Ở chỗ giao giữa Hoàn Châu và Vân Châu, bụi đất tung bay, từng nhóm binh lính đang giao chiến.
Lúc này, Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt cũng biết được Tây Hạ không liên kết với Kim quốc, vì vậy liền giao phòng ngự phía tây cho Chiết Nhan Chất, còn vợ chồng bọn họ thì chạy tới giúp đỡ Chiết Nhan Khả Tồn đóng ở Hoàn Châu.
Sáng sớm hôm nay, hai người đã ra ngoài thị sát.
Khuôn mặt Chiết Mỹ Nguyệt hiện mây đen, hỏi:
- Phu quân, huynh nói xem, quân Kim có động thủ hay không?
Nhạc Phi lắc đầu nói:
- Chuyện này ta cũng không biết, nhưng thời tiết đã trở lạnh, đối phương nếu muốn tấn công, hẳn là trong hai ngày này.
Chiết Mỹ Nguyệt cau mày nói:
- Nhưng ta thấy tam thúc bọn họ hình như cũng không nắm chắc được cái gì.
Nhạc Phi thở dài nói:
- Chúng ta biết muộn hơn, hơn nữa so với lần này, quân Kim phát động tất cả chủ lực, một trận khó đánh.
Chiết Mỹ Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, viện quân Phủ Châu sao còn chưa tới?
Nhạc Phi ồ một tiếng, nói:
- Bọn họ sẽ không tới Hoàn Châu.
- Cái gì?
- Là ta đề nghị tam thúc không cần đem tất cả binh lực bày bố ở Hoàn Châu.
- Tại sao?
Nhạc Phi nói:
- Ta không tán thành việc liều mạng với quân Kim, dù sao chúng ta còn chưa biết rõ ràng thật giả quân Kim, ta vẫn hi vọng sẽ giống với cuộc chiến bảo vệ Khai Phong lần trước, chọn dùng hệ thống phòng ngự trước nhẹ sau nặng, đằng trước dựa vào hỏa khí địa lôi phối hợp cùng với binh lực để phòng thủ, vừa đánh vừa lui, vừa tiêu hao sinh lực quân Kim, vừa chờ đợi viện quân, và mục đích rõ ràng của quân Kim sau này, chính là lại nghĩ cách làm thế nào để nhào tới.
- Kế này của phu quân rất hay, có câu là đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh lần thứ ba thì không còn hăng nữa. Quân Kim vừa mới xuất binh, chắc chắn sẽ rất hung mãnh. Chúng ta hẳn nên tránh đi cạnh sắc, hơn nữa toàn bộ quân Kim đều là kỵ binh, nếu lần này khai chiến đưa vào tất cả binh lực, một khi thất bại, vậy thì tiếp theo toàn quân sẽ bị diệt. Đến lúc đó Hoàn Châu, Sóc Châu, thậm chí là Thái Nguyên đều vô cùng nguy hiểm, khó trách phu quân không sớm điều ba vạn binh mã tới đây.
Nhạc Phi nói:
- Thật ra còn có một mục đích khác nữa, chính là đặc biệt chú ý Hồn Nguyên Châu, dù sao chúng ta không biết quân Kim sẽ chia binh như thế nào. Nếu quân Kim tấn công Hồn Nguyên Châu, binh lực của chúng ta phía sau có thể tùy cơ ứng biến, đi trợ giúp Hồn Nguyên Châu, Hồn Nguyên Châu này không thể mất được, nếu không Hoàn Nhan Tông Hàn chắc chắn sẽ không để chúng ta rút ra.
- Mà bên chúng ta, mặc dù không thủ được Hoàn Châu, cũng không có vấn đề gì, chúng ta còn có thể thủ vững Sóc Châu. Chỉ cần Thái Nguyên không mất, như vậy chúng ta vẫn còn khả năng đánh tiếp với quân Kim, đến lúc đó viện binh chúng ta sẽ liên tục tới theo bốn phương tám hướng, quân Kim sẽ phải đâm lao theo lao. Chúng ta có thể phản công quy mô lớn rồi.
…
…
Chiến, hay là không chiến!
Mỗi người không quân Tống đều lo sợ bất an đối với chuyện này, nhưng quyền chủ động lại nằm ở phía quân Kim, mà đồng thời quân Kim có được quyền chủ động cũng do dự. Nếu đối thủ của quân Kim là Tây Hạ, chỉ sợ đã sớm đánh, nhưng thực lực của Đại Tống lại ngang bằng với thực lực của Kim quốc. Hơn nữa dân số lại nhiều, lương thực cho binh lực luôn đủ, một khi khai chiến, vậy thì có tính chất hủy diệt, cho dù một bên thắng, có lẽ đã bị lột một tầng da.
Nội bộ quân Kim đối với vấn đề này cũng xảy ra tranh chấp không ngừng.
