Bạch Đạo Sư

Chương 369: Âm Mưu Của Bình Tâm.



Tên lính đưa thư rời khỏi doanh trại, cưỡi ngựa hướng tới làng. Đi được một đoạn thì xuất hiện một vấn đề nho nhỏ, hắn quên mất đường đi rồi. Tên lính này không nằm trong đội quân đi chinh phạt, mà là lính gác ở doanh trại, cũng chưa từng hành quân đi đâu . Lúc cấp trên hỏi hắn biết đường hay không, hắn không nghĩ đến việc quên đường, cho nên bây giờ tự nhiên trở nên mù đường khó ăn nói. Khi người ta mù đường thì đương nhiên người ta sẽ kiếm người hỏi thăm, đây là điều mà một tên lính đưa tin thường xuyên thực hiện. Tên lính ngó dọc ngó nghiêng, phát hiện từ phía xa có một người đàn ông đang đi lại phía mình. Tên lính ấy vui mừng thúc ngựa lại gần người đàn ông ấy mà nói lớn.

- " này người anh em, có thể cho ta hỏi thăm một chút chuyện được không?"

Người đi đường nghe giọng nói thì chợt khựng lại, cảm giác như có gì thân quen. Hắn ngước đầu lên, thoáng chốc tròn xoe mắt mà thốt lên.

- " Ồ, thì ra là người sao, cái tên lính quèn kia"

Nói kiểu này rất dễ ăn đòn, nhưng người lính canh nhìn thấy người đi đường đó lại không hề tức giận, cũng giật mình thốt lên.

- "a... là người đó à, tên khốn kiếp"

Toàn những lời lăng mạ, nhưng mà cả hai không ai tức giận cả. Lính đưa thư liền lập tức xuống ngựa, cùng người đi đường bắt tay nhau vui vẻ. Nguyên Lai hai người này là hai người bạn chơi với nhau từ thuở ấu thơ, một người khi trưởng thành lên thì đi làm lính, còn người kia trở thành sở khanh chuyên đi đào mỏ lừa gạt phụ nữ. Tuy rằng hắn là một tên sở khanh, nhưng chơi bời với bạn bè thì bình thường, thì vẫn có thể chơi với nhau được, cho nên hai người này vẫn có chút giao tình . Tên đào mỏ tên là Bình Tâm, nhìn tên lính mà hỏi.

- " không biết ngươi đang định đi đâu, và định hỏi ta chuyện gì ?"

Tên lính bật cười , với thằng bạn từ thuở nhỏ thì có lẽ không cần phải giấu diếm. Hắn kể chuyện của mình, vui cười nói.

- " ta phụng mệnh cấp trên đem lá thư của trưởng trấn đến gửi cho cái làng bé nhất, nhưng bây giờ ta lại quên mất đường đi rồi. Này Bình Tâm , ngươi có biết đường đi tới cái làng ấy không, nói cho ta biết với"

Tên đào mỏ có cái tên Bình Tâm, nghe cũng rất là này nọ, nhưng con người thực ra lại không đẹp như tên . Hắn nghe tên lính bạn thơ ấu của mình hỏi đường tới cái làng ấy thì ngập ngừng hỏi.

- " có phải cái làng mà có người mới bị cướp giết mất đó không?"

Tên lính nghe vậy thì mắt sáng rỡ, lập tức gật đầu nói .



- "đúng vậy , chính là cái làng ấy. Ngươi có biết đường đi thì mau chỉ cho ta, để ta còn đem thư của trưởng trấn đến cho trưởng làng ấy, hoàn thành nhiệm vụ trở về"

Bình Tâm trong đầu thoáng một ý tưởng, một kế hoạch nhanh chóng được hình thành. Hắn biết rằng người bị giết là người giàu nhất cái làng ấy, tuy rằng cái làng nhỏ bé và người giàu nhất làng cũng không quá giàu có gì , nhưng vẫn được coi là người giàu. Hắn biết gia đình ấy có ruộng nương nhiều, lại nghe nói người vợ góa chồng ấy rất xinh đẹp, cùng đứa con gái mới 13 tuổi, tự khắc trong lòng hắn đã nổi lên lòng tham. Bình Tâm suy nghĩ thật kỹ, tính toán một chút gì đó, hắn cười đểu giả quay sang tên lính mà nói.

