Bạch Đạo Sư

Chương 608: Cao Nhân Câu Rồng.



Theo lời chỉ dẫn của hai người câu cá, thì cái người kỳ lạ kia đang ở ngoại thành và câu cá ở một khúc sông rất vắng. Ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo nhanh chóng rời khỏi Đại La thành , ra ngoài đi dọc bờ sông Cái để tìm một người mà bọn chúng rất là trông đợi. Bọn chúng tìm đến một nơi cỏ mọc um tùm, chim chóc bay lượn hót ríu lo. Đồng cỏ ấy có một lối mòn ở chính giữa, là lối mòn do người đi câu cá đi ngang nhiều thành đường đi. Ba tên kia mon theo con đường mòn đến bờ sông. Bọn chúng thấy có một tảng đá lớn sát bờ sông, và người mà bọn chúng đang tìm đang ngồi trên tảng đá ấy thả dây xuống dòng nước kia. Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn từ đằng sau thì đúng là dáng người ấy, bộ y phục ấy, và bên cạnh còn thấy cái quạt lông đang để đó. Ba tên kia vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lại gần, chúng đứng đằng sau thi lễ nói.

- " Xin chào tiên sinh , chúng ta lại có duyên gặp gỡ rồi."

Gã nho sĩ kia vẫn ngồi yên bất động, không có một chút gì là động đậy cả, thế nhưng âm thanh phát ra tựa như trong gió.

- " Ba vị anh hùng đã đến rồi đấy à?"

Ba tên Hoàng Chí Bảo thoáng chút ngỡ ngàng, lời nói này khác gì là bảo rằng hắn ta đã biết rằng họ sẽ đến đây tìm hắn ? Không lẽ tên này đoán trước được sự tình hay sao? Tên Hoàng cảm thấy có chút gì đó ảo diệu, trong lòng rất mong đợi, bước tới cúi đầu thi lễ .

- "tiên sinh, người có thể đoán ra được chúng ta sẽ tới tìm người ư?"

Gã nho sĩ áo đen kia vẫn im như tượng , cơ thể chỉ có mỗi bờ môi cử động.

- " ta sáng nay thấy chim khách kêu ríu rít trên cành cây, cảm thấy kỳ lạ liền bấm quẻ xem thử, thì đoán được rằng sẽ có quý nhân tới tìm . Chính vì vậy, ta đã biết rằng ba vị sẽ tới tìm ta."

Hai chữ quý nhân nghe ôi sao mà nó êm dịu thế, lọt lỗ tai đến thế. Ba tên bặm trợn nghe được khen là quý nhân thì sướng cười tít mí, lòng dạt dào cảm xúc. Tên Hoàng bước lại gần, đứng bên cạnh nhìn cần câu đang thả dây xuống dòng nước. Hắn trong lòng vẫn chưa quên nhiệm vụ chính, nhưng trước tiên cũng nên hỏi thăm này nọ đã. Hắn nhìn vào cần câu của nho sĩ kia mà hỏi chuyện.

- "Thưa tiên sinh, ta nghe nói tiên sinh câu cá không cần mồi , điều này là đúng sự thật sao?"

Nho sĩ nghe vậy thì bật cười một tiếng, lúc này cơ thể đã cử động, trong tiếng cười thể hiện ra sự đắc ý. Hắn nhẹ lắc đầu, rồi nhấc cần câu lên . Khi cần câu được nhấc lên, ba tên Hoàng Chí Bảo mới ngạc nhiên khi thấy không chỉ không cần mồi , mà đi câu cá còn không cần lưỡi câu. Cả ba tên ngơ ngác ngạc nhiên, ánh mắt dí vào cái dây câu kia mà đồng loạt hỏi.

- " Tiên sinh à , như vậy thật sự quá kỳ lạ. Tiên sinh đi câu cá mà còn không có cả lưỡi câu sao? Vậy thì làm sao có thể câu được cá chứ?"

Đi câu không có mồi là một chuyện kỳ quái rồi , mà dây câu lại còn không có lưỡi thì rõ ràng đây không phải đi câu, không lẽ kẻ này ra đây là có ý khác? Nho sĩ thấy bọn chúng ngạc nhiên như vậy thì lại bật cười một tiếng , khuôn mặt vui vẻ mà nói.

- " Thì đúng là ta đâu có đi câu cá, ta ra đây là để đi câu rồng."