Hoàn Nhan Tông Hàn đương nhiên kiên quyết muốn chiến, đại bản doanh của y nằm trong vòng vây quân Tống, điều này làm cho y ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Hi Doãn vẫn có không ít băn khoăn.
Đặc biệt là Hoàn Nhan Hi Doãn, trong suy nghĩ của bọn hắn, là muốn bẻ gãy khí thế, tiêu diệt tinh nhuệ Tống triều, nhưng hỏa khí quân Tống vẫn khiến gã vôc cùng kiêng kị, trời biết vừa ra khỏi cửa có giẫm lên địa lôi hay không, một khi bị quân Tống tấn công lần thứ nhất, vậy thì sau này càng khó đánh, dù sao một trăm triệu nhân khẩu Đại Tống vẫn còn ở đó, tăng binh đều là tăng một trăm ngàn, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tử chiến đến cuối cùng, muốn thắng được trận chiến này nói còn dễ hơn làm. Nếu cuộc chiến lâm vào thế giằng co, đối với bọn hắn là vô cùng bất lợi.
Hoàn Nhan Tông Vọng bọn họ sớm đã định tháng mười sẽ phát động tấn công lần đầu, hiện giờ cách mùng một tháng mười chỉ còn hai ngày, mười lăm vạn đại quân quân Kim đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ bọn hắn hạ lệnh, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, bọn họ sẽ từ Vân Châu chia binh ra làm hai cánh, trái phải bọc đánh Chiết Gia Quân ở Hoàn Châu.
Nhất định phải nhanh chóng quyết định.
Phủ đệ của Hoàn Nhan Tông Hàn ngày này, bao gồm, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, Lưu Ngạn Tông và các đại tướng đều ngồi ở bên trong, bắt đầu đàm phán lần cuối cùng.
Hoàn Nhan Tông Hàn nhắm hai mắt, một lát sau, thản nhiên nói:
- Tông Vọng, đánh, hay là không đánh?
- Vẫn nên thực thi phương án thứ hai đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng không hề do dự nói ra.
Hoàn Nhan Tông Hàn mở hai mắt ra, nhìn Hoàn Nhan Hi Doãn đang ngồi một bên.
Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu, nói:
- Ta tán thành lời nói của Hữu Đô Thống.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói:
- Tên đầu bếp kia rõ ràng đang phô trương thanh thế, hắn càng làm như vậy, càng thể hiện hắn đang sợ chúng ta. Chúng ta nếu không xuất binh, vậy thì trúng ý của tên đầu bếp này rồi.
- Chuyện này ta biết.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Nhưng dù hắn phô trương thanh thế thế nào, thì biên cương vẫn có hơn mười vạn quân Tống, không ít hơn quân chúng ta. Hơn nữa viện quân của bọn họ cũng đang trên đường tới, ngươi có nắm chắc sẽ đánh tan tác được bọn chúng không, nếu không thể, vậy thì đừng xuất binh.
- Ngươi không đánh thì làm sao biết được?
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói:
- Lúc trước khi Thái Tổ Thánh Thượng khởi binh, tuy chỉ có mấy ngàn binh mã, nhưng đối mặt với hơn mười vạn quân Liêu, đánh không biết sợ. Hơn nữa còn đánh tan hơn mười vạn binh mã quân Liêu. Hiện giờ chúng ta và binh lính quân Tống tương đương, làm gì không thể thắng được.
- Nếu phụ vương còn ở đây, phụ vương chắc chắn sẽ chiến, ta đây phải làm gương cho binh sĩ, tuyệt không hai lời, chỉ tiếc ---.
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói:
- Hơn nữa Đại Kim lúc này cũng không phải là Đại Kim vừa mới bắt đầu, khi đó chúng ta không có cái gì, hiện tại chúng ta có hàng nghìn hàng vạn con dân, chúng ta không thể không lo lắng cho bọn họ.
Nói tới đây, gã dừng lại một chút, nói:
- Thật ra, nếu không có kế hoạch thứ hai, ta nhất định sẽ chọn lập tức xuất binh, nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch thứ hai này rõ ràng phải thắng cùng với kế hoạch thứ nhất.
Hoàn Nhan Tông Hàn ồ một tiếng, nói:
- Ngươi nói như vậy có nghĩa là gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Lúc đầu khi Liêu quốc cường thịnh nhất, từng nhiều lần xuất binh xuôi nam, nhưng đều không tấn công được mà phải lui, hơn nữa còn đại bại, vì thế kí kết hiệp ước Thiền Uyên, đủ thấy nam triều vẫn không phải là một kẻ rác rưởi. Nam triều hiện giờ còn hơn trước kia, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thị bọn họ. - Mà chúng ta từ phía Bắc đánh xuống nam, đầu tiên là phải đột phá phòng thủ địa khu Yến Vân, sau đó lại phải đột phá lá chắn thứ hai là Thái Nguyên, Hà Gian, Trung Sơn, cuối cùng còn phải vượt qua Hoàng Hà, mới có thể đến được phủ Khai Phong, hết lá chắn này đến lá chắn khác chắc chắn sẽ tiêu hoa sinh lực chúng ta.
