Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1453: Không phải mãnh long không qua sông (III)



Cửa ở bên kia!

Bốn từ đơn giản đã ép Vi Bình vào chỗ chết. Nếu ngươi có bản lĩnh có thể đi, nếu không dù ngươi là rồng là hổ cũng đều phải ngoan ngoãn cho ta.

Vi Bình thực sự rất muốn để lại cái bóng tự tin, phóng khoáng cho Lý Kỳ, nhưng y có dám không? Lẽ nào y không sợ ngày mai, người đàn ông đó giống như tử thần sẽ mang đầu y tới. Nhưng y lại không có da mặt như Mã Huyền Tử, còn có thể công khai chịu thua.

Bây giờ y thực sự hối hận đã động tới tên “mãng phu” này, có động hay không cũng đuổi người đi, điều này sao còn có thể tiếp tục được nữa?

Ngưu Cao thấy bộ dạng quẫn bách của Vi Bình, trong lòng khinh thường mỉm cười. Ban đầu Xu Mật Sứ ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn cũng còn dám đuổi đi, càng huống hồ các ngươi chỉ là nhân vật tiểu tốt.

Ninh Võ thấy Vi Bình sắp không thể chống nổi nữa, bỗng nhiên đứng lên, đánh tiếng giảng hòa, nói:

- Xu Mật Sứ, Vi huynh, có gì từ từ nói, hà tất phải tức giận. Ta nghĩ xu mật sư nói lời này nhất định là có lý của ông ấy.

Lý Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Vi Bình một cái.

Ninh Võ cũng khẽ gật đầu với Vi Bình, tỏ ý trước tiên y nên ngồi xuống.

Không có mặt mũi cũng có nghĩa là không còn mạng nữa!

Vi Bình hít thở sâu một hơi, ngồi xuống.

Đây chính là lực uy hiếp của cái đầu La Hổ, vì sao Lý Kỳ lúc trước không muốn gặp họ. Đó chính là vì họ không sợ mình, đối với họ không đủ sức uy hiếp, căn bản không dễ dàng nói chuyện. Có thể nói như vậy, nếu không có đầu của La Hổ ở đây, vậy thì Vi Bình lúc này chắc chắn đã quay người đi rồi. Lý Kỳ giọng điệu cứng rắn, nếu không có chuyện gì thể hiện thực lực của mình, chắc chắn sẽ tự tìm lấy cái khó. Đó cũng là vì sao Lý Kỳ cố chấp phải dùng cứng rắn như vậy, trước tiên lấy được Bạch Hổ trại sau đó mới đàm phán với các thổ ty này.

- Một trăm vạn quan thì không ít, nhưng nếu làm giàu Ấp, Khâm, thật sự là nằm mơ.

Vi Bình ngồi xuống lại cảm hấy mình không còn mặt mũi nào nữa, do đó lại muốn lấy lại chút mặt mũi.

- Vậy ngươi cho ta một trăm vạn quan, nếu ta không thể làm được, ta sẽ tặng cho ngươi cái đầu trên cổ ta.

Lý Kỳ liền nói.

Đây thật sự là một tên thiên sát, ngay cả chút mặt mặt mũi như vậy cũng không muốn cho mình. Trong lòng Vi Bình sắp lôi 18 đời tổ tông Lý Kỳ ra hỏi thăm rồi, làm không được, hơn nữa không nói y dù muốn đi bán thân cũng không lấy ra được một trăm vạn quan. Cho dù có lấy ra được, y cũng không dám đánh cược.

Lý Kỳ lại quay sang nói với những người khác:

- Các ngươi nếu ai muốn đánh cược cũng đều được, ta hầu tới cùng, thậm chí có thể ký giấy sinh tử.

Không ai dám trả lời.

Thứ nhất là họ không có tiền. Thứ hai họ không có bản lĩnh.