Câu rồng ư ? Thật sự có thể câu rồng sao? Bọn chúng lại ngớ người ra tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- " Câu rồng là câu làm sao? Trên đời này làm gì có thể câu được rồng cơ chứ ? Tiên sinh đang nói đùa phải không?"

Nga Tổng lúc này hạ cần câu xuống, quay sang nhìn ba tên kia với một cái nháy mắt.

- "Ta câu rồng là thật, không phải đã câu được ba con rồng đây rồi hay sao?"

Những câu nói đem theo nhiều ẩn ý và đùa giỡn một cách tế nhị như vậy, thì không phải ai cũng có thể nhìn thấu được sự châm biếm trong đó. Cái đám kia ngơ ngác không hiểu người trước mặt đang nói gì . Nói rằng đã câu được ba con rồng, vậy ba con rồng ấy đang để ở đâu? Bọn chúng nhìn xung quanh , cố gắng quan sát thật kỹ nhưng chẳng thấy có bất cứ thứ gì cả, vậy thì câu được rồng ở đâu? Trong tháng chốc còn đang ngáo ngơ, lúc này tên Chí chợt hiểu ra điều gì đó , bật cười cúi đầu đi lễ.

- " Tiên sinh à, tiên sinh đùa vui quá . Ba người chúng tôi chỉ là ba tên du thủ du thực , gọi là sói là hổ thì nghe còn có lý, chứ làm sao được gọi là rồng? Những lời của Tiên Sinh thật tình bọn chúng tôi không dám nhận đâu"

Tên Chí đã nhìn ra được sự đùa giỡn trong lời nói , nên đã bật cười mà từ chối những câu hoa mỹ. Tên Hoàng nghe vậy thì hiểu chuyện, hắn bật cười một tiếng, cũng cúi đầu thi lễ.

- " Tiên sinh à , là người đánh giá chúng ta quá cao rồi, chúng ta không dám nhận đâu."

Đương nhiên là bọn này không phải rồng gì , chẳng qua cũng chỉ là những tên giang hồ bất hảo. Nên những lời nói này chỉ là nịnh nọt cho vui, mang tính đùa giỡn là chính yếu. Nga Tổng đùa giỡn vui vẻ, thấy bọn kia đã nhìn ra được lời đùa giỡn châm chọc của mình, bây giờ mới quay người lại nhìn về hướng ba tên kia mà hỏi.

- "Được rồi , không phải rồng thì là sói vậy. Ba con sói dũng mãnh hôm nay tới đây tìm ta có chuyện gì?"

Đã là sói rồi , còn phải thêm hai từ dũng mãnh vô để cho người nghe cảm thấy vui vẻ mới được, xem ra kỹ năng nịnh nọt này không phải ai cũng có. Ba tên Hoàng Chí Bảo thấy rằng người trước mặt đã muốn vào chuyện chính , lúc này chúng nhìn nhau một lần nữa , rồi đồng loạt cúi đầu nói.

- "Thưa tiên sinh, chúng ta có việc muốn nhờ tiên sinh, nhưng trước tiên xin tiên xin hãy nghe chúng ta kể một câu chuyện đã."

Kể chuyện ư? Nghe có vẻ thú vị đấy. Nga Tổng cầm cây quạt lông lên, nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt , mỉm cười gật đầu.



- " Ái chà, nhìn thế này có vẻ như vấn đề này rất là hệ trong đây. Thôi được rồi, ba vị anh hùng cứ kể đi , ta đang rảnh rỗi sẽ nghe hết toàn bộ câu chuyện của các vị."

Nam nhân áo đen này có vẻ như là một người rất rảnh rỗi , và rất thích bày mưu tính kế thật. Cứ nhờ vã là sẽ giúp đỡ , mà chưa hề mở miệng đòi hỏi chút lợi ích gì. Thế là ba tên bặm trợn kia bắt đầu kể về câu chuyện của bọn chúng với tiểu thư của nhà Độc Cô. Tất nhiên là bọn chúng không kể đúng sự thật khách quan, mà là kẻ theo cái góc nhìn của bọn chúng , kể theo nhân sinh quan của bọn chúng. Trong truyện kể của bọn chúng thì tiểu thư nhà Độc Cô đã e thẹn nhìn bọn chúng với đôi mắt e ấp , mơ mộng một mối lương duyên. Kiểu như trai anh hùng gặp gái thuyền quyên, tình trong như đã nhưng mặt ngoài còn e. Và với những lời kể của bọn chúng, thì có vẻ như bọn chúng và tiểu thư kia là trời sinh một cặp, nhưng cặp nào thì chúng không nói.

