Bạch Đạo Sư

Chương 408: Tài Liệu Mật.



Tên hộ vệ kia đã từ chối lời thỉnh cầu của cô gái tội nghiệp, khước từ dang tay che chở cho đám trẻ tật nguyền . Điều này cũng là điều đơn giản dễ hiểu, bởi vì hắn chỉ là một người bình thường mà thôi. Đừng nói đến trong thời phong kiến khi mà kiếm cái ăn đã khó khăn rồi , thì dù trong thời hiện đại lúc người ta dư ăn dư mặc, người ta cũng không dễ dàng gì nhận một đứa trẻ tật nguyền về nuôi chứ đừng nói cả một đám trẻ tật nguyền như thế này . Cơ mà Nguyệt Hằng lại không phải là một linh hồn tầm thường, nàng là một linh hồn vĩ đại với trái tim yêu thương bao la , nên lựa chọn của nàng cũng khác người bình thường. Nàng hoàn toàn có thể chọn làm thiếp của tên hộ vệ , danh phận đàng hoàng là vợ của một tên hộ vệ cũng gọi là cao quý. Dù chỉ là vợ bé, nhưng đường đường chính chính bước vô nhà của người đó với tư cách là con dâu , nàng có thể hưởng phúc trong cái nhà ấy. Nguyệt Hằng hiểu điều này, hiểu rất rõ điều này , nhưng như vậy cũng có nghĩa rằng những đứa trẻ kia không ai chăm sóc . Bọn chúng còn quá nhỏ, mà đứa lớn nhất cũng chỉ mới 10 tuổi, sao có thể sống tiếp được nữa. Nguyệt Hằng quay sang nhìn đứa trẻ họ Hồ kia, đứa trẻ 10 tuổi này sao có thể lo được cho đám trẻ tật nguyền bên trong ấy chứ? Lại thêm đứa trẻ 3 tuổi còn quá bé, khuôn mặt ngơ ngác không biết gì. Nguyệt Hằng cảm thấy trái tim mình quặn thắt lại , thương xót cho những mảnh đời bất hạnh này. Nàng cảm thấy mình không thể đi theo tên Hộ vệ này để hưởng phước được, nàng cúi đầu cung kính thi lễ nói.

- " đa tạ hộ vệ đã có lòng, tiểu nữ biết rằng đây là ân điển của hộ vệ đại nhân ban cho tiểu nữ, nhưng quả thật tiểu nữ không thể bỏ những đứa em của mình . Tiểu nữ phải ở lại đây chăm sóc chúng, vậy nên ân điển của hộ vệ đại nhân tiểu nữ xin không nhận"

Một cái cúi đầu thi lễ dứt khoát, hành động không một chút chần chừ. Lần đối đáp này của Nguyệt Hằng với hộ vệ cung kính hơn rất nhiều so với tên đại phu, bởi vị trí và sự tôn trọng mà người hộ vệ này ban cho Nguyệt Hằng cũng lớn hơn tên đại phu rất nhiều. Tên hộ vệ này cũng không trừng mắt tức giận như tên đại phu kia , hắn lúc nãy ở ngoài nghe lén biết được mọi chuyện cũng hiểu được vấn đề, cho nên trong lòng cũng đã suy nghĩ đến việc bị từ chối . Hắn cũng đã nghĩ rằng với vị trí của hắn cao hơn tên đại phu, và việc đưa Nguyệt Hằng về làm vợ chính thức cũng là một điều tốt hơn việc đi làm nha hoàn, cho rằng Nguyệt Hằng có thể vì những ân điển này mà từ bỏ chấp niệm theo hắn xuất giá. Ấy thế mà Nguyệt Hằng vẫn từ chối để bảo vệ và chăm lo cho những đứa em của mình . Tuy rằng trong lòng hắn rất không vui, nhưng sự yêu mến lại vì thế mà tăng thêm. Hắn không nỡ to tiếng, đôi mắt nhìn Nguyệt Hằng mà ôn tồn nói .

- "tiểu cô nương xinh đẹp, hà cớ gì mà phải như vậy chứ, hà cớ gì mà ôm chấp niệm trong lòng như vậy ? Từ xưa đến nay, "thuyền theo lái, gái theo chồng" . Cô nương tới tuổi gả chồng thì đi theo chồng thôi , tại sao lại phải ở lại đây ôm một cái gánh nặng quá lớn mà bản thân cô nương cũng không đủ sức để gánh vác nó ? Tại sao lại như vậy chứ?"