- Mặc dù tới phủ Khai Phong, nhưng Tống triểu vẫn còn viện quân đang không ngừng đi tới từ phía nam, thắng bại thật sự rất khó dự đoán. Hơn nữa từ cách bài binh bố trận của quân Tống trước mắt xem ra, bọn chúng vẫn luôn đề phòng chúng ta, vẫn luôn cảnh giác. Lúc trước chúng ta đã nói, nếu quân Tống có cảnh giác, vậy thì thực hiện kế hoạch thứ hai, cho nên, ta vẫn tán thành vượt qua những lá chắn này, tây, bắc hai mặt giáp công, thậm chí còn bao vây Giang Nam ở nam triều đánh lên phía bắc, như vậy mới có thể làm thương nặng căn cơ của nam triều.
Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu nói:
- Đúng vậy, kinh tế và kho lúa của nam triều đều ở Giang Nam, mà tinh nhuệ Lại Đô Bộ Thự lại ở phương bắc. Nếu chúng ta có thể tránh chủ lực, vòng sang hậu phương khác, sau đó diệt trừ căn cơ này, vậy thì nam triều sẽ tự sụp đổ.
- Tông Hàn. Lúc trước Da Luật Đại Thạch ở phía tây đã lấy được rất nhiều sự ủng hộ của các bộ lạc địa phương. Có thể thấy được trong lòng của các bộ lạc địa phương vẫn luôn hướng về Liêu quốc. Tuy rằng ngươi Tây chinh cưỡng chế di dời Gia Luật Đại Thạch, nhưng cũng không thu phục được đại bộ phận Mông Cổ. Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, bản đồ Liêu quốc lúc ấy còn chưa hoàn toàn sát nhập vào bản đồ Đại Kim ta, chúng ta hiện tại hẳn nên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong nhẹ nhàng cười. Trong lòng đã có dự tính, nói:
- Chúng ta hẳn nên nhân cơ hội này củng cố kiểm soát với phía tây, thu phục bộ lạc này, phía bắc có thể chinh phục thảo nguyên, Mông Cổ trâu ngựa dê bò thành dàn, có thể sẽ mang lại một lượng của cải lớn cho chúng ta. Phía tây, chúng ta có thể tấn công Cao Xương Hồi Cốt, phá vỡ hành lang Hà Tây của Tây Hạ, thậm chí có thể phá vỡ sự liên hệ giữa nam triều và quốc gia Tây Vực, tiêu diệt Gia Luật Đại Thạch, sau đó quay trở lại tấn công Tây Hạ, lấy lại Trung Nguyên.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Thậm chí không chỉ như vậy, một khi chúng ta đã khống chế được Tây Vực, chúng ta còn có thể mượn đường từ Thổ Phiên, quay lại quận Đại Lý, hoàn thành hủy diệt chiến lược của Nam triều từ nam tới bắc.
Mưu sĩ thứ nhất bên cạnh Hoàn Nhan Tông Hàn, Cao Khánh Duệ, cũng gật đầu nói:
- Thượng Tướng Quân, nhị Thái Tử nói có lý, Tây Hạ từ lúc bắt đầu đã luôn bằng mặt mà không bằng lòng với chúng ta, gần đây nhất lại đến rất gần với nam triều, từ ngoại giao của Tây Hạ xem ra, bọn họ không hi vọng chúng ta hoặc nam triều bất cứ bên nào xưng bá, cho nên, nếu chúng ta tấn công nam triều, nói không chừng Tây Hạ còn có thể xuất binh cứu giúp, bởi vì Tây Hạ cũng biết, một khi chúng ta tiêu diệt nam triều, như vậy kế tiếp chính là Tây Hạ bọn chúng.
Hoàn Nhan Tông Hàn thấy Cao Khánh Duệ nói như vậy, không khỏi có phần phân vân, nói:
- Nhưng vòng vèo phạm vi lớn như vậy, vậy thì đánh tới ngày nào năm nào đây?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Tông Hàn, phía tây chỉ là một vài tiểu quốc, mấy bộ lạc nhỏ, đại quân ta đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều bộ lạc lựa chọn đầu hàng, nhưng tụ ít thành nhiều, gom bọn họ vào một chỗ cũng không nhỏ, đến lúc đó chúng ta mang theo những người này, cùng với tiền, hàng hóa vận chuyển về, cũng có thể cho những trưởng lão kia một công đạo, như vậy bọn họ mới có thể càng thêm ủng hộ chúng ta tây chinh. Mấu chốt ngay ở Tây Hạ, một khi công phá Tây Hạ, vậy thì toàn bộ phía tây đều thuộc về chúng ta, đến lúc đó tiến công đến Trung Nguyên, ta dự tính trong khoảng năm bảy năm là được.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Bảy năm quá lâu, nhiều nhất là năm năm, hiện giờ nam triều chỉ có thể tự bảo vệ mình, không có khả năng tấn công chúng ta, nhưng hỏa khí bọn chúng đổi mới từng ngày, bảy năm sau, khả năng bọn chúng sẽ có thực lực tấn công chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói:
- Hi Doãn nói rất đúng, hơn nữa, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp chế tạo hỏa khí này, nam triều bán rất nhiều hỏa khí cho các quốc gia Tây Vực, tây chinh lần này hỏa khí đều rơi vào tay chúng ta, phát triển hỏa khí đối với chúng ta cũng có chỗ tốt.