Nhưng đây không phải chí mạng, chí mạng chính là như vậy, cả hai thứ này Lý Kỳ đều có.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn một lượt, thầm cười lạnh, những con chó nhật này không cho các ngươi chút màu sắc nào, các ngươi còn thật sự không biết hoa này vì sao lại đỏ như vậy. Lão tử không phải là Gia Cát thánh nhân, tính tình còn tốt hơn thánh nhân, còn cái gì là bảy lần bắt Mạnh Hoạch, người không có thực lực mới làm như vậy, lão tử có rảnh rỗi, sớm đã về nhà ôm con rồi, còn ở đây trò chuyện với đám người thô lỗ các ngươi à.

Sở dĩ hắn dám mạnh miệng như vậy, đó đều là trên cơ sở thực lực, tuyệt đối không phải là vì ấm đầu.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, đối với những thổ Hoàng đế này, Lý Kỳ chắc chắn là ôn tồn khuyên nhủ họ, dùng lời lẽ khéo léo để lừa gạt họ, sao dám mạnh miệng như vậy.

Bởi vì trước đây chính sách của triều Tống đối ngoại khuất nhục, đối nội cứng rắn. Đối với những nam di này, thực sự không muốn mất quá nhiều tinh lực để đối phó với họ. Bởi vì đây chính là chuyện cố sức lấy lòng, hơn nữa kẻ địch thực sự là Liêu quốc ngày xưa, là Tây Hạ.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, sau khi Triệu Giai lên ngồi, hắn ghét nhất chính là khuất nhục. Cho dù là đối với ai, chính sách ngoại giao của Đại Tống cũng phải cứng rắn. Sau khi trải qua cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, binh lực cũng đã đạt tới đỉnh điểm rồi, ký liên minh Vân Tang với Kim quốc, lại một tay bày ra để Tây Hạ độc lập, phía bắc này xem như tạm thời đã ổn định rồi.

Trọng tâm của triều đình hiện giờ hoàn toàn đặt vào phía nam. Lý Kỳ có được sự ủng hộ đầy đủ đã khiến cho hắn nói ra lời này với Vi Bình.


Lần này thật sự không phải là chuyện đùa. Lý Kỳ cũng không có nhàn nhã gì. Nên nhớ Đại Tống hiện giờ đang chạy đua cùng với Kim quốc, xem ai có thể ổn định hậu phương trước. Cho nên ngươi thật sự không phục, triều đình chắc chắn không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt ngươi. Đây không có bất kỳ đường sống hòa hoãn nào.

Trong chốc lát, Lý Kỳ thấy không ai dám tiếp nhận lời thách thức này, mới tiếp tục nói:

- Ta đây là tuyệt đối không phải châm chọc các ngươi bất tài, không phải như vậy. Ví dụ như nói Vi tù trưởng đi, nếu ta là hắn ta, ta cũng không dám đánh cược. Vì sao? Bởi vì quyền lực của hắn ta có hạn, cho dù ngươi có cho hắn ta một trăm vạn quan, hắn ta lại có thể làm được gì? Xa thì không nói làm gì, các vị ngồi đây có nghe thấy hắn ta nói không? Hắn ta sao có tài đức đủ để hiệu lệnh quần hùng chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không đồng lòng, có bao nhiêu tiền cũng làm được gì chứ?

Vi Bình nghe thấy thế trong lòng thực sự cũng thấy cảm động. Nhưng sau khi cảm động, y lại thấy Lý Kỳ hình như là đang mắng nhiếc y, cái gì gọi là có đức có tài chứ?

Lý Kỳ lại nói:

- Điều này rất dễ chứng minh một điểm, nguyên nhân tạo thành đói nghèo của Quảng Tây này không phải tiền ít, không phải người ít, mà là vấn đề chế độ. Các ngươi tự làm theo ý mình, trong lòng đều có tính toán, triều đình dù có tính cho các ngươi một con đường tài lộ, các ngươi cũng không thể phát tài được. Nếu muốn bước ra khỏi cảnh khó khăn này, vậy thì việc đâu tiên chính là phải bỏ đi chế độ.

Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều quay đầu đầy địch ý lại nhìn Lý Kỳ.


Bỏ chế độ, ngụ ý chính là phải vứt bỏ những thổ ty bọn họ a!

Ninh Võ chậm rãi nói:

- Không biết lời này của Xu Mật Sứ là có ý gì?

Y là đại thổ ty, lúc này dù trong lòng y nghĩ thế nào cũng đều phải đứng dậy làm gương.

- Trong thiên hạ, nếu không có vương

thổ, dẫn thổ tân, không có vương thần.

Lý Kỳ dang hai tay ra, tiếp tục nói:

- Mọi người đều là người thông minh, ta cũng không định giấu các ngươi. Thế đạo hiện nay đã thay đổi rồi, ngoài Hoàng thượng ra, không ai có thể tự lập làm vương trong lãnh thổ Đại Tống này. Ai cũng không thể, bao gồm cả các vị đang ngồi đây. Các ngươi hoặc là chọn thần phục, hoặc là trở về chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị khai chiến đi.

Ngữ khí của Lý Kỳ vô cùng hòa hoãn, nhưng từng từ từng câu dường như đều khiến cho tâm trạng của những thổ ty này bị chấn động mà kinh sợ.
Ý của Lý Kỳ thể hiện quá rõ ràng, triều đình sẽ hoàn toàn khống chế ở đây.

Ninh Võ nhíu mày nói:

- Nói như vậy, triều đình không tha cho chúng ta sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Cũng không phải, cũng không phải, triều đình không phải không tha cho các ngươi, mà là không tha cho chế độ dị hình dị dạng này.

Mã Huyền Tử nói:

- Đây không phải là một chuyện sao?

- Đương nhiên không phải rồi.

Lý Kỳ lộ rõ nụ cười, nói:

- Trước tiên, ta sẽ nói rõ một chút, triều đình vô cùng tôn trọng phong tục tập quán, tín ngưỡng của người dân địa phương, bao gồm sự tồn tại của tù trưởng, tộc trưởng. Những thứ này đều là phong tục tập quán của các ngươi, không ai có thể xóa bỏ được. Nhưng có câu nói, không có quy củ không thành vuông tròn, tất cả mọi việc đều phải dựa trên nền tảng của pháp luật. Đây là ranh giới, một quốc gia, sao có thể tồn tại hai chế độ được?

Đương nhiên, sai lầm là từ hai bên, triều đình và các vị đều phạm phải không ít sai lầm mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay. Nếu biết sai thì nên sửa sai, biết sai mà không sửa, cũng giống như người không có tri thức. Từ nay về sau, ở đây chỉ có thể tồn tại một chế độ, đó chính là luật pháp Đại Tống ta. Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân. Càng huống hồ chi các ngươi. Ta tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là dẫn dắt người dân Quảng Tây ra khỏi đói nghèo.

Trong mắt Ninh Võ chợt lóe lên ánh nhìn sắc nhọn:

- Thật sao? Vậy xin hỏi Xu Mật Sứ ngươi định làm thế nào?

- Đạo của thiên hạ, có chia chính tà, chính không có nghĩa là chính xác, tà cũng không có nghĩa là sai lầm, chỉ là đi khác đường mà thôi.

Lý Kỳ giơ thẳng hai ngón tay lên, nói:

- Trong lòng ta có hai phương án, một chính một tà, không biết các ngươi muốn nghe cái nào trước?

Ninh Võ nói:

- Nghe chính trước đi.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Phương án chính ở đây chính là theo từng bước, dùng Hàng Châu làm trung tâm, từ từ phát triển tới bên này. Ta tin chắc sớm muộn một ngày nào đó, tân pháp sẽ được phổ cập tới đây. Tới khi đó bánh mỳ cũng có, sữa cũng sẽ có.

Mã Huyền Tử hừ một tiếng nói:

- Chuyện đó phải chờ tới năm tháng nào? Ai biết liệu có lừa người ta hay không?