Khi kể những câu chuyện ấy , kể đến đoạn lúc sáng vừa gặp ngoài đường xong, ba tên lúc này lại cúi đầu hướng Nga Tổng thi lễ.

- " Câu chuyện là như vậy, chúng ta với tiểu thư kia nó rất nhiều chuyện để nói, không biết tiên sinh có thể hiến một kế gì đó để giúp chúng ta..."

Nói đến đây thì ngập ngừng một chút, không dám nói tiếp. Nga Tổng thấy bọn chúng ngập ngừng như vậy thì hiểu chuyện, cái này rõ ràng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi, hắn bật cười nói lớn.

- " Ha ha ha... người xưa có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả nhiên là thật. Vậy nói thẳng ra là các vị anh hùng đây đã lỡ phải lòng vị Tiểu Thư xinh đẹp kia, và muốn cưới tiểu thư nhà Độc Cô về làm vợ chứ gì?"

Cả ba tên Hoàng Chí Bảo nghe vậy vội cúi đầu thi lễ.

- " Đúng là như vậy, không biết tiên sinh có thể có kế sách gì để chúng ta được hoàn thành ý nguyện hay không?"

Nga Tổng lại cầm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt, trong lòng có một chút vướng mắc không rõ, hắn nhìn bọn chúng mà nói.

- " Kế sách thì ta có thể suy nghĩ , nhưng mà có một việc trước tiên phải làm cho rõ. Ba vị muốn cưới tiểu thư nhà Độc Cô về làm vợ, là làm vợ cho cả ba người , hay chỉ làm vợ một trong ba người thôi? Cái vấn đề này các ngươi phải xác định và nói cho ta thông suốt cái, chứ nãy giờ ta mơ hồ chuyện này lắm à nha."

Ba tên Hoàng Chí Bảo thoáng chốc ngớ người, ngước đầu nhìn lên. Bọn chúng trước giờ đều theo kiểu cùng làm cùng hưởng, gây hoạ cùng chịu, chứ chưa nghĩ nhiều đến những chuyện riêng tư. Trong giây phút này chúng chợt nhận ra một điều rằng muốn cưới con gái người ta làm vợ, thì chỉ có một người mà thôi , chứ không thể làm cả đám được. Ba tên bặm trợn này quay sang nhìn nhau, tự hiểu rằng mình phải làm gì. Tên Chí và tên Bảo vốn dĩ không có cửa để so sánh với tên Hoàng, đây là hiện thực rõ ràng trước mắt rồi. Bởi do ngoại hình xấu xí , một tên thì như một con cóc mập, một tên thì như một con rắn gầy, chắc chắn bị loại từ vòng gửi xe. Thêm một điều nữa, hai tên này là đàn em của tên Hoàng, sao có thể cạnh tranh được? Tên Hoàng là cái tên chủ đạo , hắn liền chụp tay áo hai tên đàn em kéo mạnh ra phía sau để hắn bước lên trước, cúi đầu thi lễ.

- " Thưa tiên sinh , người muốn cưới tiểu thư nhà Độc Cô chỉ có một mình ta mà thôi . Đây là hai huynh đệ của ta , đều ủng hộ ta trong chuyện này."

Tên Hoàng nói như vậy, nhưng thực sự lại không phải như vậy . Tên Chí và tên Bảo vốn không hề ủng hộ gì , mà vốn dĩ chỉ là chúng hiểu rằng chúng không có cửa mà thôi. Khuôn mặt của hai tên Chí và Bảo nhăn nhó lại , nhưng không dám mở mồm phản đối, đành phải thuận theo. Nga Tổng thấy mọi chuyện đã rõ ràng rồi, lúc này gật đầu một cái , cầm quạt lông chỉ về phía trước mà bảo.

- " Được rồi , cưới vợ thì chỉ một người thôi , chứ không thể ba người cưới một cô gái làm vợ được. Các ngươi phải rõ ràng như thế từ đầu, thì ta mới có thể tìm kế cho các ngươi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.