Hoàn Nhan Tông Hàn trầm tư một lúc lâu, hiện giờ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người gã, qua một lúc sau, gã mới gõ bàn nói:
- Quyết định như vậy đi, tay đổi tuyến đường tây chinh.
Gã cũng không phải là tên thô lỗ, vì sao mới bắt đầu đã kiên trì xuôi nam, cũng bởi vì bên cạnh đại bản doanh của gã quân Tống đóng quân với số lượng lớn, điều này làm cho gã ăn không ngon ngủ không yên, ít nhất phải rút khỏi Hồn Nguyên Châu này, thật ra Hoàn Nhan Tông Vọng cũng hiểu được điểm này, vì vậy đề nghị lúc đầu của gã, liền nói thẳng ra là xuất binh đến Vân Châu, không phải là bảo Hoàn Nhan Tông Hàn điều binh tới Bình Châu, bởi vì đây là chuyện không thể, Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu kinh doanh lâu như vậy, ở trong này gã chính là Hoàng đế.
Đúng lúc này, một hộ vệ đi tới, nói:
- Khởi bẩm Hữu Đô Thống, Xu Mật Sứ nam triều đưa tới một phong thư.
Các tướng lĩnh sửng sốt.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Mang lên.
Hộ vệ đưa thư lên, rồi lui xuống.
Mấy năm nay Hoàn Nhan Tông Vọng học tập chữ Hán, đọc binh pháp Trung Nguyên, hiện giờ tự mình có thể đọc thư tín. Chờ một lát gã xem xong, Hoàn Nhan Tông Hàn liền vội vàng hỏi:
- Trong thư viết gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Hắn mời ta đến bờ sông bên kia chỉ điểm quân diễn của bọn chúng.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói:
- Nhị Thái Tử chớ sơ suất, tên đầu bếp này rất giảo hoạt.
Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay nói:
- Hắn không có lá gan này, ta dám giết hắn, nhưng hắn không dám động tới ta.
Cao Khánh Duệ hơi có vẻ lo lắng, nói:
- Nhị Thái Tử, đây có thể là trò xiếc châm ngòi lý gián mà nam triều thích nhất.
Lời này y nói thật ra là để Hoàn Nhan Tông Hàn nghe được, y sợ Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ nghi kỵ Hoàn Nhan Tông Vọng.
Hoàn Nhan Tông Hàn sao không rõ, ha ha nói:
- Khánh Duệ, ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ cho rằng ta độ lượng đến thế sao? Ta thấy hắn lần này gửi thư đến chỉ là thử chúng ta thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói:
- Tên đầu bếp kia tuy rằng giảo hoạt, nhưng không đến mức nhàm chán làm trò xiếc này. Hắn hẳn là cũng biết, chúng ta nếu muốn tấn công, cũng chỉ trong hai ngày này. Nếu ngày mai chúng ta đi, vậy chứng minh chúng ta sẽ không tấn công, nếu chúng ta không đi, vậy cũng chứng minh chúng ta lập tức muốn tấn công.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói:
- Vậy Tông Vọng ngươi thấy thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Nếu như đã quyết định tây chinh, hắn không đưa thư, ta định cũng tới gặp hắn, thuận tiện thúc giục lời hứa của nam triều với chúng ta. Trong chiến lược ban đầu của nước Kim, là muốn lung lạc Tây Hạ đồng thời phạt Tống đấy, nhưng hiện giờ Tây Hạ chẳng những độc lập, lại có đi lại cực kỳ gần gũi với Tống, điều này khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng phi thường lo lắng, vì vậy ý tưởng của gã hơn phân nửa vẫn là thiên hướng trước tiêu diệt Tây Hạ, sau đó lại tấn công Trung Nguyên, mặt khác, chính là những bộ lạc ở phía tây này, những quốc gia nhỏ này có thực lực nhỏ yếu, gã có tự tin nắm chắc cả mười phần, gã cần dùng thắng lợi, dùng của cải đi ngăn lại cái miệng của những trưởng lão ở trong nước.
Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu như không có bộ kế hoạch thứ hai này, nước Kim sẽ không thể nào xuất binh nhanh như thế được, dù sao thực lực của Đại Tống hiện giờ mạnh hơn so với mấy năm trước, hơn nữa quốc nội nước Kim đang cải cách phát triển, Hoàn Nhan Thịnh tuy rằng giao quyền quyết định cho ba người Hoàn Nhan Tông Vọng, nhưng trước khi đi, ông ta cũng đã dặn đi dặn lại, nhất định phải có sự nắm chắc tuyệt đối thì mới được khai chiến.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của bộ kế hoạch thứ hai này, mới khiến cho Lý Kỳ có chút trở tay không kịp, hắn thật sự không nghĩ đến nước Kim sẽ có mưu đồ xuôi nam nhanh đến vậy.
May mắn Chủng Sư Đạo có dự kiến trước, nhắc nhở Lý Kỳ và Triệu Giai, chúng ta hiện giờ phát triển như vậy rất nhanh, nước Kim nhất định sẽ cực kỳ lo lắng, mà thủ đoạn duy nhất của bọn họ chính là dựa vào vũ lực chèn ép Đại Tống, nhất định phải đề phòng đàn sói đói này, Lý Kỳ và Triệu Giai cũng đều tiếp thu ý kiến, chẳng những không có lập tức cải cách nội quy quân đội ở địa khu Yến Vân, hơn nữa, còn vận chuyển không ít địa lôi đến đây, phòng ngừa nước Kim đánh bất ngờ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao dù triều tống không dự tính đến, nhưng nhân mã vũ khí vẫn đều vô cùng sung túc.
Trong trướng lớn của quân Tống.
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Nhị Thái Tử của nước Kim đến đây.
Lý Kỳ đang thương lượng đối sách với Triệu Tinh Yến, lại nghe được hộ vệ thông báo như vậy, nhịn không được đột ngột đứng dậy, mừng rỡ hỏi: - Thật sao?
- Cực kỳ chính xác, hiện giờ Nhị Thái Tử của nước Kim đang đi thuyền qua sông.
- Ha ha ---!
Lý Kỳ vui sướng bật cười ha ha.
Triệu Tinh Yến đi tới, nhắc nhở: - Huynh cũng đừng vênh váo đắc ý, điều này cũng có thể là cái kế mê hoặc của gã mà thôi.
- Yên tâm đi, trong lòng ta có nắm chắc. Đi, đi gặp người bạn cũ này của ta đi.
…
Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến cưỡi ngựa đi đến bên bờ sông Tang Thiên. Từ xa xa nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng bước từ trên thuyền xuống dưới, hơn nữa, gã chỉ dẫn theo bốn tên hộ vệ
Triệu Tinh Yến có chút tán thưởng gật đầu, nói: - Không hổ là Nhị Thái Tử của nước Kim, thời điểm này cũng dám đơn đao đi gặp.
Có ý tứ gì, tại trước mặt nam nhân của chính mình lại khen một nam nhân khác, hơn nữa còn là kẻ thù nữa chứ, cô vợ này cũng thật là. Lý Kỳ hừ hừ nói: - Đơn đao đi gặp? Hừ, so với Quan Công, gã còn kém xa lắm.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc hỏi: - Vì sao nói lời này?
Lý Kỳ nói với giọng tràn đầy khí phách: - Quan Công chỉ dẫn theo có một người. Nhưng gã dẫn theo tận bốn người, đây không phải là kém rất xa thì là gì.
Nói xong hắn tiến lên tiếp đón, lưu lại một mình Triệu Tinh Yến đứng đó sững sờ, qua một lúc lâu, Triệu Tinh Yến mới tỉnh ngộ lại, cười khổ liên tục lắc đầu.
- Nhị Thái Tử của nước Kim, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa.
Lý Kỳ vừa đi lên, trên mặt lập tức thay đổi lớn. Như thể là tới đón tiếp một vị bạn cũ đã lâu không thấy vậy.
Hoàn Nhan Tông Vọng vừa nghe thấy tiếng nói này, trong lòng không hiểu sao lại thấy nổi nóng, nhưng dưới chân cũng không chậm, ánh mắt hơi đánh giá. Cười ha ha nói: - Kim Đao Trù Vương, hồi lâu không thấy, ngươi nhìn qua không thấy có chút thay đổi nào nha.
Lý Kỳ thật sự không có chút thay đổi nào so với mấy năm trước ư, đương nhiên không có khả năng, ý của Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ chính là khuôn mặt tươi cười này của Lý Kỳ, đây cũng là một điều mà Hoàn Nhan Tông Vọng cực kỳ khâm phục Lý Kỳ, bởi vì bất kể là Lý Kỳ đối mặt với người nào, kẻ thù hay là bạn bè, hắn đều có thể duy trì nụ cười trên mặt, hơn nữa còn không có chút khác biệt nào cả, đây chính là điều một người bình thường rất khó làm được.
