Ngô Phong ở trong phòng tập thể thao, tập vũ khí cận chiến một chút, đi ra ngoài tìm Viên Quỳnh, muốn Viên Quỳnh cùng cô luyện tập một chút, đi đến phòng ngủ lại nhìn thấy Viên Quỳnh giơ một tay lên, tay còn lại đang lục lọi trong ngăn kéo, bàn tay giơ lên bị thương, lòng bàn tay bị cắt qua một đường thật dài vẫn đang chảy máu.
Ngô Phong liền đi tới hỏi nàng: “Tay em sao lại chảy máu?”.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn cô, nói: “Lúc nãy sửa xe, không cẩn thận bị tua vít cắt trúng”.
Ngô Phong lắc đầu, giúp nàng tìm hòm đựng thuốc lấy một ít thuốc sát trùng đổ lên vết thương, lại tìm một miếng băng gạc, vừa giúp nàng băng bó, vừa nói: “Em cũng thật là, lớn như vậy rồi mà suốt ngày cứ hết bị thương lớn đến bị thương nhỏ, có cái nào chưa thử không, sau này em phải cẩn thận một chút”.
Viên Quỳnh cười cười, lè lưỡi với cô.
Ngô Phong bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nói: “Tôi còn định nhờ em giúp tôi luyện tập một tí, xem ra phải tìm người khác rồi”.
Viên Quỳnh hoạt động bả vai một chút, nói: “Không có việc gì đâu, đi thôi, em giúp chị luyện tập”.
Ngô Phong lắc đầu nói: “Em không đau sao? Nhưng tôi lại đau lòng đấy, thôi em nghỉ ngơi đi”.
Viên Quỳnh nhìn đến ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của cô, tư vị trong lòng thật sự không biết dùng ngôn từ gì để miêu tả.
Viên Quỳnh cười nói: “Vậy em chơi game”.
Nói xong lại leo giường, cầm lấy máy tính của Ngô Phong mở lên, Ngô Phong cười đi khỏi phòng, Viên Quỳnh nhìn cô đi ra ngoài, lấy chiếc thẻ từ trong túi quần ra cắm vào máy tính.
Từ cái hôm mà nàng được giao cho chiếc USB, nàng vẫn luôn do dự không biết có nên sử dụng nó hay không.
Hôm nay cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm, Ngô Phong chung quy vẫn là kẻ thù của nàng, nàng không thể để tình yêu che mờ lương tri.
Trojan rất nhanh liền được gắn vào máy tính, trên màn hình hiện ra một giao diện, thông báo tín hiệu đã được phát đi, hiện tại việc nàng cần làm chính là chờ đợi.
Ngô Phong mỗi khi vào phòng tập thể thao ít nhất cũng phải hai tiếng đồng hồ mới ra.
Kỳ thật hiện tại Viên Quỳnh muốn làm những chuyện như vậy rất dễ dàng, bởi vì Ngô Phong tin tưởng nàng, đối với nàng không có một chút đề phòng, nàng lúc nào cũng có thể sử dụng máy tính của Ngô Phong.
Nếu không phải nàng suýt chút nữa đắm chìm trong sự dịu dàng của Ngô Phong, nàng hẳn là đã sớm ra tay, sở dĩ nàng không sớm ra tay, là vì trong tìm thức nàng không muốn phản bội Ngô Phong.
Viên Quỳnh tắt giao diện đi, lại mở game lên bắt đầu chơi, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, màn hình lại hiển thấy một cái giao diện khác, thông báo công việc đã hoàn thành.
Viên Quỳnh xoá bỏ thông báo, rút Trojan được gắn trên máy tính ra, xuống giường đi vào nhà vệ sinh, bỏ Trojan vào bồn cầu, ấn nút xả nước cho đến khi không thấy gì nữa.
Khi Ngô Phong về phòng, Viên Quỳnh đang say mê chơi game, nhập tâm đến mức không biết cô đã trở lại.