Thắc mắc này rất khó để trả lời, một câu hỏi lớn không lời đáp. Nguyệt Hằng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chọn lựa như vậy. Nếu về lý trí mà nói, thì Nguyệt Hằng nên bỏ rơi lũ trẻ để đi theo chồng, là điều phù hợp với tình hình hiện tại . Nhưng con tim yêu thương vĩ đại của nàng thì không cho phép nàng làm điều đấy . Nàng cũng chẳng biết phải nói thế nào, chỉ cúi đầu cung kính thi lễ một cái mà im lặng. Tên hộ vệ nhìn Nguyệt Hằng như vậy, lại ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp ấy, trong lòng rất tiếc . Nếu như hắn giàu như tên quân y kia, có lẽ hắn sẽ đồng ý chuyện này chăng? Hắn không biết, và hắn cũng không giàu đến mức đấy , gánh nặng kia với hắn cũng quá nặng rồi . Hắn tiếc , rất là tiếc nuối , trong lòng vẫn mong muốn thuyết phục được mỹ nữ xinh đẹp theo mình, hắn ngập ngừng nói.

- " tiểu cô nương xinh đẹp, xin hãy suy nghĩ cho kỹ lại đi . Cơ hội này không phải là dễ dàng gì có được, không phải lúc nào cũng có người vươn tay ra với cô giống như ta . Nếu cô bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Xin đừng ở chọn ở lại đây mà chết già trong cô đơn một mình, hãy theo ta đi"

Hộ vệ chân tình, hắn vừa nói vừa đưa bàn tay ra trước, một bàn tay vươn tới để đón nhận Nguyệt Hằng cùng với đôi mắt dịu hiền yêu thương . Chỉ riêng việc hắn dùng từ " xin" để thuyết phục, cũng đủ thấy lòng thành. Nguyệt Hằng nghìn bàn tay ấy , nàng thật sự muốn vươn lên nắm lấy, nhưng sau lưng nàng còn những đứa trẻ tật nguyền cần phải chăm sóc . Nàng không thể nắm được bàn tay ấy, đành nhìn tên hộ vệ với ánh mắt tiếc nuối mà lắc đầu.



- " xin lỗi đại nhân, tiểu nữ không thể . Cho dù tương lai có như thế nào, tiểu nữ vẫn nguyện ở lại đây chăm sóc những đứa em của mình, xin đại nhân đừng khuyên ngăn tiểu nữ nữa"

Nói xong lại thi lễ thêm một cái, mà tên hộ vệ nghe vậy cũng rút tay về . Hắn cảm thấy nuối , nhưng không biết phải làm gì bây giờ. Không gian lúc này lại trở nên yên lặng , chẳng ai nói với ai câu gì, tất cả lặng lẽ trong những dòng suy nghĩ của riêng mình. Đang tĩnh lặng tưởng chừng như một chiếc lá rụng cũng nghe thấy, bỗng nhiên lúc này bên ngoài có động tĩnh. Có tiếng bước chân của một toán người, cảm giác càng lúc càng gần. Khi toán người đấy đến trước cửa thì đều dừng lại , ở giữa toán người ấy có một người oai phong lẫm liệt bước ra . Ông ta đi vào trong nhà, mọi người nhanh chóng nhận ra người bước vào ấy là trưởng trấn Nông Văn Rau, tất cả vội vàng quỳ xuống lạy mà hô lớn.

- " tham kiến trưởng trấn đại nhân."

Sự thuần phục của dân chúng, với người đàn ông này mà nói thì đã quá quen thuộc. Bước chân của người đàn ông ấy bước vào, cũng chính là bước chân của bá chủ vùng đất này . Ở cái trấn vùng núi cao biên giới thì ông ta có thể xem là vua của rừng núi này vậy, sự tôn kính dành cho ông ta cũng không khác gì lắm với sự tôn kính dành cho một vị chúa đất . Bước chân phong thái ung dung bước vào, ông ta nhìn quét quanh một lượt rồi ôn tồn nói.