Vào thời điểm gã quan sát Lý Kỳ, Lý Kỳ cũng đang quan sát gã, tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng ngược lại thay đổi rất nhiều, tuy rằng dáng người vẫn cứ vạm vỡ như xưa, nhưng hai bên tóc mai đã trắng xóa, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, trong lòng hắn âm thầm sung sướng, cuối cùng cũng phát huy được ưu thế về tuổi tác rồi, hắn trái với lương tâm nói: - Nhị Thái Tử cũng là hơn ngày xưa nhiều nha.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng là phi thường tự mình hiểu lấy, khoát tay một cái nói: - Sao có thể hơn xưa được, mấy năm trước bị bệnh nặng một trận suýt chút nữa thì muốn mạng của ta rồi.
Thật hay giả, vậy sao ngươi còn không mau chết đi, trong lịch sử ngươi đã sớm ngẻo rồi. Lý Kỳ hỏi: - Thật sự a?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười như không cười hỏi: - Ngươi rất hy vọng ta chết sao?
- Đâu có, đâu có, Nhị Thái Tử nói đùa, ta vẫn thường hay nói với hoàng thượng của chúng ta rằng, chỉ cần có Nhị Thái Tử thì liên minh Tống Kim vẫn cứ còn tồn tại, Nhị Thái Tử là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất ngôn cửu đỉnh, tất cả ngựa của nước Kim cộng lại cũng không đuổi kịp, làm sao có thể bội bạc, làm cho con cái sinh ra không có hậu môn được, người khác nghĩ như thế nào, ta không biết, nhưng ta vẫn tràn đầy tin tưởng với nhân phẩm của Nhị Thái Tử đấy.
Vừa bắt đầu nói chuyện, Lý Kỳ đã nói liên tục không ngừng, hoa chân múa tay vui sướng, nước miếng tung bay nha.
Triệu Tinh Yến đứng ở một bên nghe được suýt chút nữa thì cười ra tiếng, nói đến công phu mắng chửi người, có thể vô cùng khẳng định rằng, trong thiên hạ này, Lý Kỳ mà nhận đứng thứ hai, thì không có ai dám nhận mình đứng thứ nhất cả.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không phải lần đầu tiên kiến thức đến bản lĩnh này của Lý Kỳ, trên mặt gã không có một tia lửa giận, cười ha ha nói: - Thế thì chưa chắc, gần nhất ta thường nghe được thương nhân Đại Tống nói một câu, ích lợi của quốc gia là trên hết, còn nói lời này là xuất phát từ miệng của Kim Đao Trù Vương nữa, không biết là có việc này hay không?
Sắc mặt của Lý Kỳ cứng đờ, nói: - Có lẽ là có a, ta không biết cổ nhân có từng nói qua những lời này hay không.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười hỏi: - Không biết Kim Đao Trù Vương cho rằng, là việc giữ chữ tín quan trọng, hay là lợi ích của quốc gia quan trọng hơn?
Lý Kỳ cười khẽ nói: - Đối với cá nhân thì đương nhiên là giữ chữ tín quan trọng, nhưng nói từ đại cục, nhất định là lợi ích của quốc gia quan trọng hơn.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha nói: - Cho nên Kim Đao Trù Vương vẫn là không cần ôm kỳ vọng quá lớn đối với nhân phẩm của ta, trên đầu của chúng ta đều phải đội lên lợi ích của quốc gia cả.
Những lời này mang theo ý vị sâu xa nha.
Ngươi nha rốt cuộc là có ý tứ gì?
Lý Kỳ trong lòng bắt đầu cao thấp bồn chồn.
Triệu Tinh Yến cũng là tà mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, dường như đang tự hỏi điều gì.
Thật không ngờ là thời điểm Hoàn Nhan Tông Vọng tới đây, là tính toán chỉ nhìn thấy mặt, thì lập tức ám chỉ giải trừ cảnh báo, nhưng lúc này vừa thấy mặt, Lý Kỳ đã nói móc mắng gã sinh con ra không có hậu môn, cho nên gã dứt khoát lười nói ra, còn biểu hiện ra bộ dáng lập lờ nước đôi, cố ý dọa dọa Lý Kỳ.
Chẳng lẽ gã cố ý thử ta sao? Bất kể như thế nào, ta nhất định không thể lộ ra sợ hãi được. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Nhị Thái Tử qua khiêm nhường rồi, nhưng là bất kể như thế nào, Lý Kỳ ta thủy chung tán thành đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu, vì quốc gia, cho dù là bội bạc thì cũng không có gì đáng trách cả, người bên ngoài càng thêm không thể dị nghị gì.
Tiểu tử này hay.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười gật gật đầu, nói: - Ta cũng nghĩ như vậy đấy.
Lý Kỳ nói:
- Bất kể nói thế nào, Nhị Thái Tử ngài có thể tới đây, vậy thì thật sự là khiến cho Lý Kỳ ta nở mày nở mặt rồi, trong lòng tại hạ phi thường cảm kích.
- Kỳ thật nếu ngươi không mời đến đây, ta cũng tính toán mời ngươi sang chỗ ta, chỉ là ngươi nhanh hơn ta một bước thôi.