Ngô Phong đi tới hôn trán nàng một chút, Viên Quỳnh giật mình, lúc này mới biết Ngô Phong trở về, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngô Phong cười xoay người vào nhà vệ sinh, Viên Quỳnh nhìn bóng lưng của cô, lại lâm vào trầm tư.
Viên Quỳnh đã gọi điện báo tin cho Lão Thử, Ngô Phong tiêu tiền thuê một tên sát thủ chuyên nghiệp để giết chết Lí Mẫn Mẫn.
Lão Thử nói với nàng, Lí Mẫn Mẫn đã báo án, phòng trinh sát của khu Cảng Đảo đã lập án điều tra, trong khoảng thời gian này, hắn sẽ bảo vệ mẹ con Lí Mẫn Mẫn.
A Đạt bị bắt, Ngô Phong và Viên Quỳnh vài ngày trước khi A Vượng chết có tiếp xúc qua hắn, nên cũng bị gọi đi thẩm vấn, việc còn lại chính là chờ phiên toà xét xử mở ra.
Vụ án tựa hồ đã sáng tỏ, chỉ cần Lí Mẫn Mẫn ra tòa chỉ chứng A Đạt, A Đạt không thể thoát tội, trong lòng Ngô Phong nóng như lửa đốt muốn san bằng bản án tử này, không phải chỉ vì A Đạt là đàn em của cô, còn bởi vì một khi A Đạt bị bắt bỏ tù, ở Hồng Kông không có án tử hình, nặng nhất cũng chỉ là tù chung thân.
Rất có khả năng A Đạt vì để giảm án cho bản thân mà bán đứng Ngô Phong, cho nên Lí Mẫn Mẫn người này nhất định phải loại bỏ.
Trong lòng Viên Quỳnh lo lắng chờ đợi ngày mở ra phiên tòa, chỉ cần A Đạt tội danh được thành lập, mẹ con Lí Mẫn Mẫn có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Ngô Phong chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu trói, dựa theo tác phong làm việc của cô, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tiêu diệt A Đạt, cũng coi như là gián tiếp báo thù cho A Vượng, nhưng là nàng luôn cảm thấy lo lắng, sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Thực lực của Lão Thử thế nào, Viên Quỳnh cũng không rõ rắm, nhưng nàng an ủi bản thân mình, từ lúc nàng nằm vùng tới giờ, Lão Thử luôn có thể đúng lúc giúp nàng che giấu, luôn suy nghĩ rất thấu đáo, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng lỡ như A Đạt may mắn thoát tội được thì sao? Viên Quỳnh không dám nghĩ, A Đạt làm cách nào có thể thoát được, chỉ có thể là Lí Mẫn Mẫn chết mới không thể chỉ tội được hắn, nếu chuyện thật sự phát sinh như vậy, Viên Quỳnh thề với lòng mình, nàng nhất định không để cho A Đạt chết một cách tử tế.
Về phần kẻ chủ mưu thực sự, Ngô Phong! Trong lòng Viên Quỳnh luôn vướng mắc trong lòng yêu hận đan xen, mong muốn trả thù của nàng với Ngô Phong cũng không quá mức quyết liệt.
Bởi vì đến một ngày nào đó khi biết được rõ ràng chân tướng, cái giá mà Ngô Phong phải trả chỉ sợ so với cái chết còn phải thống khổ hơn.
Ai bảo nàng lại đi yêu chính kẻ thù của mình!
Ngô Phong tắm xong đi ra, thân thể thon thả mảnh mai loã thể đứng trước mặt Viên Quỳnh, Viên Quỳnh ngẩng đầu nhìn cơ thể xinh đẹp của cô, ánh mắt vẫn không khắc chế được trầm mê vào nó.
Ngô Phong vừa lòng nhìn bộ dáng mê gái của nàng, nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tối, tôi đã đặt một bữa tối dưới ánh nến ở nhà hàng khách sạn Mộng Li, tôi còn đặt một phòng dành cho các đôi tình nhân”.
Lúc nói đến vế sau, giọng của cô có hơi dính dính, khàn khàn mà ái muội: “Một buổi tối lãng mạn hoàn mỹ”.