Các ngươi bớt nói đi vài câu. Nói chờ đợi càng khiến cho ta khó thêm, tội gì phải khổ thế chứ? Ninh Võ liền nói:

- Vậy tà thì sao?

Lý Kỳ nói:

- Chính là trực tiếp dùng tiền để làm giàu nơi đây.

Một người đàn ông bật cười lớn nói:

- Phương pháp này ta thích.

Ai mà không thích chứ? Ninh Võ cười nói:

- Ta nghĩ không phải đơn giản như vậy chứ.

Lý Kỳ còn đang suy nghĩ, nói:

- Chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, còn phải xem các ngươi làm thế nào để hiểu?

- Vậy số tiền này từ đâu tới?

- Nam Ngô.

Lý Kỳ vô cùng bình thản nói ra hai từ này.

Mọi người nghe thấy mà hai mắt trợn trừng lên, đều ngây người ra như phỗng. Lẽ nào … lẽ nào hắn tới đây mục đích thực sự là Nam Ngô?

Lý Kỳ không để ý đến sự khiếp sợ của họ, tiếp tục nói: Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

- Trước đây ta đã nói triều đình ở đây cũng đã phạm không ít sai lầm, trong đó có một điểm quan trọng nhất, chính là không bảo vệ tốt người dân ở đây. Đây là điều không thể tha thứ được. Triều đình hiện giờ cũng đã dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn hy vọng có thể thứ tội. Ngày xưa quân đội Nam Ngô ở Ấp Châu, Khâm Châu này đã giết chết con dân Đại Tống ta. Mặc dù khi đó chúng ta cũng đã phản kích mãnh liệt, nhưng điều này không thể đủ được. Từ khi Nam Ngô liên miên bị tác loạn ở biên giớ có thể thể hiện thấy, người dân ở đầy đã chịu nhục của Nam Ngô. Cho nên, lần này triều đình muốn phục lại thịnh thế của triều Đường, thu phục hoàn toàn Nam Ngô, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua.

Nói tới phần sau, ngữ khí của hắn trào dâng, đầy sức sống, chân thật đáng tin.

Thu phục Nam Ngô hoàn toàn?

Điều này thực sự là tiếng sấm giữa trời quang rồi!

Đối với những tù trưởng này mà nói, thật sự là quá bất ngờ. Hơn nữa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bởi vì trước mặt họ có lẽ là không có chút gió nào, trong đầu bỗng chốc không thể chuyển động theo kịp.

Đây không phải là muốn đánh vào một trong những thế lực vũ trang địa phương của bọn họ, mà là tiêu diệt một quốc gia. Chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ gì, nhưng từ miệng Lý Kỳ nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là một chuyện cỏn con vậy, chẳng khác gì bắt thỏ trên núi, mình cũng không ngượng ngùng thể hiện sự kinh ngạc của mình.

Nhưng đồng thời cũng có không ít người thở phào. Như hiện giờ, mục đích của Lý Kỳ thực sự là Nam Ngô, mà không phải bọn họ. Hơn nữa, nếu triều đình thực sự quyết tâm thu phục Nam Ngô, vậy thì cũng nên cầu cạnh ở bọn họ. Vấn đề này nói hồi lâu, giống như là họ đang cầu cạnh triều đình vậy. Không thể không nói, cái miệng này của Lý Kỳ thực sự là địch được với thiên binh vạn mã đấy.

Hai mắt Ninh Võ nheo lại, nói:

- Nhưng chuyện này có liên quan gì tới sự giàu nghèo của người dân Quảng Tây chúng ta?


- Điều này có lẽ là có quan hệ rất lớn đấy!

Lý Kỳ dùng ngữ khí đầy hấp dẫn nói:

- Triều đình xuất binh Nam Ngô có ba mục đích. Trước tiên, Nam Ngô này vốn chính là thuộc Đại Tống ta, theo lý nên thu phục. Tiếp đến, chính là báo thù năm đó, chúng ta có thể xem cuộc chiến tranh này là cuộc chiến báo thù. Sau cùng, chính là vì hàng vạn người dân Quảng Châu!