Ngươi dám đến, ta cũng không dám đi, nếu chẳng may ngươi thật sự làm thịt ta, thì ta biết tìm ai mà khóc a! Mạng của ta có giá trị hơn mạng ngươi nhiều, bởi vì ta là người xuyên không duy nhất trên đời này. Lý Kỳ cười nói: - Hôm nay mời Nhị Thái Tử tiến đến, đầu tiên là để ôn chuyện, tiếp theo ---. Nói tới đây, hắn đột nhiên thở dài, nói: - Thực không dám dấu diếm, lần này ta tiến đến Yến Vân, là vâng theo mệnh lệnh của Hoàng thượng đến nơi này an bài quân diễn, nhưng ta có biết gì về chiến tranh đâu, đây không phải là không trâu bắt chó đi cày sao. Nhưng ta đã sớm nghe nói Nhị Thái Tử cùng Kim thái tổ khởi binh tới nay, trải qua cả trăm trận chiến, không gì đánh không được, trăm trận trăm thắng. anh hùng chết dưới đao ngài nhiều không đếm xuể, vì vậy ta đã nghĩ muốn thỉnh giáo với Nhị Thái Tử, mong rằng Nhị Thái Tử có thể vui lòng chỉ giáo cho.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
- Ngươi ngàn vạn lần đừng nói những lời này. Không gì đánh không được, trăm trận trăm thắng, những chữ này thì Phụ vương ta không kém gì cả, nhưng ta còn kém xa. Nói đến trận chiến thất bại lớn nhất trong đời ta vẫn là nhờ ngươi ban tặng đấy, hơn nữa đến nay đều đều chưa hiểu được, ta đến tột cùng là thua ở đâu, còn muốn thỉnh giáo ngươi đây.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ta đây ngược lại là có thể giải đáp cho Nhị Thái Tử đấy.
- Mời nói.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Ở trong mắt của Nhị Thái Tử, ta thủy chung luôn là một người đầu bếp, đây chính là nguyên nhân.
Hoàn Nhan Tông Vọng sửng sốt, đột nhiên nói: - Chắc ngươi không biết, hiện giờ ở nước Kim, ai mà dám nói ngươi như vậy, ta tuyệt đối không tha cho y.
- Nhị Thái Tử quả nhiên là đầy nghĩa khí. Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên.
- Không phải là nghĩa khí, chẳng qua là nếu nói vậy, chẳng phải là ngầm châm biếm ta không bằng cả một tên đầu bếp sao, ta đây sao có thể tha cho kẻ đó được.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong, hai người liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên bật cười ha ha.
Chẳng được bao lâu, chỉ chấy một đội nhân mã nhanh chóng chạy tới.
Triệu Tinh Yến nói: - Là Chủng lão tướng quân.
Người tới chính là Chủng Sư Trung.
Chỉ trong chốc lát, Chủng Sư Trung đã đi tới trước mặt bọn người Lý Kỳ, ông nhảy xuống ngựa, chắp tay với Hoàn Nhan Tông Vọng: - Nhị Thái Tử đại giá quang lâm, Chủng mỗ không có tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
- Hóa ra là Chủng lão tướng quân. Hoàn Nhan Tông Vọng hành một lễ của người Nữ Chân với Chủng Sư Trung, rồi nói: - Nghe qua uy danh của Chủng lão tướng quân, Tông Vọng khâm phục đã lâu, hôm nay vừa thấy, coi như là được thỏa mãn tâm nguyện.
Lời này cũng không mang theo nửa điểm khen tặng, uy danh của hai vị lão tướng quân Chủng Sư Trung, Chủng Sư Đạo đã lan xa ở tây bắc, chỉ cần là một người dân chúng nói đến hai người bọn họ, thì đều giơ ngón cái lên, trong lòng Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng khá khâm phục hai người bọn họ đấy, mặc dù đối phương là kẻ thù, điều này có lẽ chính là cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng.
- Không dám, không dám, Nhị Thái Tử khen nhầm rồi.
Mấy người hàn huyên một lát, Lý Kỳ liền mang theo Hoàn Nhan Tông Vọng đi thị sát quân doanh, đương nhiên, hắn cũng sẽ không mang Hoàn Nhan Tông Vọng đi thị sát những vùng yếu địa chiến lược, chỉ là đi dạo ở trong quân doanh thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không trông cậy vào chuyến đi này có thể lấy được thứ gì mang tính cơ mật quân sự cả.
Đi vòng vo vài vòng, Chủng Sư Trung liền xin lỗi không tiếp được rồi, bởi vì ông còn phải an bài những vấn đề liên quan đến quân diễn, khá là bận rộn.
Đi dạo một lúc lâu, Lý Kỳ cười hỏi: - Nhị Thái Tử cảm thấy như thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Không tệ, không tệ.