Sau khi kết thúc bữa tối lãng mạn, chờ đợi Viên Quỳnh là bồn tắm uyên ương hình trái tim rộng lớn trải đầy hoa hồng.
Ban đêm yên tĩnh mà ái muội, bên người là mỹ nhân xinh đẹp mềm mại đáng yêu, hết thảy mọi thứ đều hoàn mỹ, lãng mạn không giống với hiện thực.
Nếu nói ở thời cổ đại xuất hiện một nhân vật là Liễu Hạ Huệ*, tuyệt đối là vì không đủ cám dỗ, nếu như người ngồi trong vòng tay của Liễu Hạ Huệ là Ngô Phong, Viên Quỳnh tin tưởng rằng đoạn lịch sử về người quân tử được quảng bá rùm beng này ắt hẳn phải viết lại.
*Liễu Hạ Huệ: một hôm có cô gái vô gia cư đến nhà ông xin trú ẩn, vì sức khỏe cô gái kia vô cùng yếu ớt nên ông để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình lên người cô và áp cô vào lòng mình để sưởi ấm, cứ như vậy suốt đêm mà ông không làm thêm bất cứ chuyện gì không đứng đắn.
Sự cám dỗ mà nàng phải đối mặt thường không khác gì nguy hiểm tùy thời đến bất cứ lúc nào, chúng đều mãnh kiệt và có cực hạn giống nhau.
Nhân sinh như kịch, nhưng nếu như nhân sinh đem so với kịch sẽ tàn khốc hơn nhiều.
Lão Thử đã thay đổi chỗ ở của mẹ con Lí Mẫn Mẫn, mấy ngày nay hắn vẫn luôn bảo vệ hai mẹ con Lí Mẫn Mẫn, con của A Vượng mới được năm tháng tuổi, trông ngày càng đáng yêu, đứa nhỏ ngây thơ vẫn không biết được những gì đã xảy ra, vẫn như trước dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào những gương mặt xuất hiện trước mắt nó, tươi cười không ngừng.
Cửa sổ được che lại bởi bức màn, ánh sáng trong phòng rất mờ nhạt, ánh trăng mông lung nương theo khe hở của bức màn rọi vào phòng, đột nhiên trong vang lên tiếng khóc của trẻ con phá vỡ bầu không khí nặng nề yên tĩnh, Lí Mẫn Mẫn lập tức đứng dậy, ôm lấy đứa bé vào lòng, Lão Thử ngủ ở ngoài cửa phòng, nhanh chóng vọt vào trong, cầm súng quan sát động tĩnh xung quanh.
Đứa nhỏ vẫn còn đang khóc, đôi mắt to tròn ngây thơ rưng rưng nhìn về phía cửa sổ, Lão Thử cẩn thận tới gần cửa sổ, vén lên một góc màn, nhìn về phía trước, nơi này là tầng mười ba, từ trong bóng đêm nhìn xuống, thành phố như một vùng xa hoa truỵ lạc.
Ngoài ra, còn có một khối dính dính trắng trắng bên ngoài cửa sổ, khối màu trắng nối dài được gắn với ngòi nổ, ngòi nổ đã được bắt lửa, phát ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt, là thuốc nổ C4 uy lực cường đại, sắp được kích nổ.
“Đi” Lão Thử nhìn Lí Mẫn Mẫn hét to một tiếng, hắn cùng Lí Mẫn Mẫn ôm đứa bé chạy ra khỏi phòng ngủ, Lão Thử đi phía sau che chở cho bọn họ đi tới cửa, Lão Thử mở cửa ra, cầm súng quan sát bên ngoài, xác định bên ngoài an toàn, mới mang mẹ con Lí Mẫn Mẫn rời khỏi phòng, thuốc nổ C4 ngoài cửa số uy lực đủ lớn để nổ tan xác tất cả mọi người trong phòng,
Lão Thử che cho Lí Mẫn Mẫn chạy về phía cửa thoát hiểm, phía sau một tiếng nổ lớn vang lên, cửa chống trộm ở phòng bọn họ vừa ở bị dội bay ra ngoài, thuốc nổ được phát nổ.