- " được rồi, không cần vái lạy nữa, ngẩng đầu hết lên cho ta"

Âm thanh nhẹ nhàng nhưng mang theo sự uy nghiêm của người đứng đầu, vị trí tôn kính nhất vùng rừng núi. Tất cả ngước đầu lên, mọi người đều tự hỏi tại sao trưởng trấn lại vào trong này? Rốt cuộc là có chuyện gì , không phải là vào hỏi thăm tình hình chứ ? Quân y thì chờ đợi câu hỏi của trưởng trấn để có thể trả lời , mà tên hộ vệ thì chờ đợi mệnh lệnh nào đó để sẵn sàng thực hiện ngay lập tức . Trưởng trấn bước vào, thế nhưng lại không để ý tới hai tên thuộc hạ đang ở đó chờ lệnh , mà ông ta lại bị thu hút bởi người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Ông ta chăm chú quan sát người phụ nữ ấy, một tiểu cô nương xinh đẹp với những đặc tính rất kỳ lạ, có gì đó khiến ông bị thu hút. Trưởng trấn Nông Văn rau là người tu vi võ thượng , ông lại là người cao tuổi nên có nhiều hiểu biết về vấn đề này . Mặc dù chỉ là một người sinh ra và lớn lên ở trấn , nhưng tuổi của ông đủ lớn để nghe về những tin đồn nói đến những thiên tài tu luyện võ học. Trấn Nông Sơn là một trấn ở vùng núi biên giới bao quanh bởi đại ngàn sâm lâm, cái sự cô lập của nó khiến cho nhiều thương buôn không muốn lên, mà thậm chí cả bàn tay sắt của phương bắc cũng buồn chả muốn vươn tới . Bởi vậy, đó là lý do khiến trấn Nông Sơn là một trấn nhỏ và nghèo , cùng với đó là trưởng trấn nắm toàn quyền sinh sát. Tuy mặc dù danh nghĩa là một chức quan của Đông Ngô, nhưng trấn Nông Sơn dường như là một vương quốc riêng. Vì điều kiện tự nhiên và hoàn cảnh đặc biệt như vậy, cái chân này quá nhỏ bé khó vươn mình, lại bị cô lập với bên ngoài nên có rất nhiều điều ở thế giới bên ngoài mà họ không biết. Trưởng trấn Nông Văn Rau là một trong số ít những người ngó được đôi mắt của mình ra thế giới, nhìn xuyên qua được những tán rừng rậm kia . Hồi còn trai trẻ, khi vẫn còn chưa nhận chức trưởng trấn từ tay cha mình, Nông Văn rau đã từng đi sứ sang phương Bắc để cống nạp và có thời gian ở đó để học tập những kiến thức phương Bắc . Trong lần đi sứ xa phương bắc ấy, ông đã vô tình đọc được một tài liệu mật về những thiên tài luyện võ . Trong tài liệu mật này ghi chép về những người có màu mắt và màu tóc kỳ lạ, đều có tố chất tu luyện rất cao. Tài liệu ghi rõ trong lịch sử của võ giới, những người này nếu tu luyện thì bèo nhất cũng đạt đến cảnh giới Võ Hoàng. Nhắc lại là cảnh giới "bèo nhất" , chứ nếu không bèo thì võ tông hay võ tôn là chuyện bình thường. Trưởng trấn nhìn người phụ nữ trước mặt, đến bây giờ mới nhớ đến tài liệu mật ông đọc năm nào, trong lòng suy tư. Tuy là tài liệu mật , nhưng độ chính xác bao nhiêu thì không thể biết được , chỉ có thể tin tưởng được một phần nào đó thôi . Cơ mà với một cái trấn nhỏ như vậy, với một trưởng trấn Như Nông Văn Rau , đừng nói là Võ Hoàng chứ Võ Vương, thậm chí Võ sư ông còn đang mơ ước mà chưa có. Trưởng trấn ngắm nhìn thật kỹ, không chỉ bị cuốn hút bởi nhan sắc tuyệt vời mà còn bị cuốn hút bởi sự đặc biệt của nàng. Nguyệt Hằng sở hữu mái tóc bạch kim cùng đôi mắt lam nguyệt , đây không phải là những thứ mà trong tài liệu mật kia nói ra hay sao? Ngay lần đầu tiên gặp Nguyệt Hằng, ông đã mơ hồ nhớ lại những gì trong quá khứ , trong đầu đã mường tượng ra được một chuyện gì đó. Ông đã suy nghĩ rất nhiều, và khi nhớ ra nội dung của tài liệu mật ngày ấy, ông lập tức chạy vào trong đây. Mơ ước cháy bỏng của ông ta thôi thúc, và Nguyệt Hằng đã trở thành trọng điểm trong sự chú ý của ông.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.