Lý Kỳ có điều ám chỉ hỏi: - Có hơn so với đám phụ nữ không?
Hoàn Nhan Tông Vọng hơi sững sờ, cười ha ha nói: - Không ngờ rằng cách lâu thế rồi mà Kim Đao Trù Vương còn đối với những điều ta nói ra canh cánh trong lòng a.
Lý Kỳ thấp giọng nói: - Cũng không phải là ta canh cánh trong lòng, mà là Hoàng thượng của chúng ta canh cánh trong lòng a.
- Hả?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Xem ra ta còn khá được Hoàng thượng của các ngươi coi trọng a.
Lý Kỳ nói: - Cực kỳ coi trọng.
Lời này tuyệt đối không phải giả dối, người có ảnh hưởng sâu nhất với Triệu Giai chính là Hoàn Nhan Tông Vọng đấy.
- Đấy là chuyện tốt hay là chuyện xấu vậy?
- À --- chưa nói tới tốt xấu, chẳng qua chính là một loại khẳng định với năng lực của Nhị Thái Tử đi, nếu như tài trí bình thường thì sẽ không làm người ta đố kỵ rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng cười, ngược lại nói: - Tuy nhiên có một vấn đề ta ngược lại muốn thỉnh giáo Kim Đao Trù Vương đây.
- Mời nói.
- Ta nghe nói quân diễn là do Kim Đao Trù Vương sáng tạo ra, nhưng quân diễn này dù nói thế nào, cũng có sự khác nhau rất lớn so với chiến trường chân chính đấy, mục đích ngươi làm vậy đến tột cùng là gì?
Đương nhiên là các ngươi a! Nhưng ta cũng không thể nói ra như vậy được, Lý Kỳ cười nói: - Nhị Thái Tử nói không sai, quân diễn vẫn là có khác biệt rất lớn so với chiến trường chân chính đấy, nhưng cũng không phải là trăm lời không dùng được một, nói đơn giản ấy, chính là để huấn luyện năng lực chấp hành của binh lính.
- Năng lực chấp hành?
- Không sai. Lý Kỳ gật đầu, nói tiếp: - Không biết Nhị Thái Tử có từng nghe qua về phản xạ có điều kiện chưa?
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu.
Cũng đúng, nếu như gã đã từng nghe qua thì ta còn có việc gì nữa, Lý Kỳ giải thích: - Nói đơn giản là thế này, chính là quen tay hay việc, khi một người ở dưới một tình huống được đặt ra không ngừng lặp lại một động tác, thì sau mấy trăm lần, mấy ngàn lần làm thế, khi thật sự gặp được tình huống này, bọn họ sẽ không cần phải tự hỏi, có thể phản ứng lại theo bản năng của mình, phản ứng này chính là kết quả sau một thời gian dài huấn luyện.
Nói xong, hắn chỉ tay ra hướng xa xa nói: - Mời Nhị Thái Tử nhìn xem, vài đội lính kia đang huấn luyện nếu như gặp phải địch nhân đánh bất ngờ thì bọn phải trước tiên tiến đến tiền tuyến bố trí phòng thủ. Trước kia khi quân tống ta gặp phải đánh bất ngờ, đều là bị hoảng sợ không biết làm thế nào, nhưng mà, sau khi trải qua một loạt quân diễn, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là chạy tới tiền tuyến, nhưng mà tuyến đường, cách đeo vũ khí đã trở thảnh một loại động tác mang tính phản xạ của thân thể, là không cần trải qua bộ não tự hỏi đấy, do đó có thể trước tiên thi hành mệnh lệnh, mà ở trên chiến trường, người cần tự hỏi chính là tướng lĩnh, điều duy nhất binh lính cần phải làm chính là chấp hành thôi, yêu cầu của ta đối với binh sĩ rất đơn giản, chính là phục tùng, phục tùng và phục tùng.
Thằng nhãi này thật sự chỉ là một tên đầu bếp thôi sao? Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy liên tiếp gật đầu, cười như không cười hỏi: - Đánh bất ngờ? Không biết Kim Đao Trù Vương đây là đang phòng ngừa ai đánh bất ngờ vậy?
Lý Kỳ sửng sốt, cười ha ha nói: - Kẻ thù.
- Kẻ thù?
Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn chung quanh, nói: - Mấy năm nay những vùng xung quanh vẫn luôn bình an vô sự, tại sao lại có kẻ thù a.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Trung Nguyên chúng ta vốn có một câu nói thế này, sống ở trong gian nan cực khổ để được chết trong yên vui, những binh lính của Đại Tống ta mỗi ngày đều luôn làm cùng một việc, việc này cũng không có gì ly kỳ cả, không phải nói không có kẻ thù thì sẽ không huấn luyện, cũng không phải là hiện tại không có kẻ thù thì tương lai cũng không có, lòng người luôn khó dò, ai biết được đâu, Nhị Thái Tử nói xem có đúng hay không.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha nói: - Nói có lý a!