Lúc này, Lí Mẫn Mẫn đã không kịp kêu lên sợ hãi, chỉ liều mạng chạy về phía cửa thoát hiểm, chỗ của bọn họ có thang máy, nhưng bọn họ không thể sử dụng thang máy, kia chẳng khác gì tìm con đường chết.
Lí Mẫn Mẫn đang muốn chạy xuống cầu thang liền bị Lão Thử kéo lại, đèn tự động bên trong lối thoát hiểm đã bị người phá hư, tiếng nổ vang lớn như vậy, mà đèn cũng không có sáng lên, chạy trong bóng đêm chẳng khác gì làm bia ngắm bằng thịt cho kẻ khác.
Lão Thử kéo mẹ con Lí Mẫn Mẫn vào một góc sáng sủa, lấy ra điện thoại gọi cứu viện, không có tín hiệu, hiển nhiên đối phương đã sử dụng thiết bị làm nhiễu điện tín, Lão Thử thở dài, tay nắm chặt súng, Lí Mẫn Mẫn nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”.
Lão Thử nói: “Cứ ở lại đây”.
Bọn họ hiện tại đang đứng ở một góc sáng của thang lầu, một bên là hành lang, một bên là cầu thang, mặc kệ tên sát thủ nổ súng từ phía nào, cũng đều phải đi qua chỗ của bọn Lão Thử, bởi vì viên đạn không có khả năng đi đường vòng.
Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong trong lòng mình, nhìn hai má đỏ hồng của cô, đôi mắt phượng hẹp dài như tan ra, một tay vuốt ve mái tóc đen dài óng ả của cô, một tay mơn trớn khuôn mặt ửng hồng của cô, lướt qua bả vai nhỏ gầy, lướt qua xương quai xanh đẹp mắt, vuốt ve cơ thể mềm mại trơn bóng của cô làm nàng yêu thích không thôi, rốt cuộc nàng vẫn là không thoát khỏi sự mê hoặc của Ngô Phong.
Nàng lún sâu xuống cái bẫy đầy ôn nhu và hương diễm của Ngô Phong, nhìn thiên hạ mềm mại mà mị hoặc trong lòng mình, nàng dường như quên hết tất cả, suýt nữa quên đi việc hai người là kẻ thù của Ngô nhau, suýt nữa quên đi lương tri cùng trách nhiệm của mình.
Lão Thử đã cảm thấy rất tự tin, mặc kệ đối phương từ đâu phương hướng nào xuất hiện, hắn đều có thể chiếm thế thượng phong, đánh hại đối phương, cùng lắm thì hai bên đều thiệt, nhưng đối phương không dễ chơi như hắn nghĩ.
Một trái lựu đạn hơi cay từ lầu trên lăn xuống, khói cay nồng bao trùm bọn họ, hai tầng thang lầu tràn ngập khói, Lão Thử nhắm hai mắt lại, bắn vài phát về phía cầu thang.
Một bên kéo Lí Mẫn Mẫn trở lại hành lang, hiện tại đường lui duy nhất chính là thang máy.
Lão Thử che cho mẹ con Lí Mẫn Mẫn thoái lui tới cửa thang máy, hiện tại đã là đêm khuya, không ai sử dụng thang máy.
Lão Thử chĩa súng về phía thang máy, cửa thang máy mở ra bên trong không có một bóng người, hắn kéo mẹ con Lí Mẫn Mẫn vào thang máy, chính mình đi ở phía sau, hắn cùng Lí Mẫn Mẫn vị trí đứng một trước một sau, lệch nhau một chút, Lí Mẫn Mẫn bên trái, hắn bên phải.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngay tại lúc cửa thang máy sắp khép lại, Lão Thử đột nhiên phát hiện bên ngoài khe hở có một bóng người.
Ngay sau vang lên một tiếng súng, Lão Thử không kịp phản ứng đứng ngơ ra, cúi đầu nhìn lại, cửa thang máy bằng hộp kim xuất hiện một lỗ đạn, vị trí của lỗ đạn nằm ngang ngực hắn, lệch về phía bên trái.