơn, do là tinh nguyên của thiên địa nên nó có thể bổ sung thêm chân nguyên. Mà chân nguyên vô cùng quan trọng đối với tu sĩ, nếu bị hao tổn nhiều thì cảnh giới có thể rớt xuống. Có Vạn Niên Linh Nhũ này hỗ trợ, hắn sẽ có cơ hội thi triển bí thuật của Mặc Nguyệt Tộc trong ngọc giản của Bách Độc Thần Quân để lại.
Có thể nói là vận khí quá tốt, Lâm Hiên cẩn thận đem bình ngọc cất vào.
Tìm tòi một hồi cũng không còn gì, hai người rời tĩnh thất tới một nơi trống trải rộng khoảng gần một mẫu. Trong không khí thấm đậm mùi hương, nhưng hoàn toàn khác vừa rồi. Đây lại là dược hương.
Trên mặt Lâm Hiên hiện tia vui mừng. Cước bộ cũng nhanh hơn, một tấm thạch bia ánh vào mi mắt, mặt trên có khắc hai tiểu triện:
Dược Viên!
"Đây là…" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thì lộ vẻ kinh ngạc cùng hưng phấn. Hô hấp có chút dồn dập.
"Trời, Tử Uyển Thảo, toàn thân đều biến thành màu tím. Chính là linh thảo đã trưởng thành. Không phải cần tới hai mươi vạn năm mới có thể thành thục sao?" Thanh âm duyên dáng truyền vào tai, Nguyệt Nhi đi tới một cây linh thảo kỳ lạ, đưa tay che miệng nhỏ. Trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.