- " này người anh em, cũng không giấu gì, ta đang có việc đi tới cái làng ấy . Thôi thì tiện đường , ngươi đưa luôn cái lá thư ta gửi dùm cho, đi làm gì cho mất công chứ?"

Buồn ngủ gặp chiếu manh, mà cái chiếu này hôm nay sao lại tử tế thế. Không những giúp đỡ, mà còn muốn làm thay công việc luôn sao? Tên lính canh nghe vậy thì ồ lên một tiếng, cảm thấy rất thuận tiện mà cười nói.

- " Ồ... thì ra người cũng đang định đi ra cái làng ấy à? Vậy thì chúng ta đi chung đi , ta phải đem thư gửi đến cho trưởng làng ấy, không được sao nhãng công việc "

Tên lính có vẻ không dám nhận sự tử tế này, cơ mà sự tử tế này thực sự cũng không tử tế gì đâu. Tên Bình Tâm bị từ chối thì rất không vui, khuôn mặt thoáng nhăn nhó. Mục đích của hắn là muốn đi đưa thư thay chứ không phải đi cùng, bởi trong đầu hắn đã ấp ủ nhiều mưu kế. Hắn thấy tên lính từ chối như vậy thì cảm thấy kế hoạch bị cản trở, điều này không thể được. Cơ hội không phải lúc nào cũng có, cần phải khắc phục khó khăn, hắn hướng tên lính mà thuyết phục.

- " này anh em, ngươi đi với ta ra đó làm gì cho cực vậy? Ngươi cứ đưa thư đây ta đưa dùm cho, có mất mát gì đâu . Nếu xảy ra chuyện gì, thì cứ lôi ta ra chém đầu là được, ngươi sợ cái gì chứ?"

Tên Bình Tâm đã lấy cái đầu mình ra để cam đoan cho việc sẽ đưa thư tới tay trưởng làng, khiến tên lính cũng cảm thấy yên tâm . Thế nhưng trách nhiệm công việc vẫn là trên hết, tên lính vẫn lắc đầu nói.

- " không được, vẫn là đi chung thì hơn. Thân phận của ngươi là dân thường, không trực thuộc binh lực , ta đưa thư cho ngươi là đưa cho người ngoài, điều này rất không nên"

Tên lính xem ra vẫn rất có trách nhiệm với công việc của mình, mà tên Bình Tâm kia nghe vậy thì cảm thấy rất không hài lòng. Đại sự bắt đầu từ những bước chân đầu tiên, chính là phải giành được bức thư ấy. Bí thế làm càn, tên khả ố cười nhạt.

- " vậy à? Không thể đưa cho ta à? Vậy thôi, ngươi đi được thì cứ đi đi"

Nói xong ngồi phệt xuống bên đường, chẳng thèm động đậy. Cái này là muốn gây khó người khác, muốn giành bằng được công việc không phải của mình. Tên lính đứng đó nhìn tên Bình Tâm mà cảm thấy kỳ lạ lắm . Tên khốn đó không chỉ đường, cũng không dắt hắn đi đưa thư, mà lại ngồi phệt chỗ đấy như một kẻ đang ăn vạ. Tên lính nhăn nhó , ngạc nhiên hỏi.



- " ta không hiểu, ngươi thái độ như vậy là có ý gì? Ngươi nói toẹt ra đi, đừng giở trò nữa "

Bình Tâm cười nhạt, mục đích khởi đầu với hắn vô cùng quan trọng mà tên lính không hiểu được, hắn xua tay nói.

- " bây giờ đưa thư ta gửi dùm cho, nếu có xảy ra chuyện không hay ta lấy đầu mình đảm bảo . Còn nếu ngươi cứ quyết định phải đi tới đó, thì ngươi cứ đi một mình đi, ta không quan tâm đến nữa"

Rõ ràng dứt khoát, nói xong quay lưng đi chỗ khác như thể không thèm nói chuyện. Tên lính vô cùng khó chịu, dù không hiểu ý đồ của tên này, nhưng xem ra cũng không có gì quan trọng . Tên lính suy nghĩ một chút, biết lá thư của trưởng trấn gửi cho cái làng ấy cũng không phải là chuyện cơ mật gì, thêm nữa cái tên khốn nạn đang ở trước mặt hắn cũng có vợ con ở trong trấn, gọi là có sự ràng buộc. Sẽ không tên nào dại dột mà làm chuyện bậy bạ, bởi sau lưng còn có vợ con ở nhà, cho nên mà nói cũng không có gì quá nguy hiểm. Tên lính rất không hài lòng, nhìn cái tên khả ố trước mặt, hắn rút bức thư ra đưa tên cho tên khả ố ấy mà nói.

- " Bình Tâm , ngươi nhớ cho kỹ , đây là thư của trưởng trấn gửi cho cái làng ấy, không phải trò đùa. Giờ ta đưa cho ngươi, nếu như ngươi dám giở trò gì đó, chuyện này đến tay trưởng trấn thì không những ông ấy chặt đứt cái đầu của ngươi , mà vợ con ngươi ở nhà cũng bị liên lụy"

Tên lính hậm hực, không chỉ lấy mạng của tên khả ố mà còn lấy cả vợ con hắn ra dọa hắn, cơ mà không có tác dụng. Tên Bình Tâm không để vào tai những lời của tên lính nói, thấy lá thư đưa tới thì trong lòng sung sướng vô cùng. Hắn chuyển sang cười toe toét, đón lấy lá thư mà gật đầu lia lịa.

- " được rồi, ta biết rồi, ta sẽ đưa tận tay cho trưởng làng ấy , ngươi cứ yên tâm mà trở về đi"

Tên lính hừ một tiếng, nhảy lên ngựa, chưa đi vội mà còn chỉ roi về phía tên khả ố nói.

- " ta lập lại lần nữa, việc quân cơ không phải là trò đùa . Ngươi phải đưa trực tiếp đến tay cho trưởng làng ấy, nếu như ngươi giở trò tầm bậy, thì không chỉ ngươi mà vợ con ngươi , và cả ta cũng bị liên lụy. Nhớ cho rõ đó, hiểu chưa"

Tên đào mỏ lúc này thì còn nghe gì nữa? Hắn đã sướng đê mê lên rồi , mường tượng ra một viễn cảnh tươi sáng . Với hắn mà nói, bây giờ chỉ muốn đuổi tên lính ấy đi càng nhanh càng tốt . Hắn gật đầu lia lịa, miệng thề thốt.

- "được rồi , ta thề với ngươi là ta sẽ đưa trực tiếp cho trưởng làng, không liên lụy gì tới ngươi . Ta đâu phải thằng ngu mà giở trò tầm bậy chứ, ngươi cứ yên tâm đi"

Lời cam đoan đó của hắn vô cùng chắc chắn , khiến tên lính trong lòng cũng có chút yên tâm. Tên lính hừ một tiếng tức giận, quất ngựa quay trở về lại doanh trại. Tên khả ố kia nhìn tên lính quất roi đi khuất thì vô cùng sung sướng, cầm lá thư trong tay cảm thấy rất là khoái chí . Bước đầu thành công, trong đầu hắn mường tượng ra một kế hoạch xấu xa . Hắn biết rằng người phụ nữ ấy vừa mất chồng, đang vô cùng đau khổ. Khi người phụ nữ đau khổ nhất là lúc họ yếu đuối nhất, rất cần một người đàn ông tới vỗ về, chăm sóc và bảo vệ họ, đây chính là cơ hội của hắn. Nếu chinh phục được người phụ nữ này, không những có một người phụ nữ xinh đẹp để hưởng thụ, mà hắn còn có thể bòn rút gia tài của người đàn ông xấu số kia. Nghĩ đến đó, không những trong lòng mê mẩn gia tài, mà cơ thể cũng rạo rực, cần tăng dân số trong quần cũng cương cứng lên. Không thể chậm trễ được nữa, phải lập tức hành động. Hắn thay một bộ đồ mới thật bảnh bao, chải chuốt cẩn thận, và khi đã "hoàn hảo" rồi liền đi thẳng tới cái làng kia.

Ở trong cái làng bé nhỏ nhất trực thuộc trấn Nông Sơn, mẹ con Nguyệt Hằng đang còn đau khổ vì vừa mất đi một người chồng, người cha. Viễn cảnh trước mắt sẽ vô cùng khó khăn, khi mà lao động trụ cột của gia đình không còn nữa. Mẹ góa con côi cảm nhận được những khó khăn ấy, nhưng họ không mường tượng được một mối nguy hiểm khác vô cùng lớn, một kẻ đào mỏ đang nhắm đến mẹ con họ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.