Nam Ngô không thể xem là một quốc gia giàu có. Điều này chúng ta đều biết, nhưng các ngươi phải hiểu một đạo lý, Nam Ngô nghèo, nghèo là những người dân đó. Đương triều thì lại có rất có tiền, ta không nói nhiều, lấy một nửa tiền ở quốc khố Nam Ngô, đủ phát cho cả nam lộ Quảng Tây này rồi. Ta có thể bảo đảm với các ngươi, một khi công hạ được Nam Ngô, lấy tiền từ quốc khố của họ ra, sẽ chia ra thành 3 phần, triều đình chỉ lấy đi 2 phần, 5 phần dùng cho việc xây dựng kinh tế Quảng Tây, 3 phần còn lại thì dùng vào việc trợ cấp quân phí.

Những thổ ty này vừa nghe thấy thế, ai nấy đều sáng mắt lên, giống như sói hoang đang đói khát, máu đã sôi trào lên rồi.

Điều này chứng minh một điều, chính là mãi mãi không thể tránh được sự hấp dẫn của đồng tiền.

Vi Bình bỗng lên tiếng:

- Vậy nếu không đánh được thì sao?

Lý Kỳ dứt khoát nói:

- Đây là điều không thể, nếu ta tới đây rồi, vậy ta nhất định sẽ đạt được những gì ta muốn. Muốn tìm các ngươi tới uống trà, ta cũng có cơ hội, không đáng phải hưng động chúng dân. Ta bây giờ có thể nói rõ với các ngươi, đại quân triều đình đã sẵn sàng ở biên giới Nam Ngô rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể xuất binh.

Đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?


Trong lòng mọi người ban đầu kinh ngạc, sau đó lại như bừng tỉnh. Kỳ thực một năm gần đây cấm quân đi về phía nam. Điều này đã không phải là bí mật gì, chỉ là những cấm quân này đều phân tâm, còn có một bộ phận thì đóng giả thành người mua bán. Chỉ có bộ phận ít là đang chỉnh đốn quân chính tới đây thị sát, lại bởi vì quân đội liên quân nơi này đều ít đến mức thương cảm, nào có quân chính gì đáng nói. Mà Nhạc Phi lại để binh lính giúp những nông dân địa phương khai hoang đất.

Càng quan trọng hơn là, Nhạc Phi, Ngưu Cao cùng với những thổ ty này dường như không có bất kỳ sự giao kết nào.

Cho nên cấm quân xuống phía nam không khiến họ hoài nghi, chút người này đừng nói là đánh Nam Ngô, chính là đối phó với họ cũng không đủ nhét kẽ răng.

Nhưng họ nào có nghĩ đến được rằng đó chỉ là kế lừa dối của Lý Kỳ. Hắn cho cấm quân sớm đã tới đây, mục đích chính là vì thích ứng với khí hậu và môi trường nơi đây.

Đại quân hàng vạn người sớm đã chịu đói chịu khát, chờ xuất phát rồi.

Những thổ ty này lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Lý Kỳ đã ngầm sắp xếp bao nhiêu người ở gần đây? Không khỏi liên tưởng tới La Hổ, bởi vì họ không biết bên phía La Hổ rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng Lý Kỳ lại dễ dàng giết chết La Hổ như vậy, binh lực này chí ít cũng phải tới mấy vạn.

Cuối cùng họ đã hiểu Lý Kỳ vì sao lại dám kiêu ngạo như vậy.

Nhưng điều này đối với họ mà nói, có lẽ không phải là tin tốt lành gì, bởi vì điều này cho thấy họ đã bị bớt đi rất nhiều điều kiện đàm phám.

Không biết lần này Lý Kỳ thực sự không mang theo bao nhiêu nhân mã tới. Nếu những thổ ty này liên hợp lại, vậy thì hắn thực sự sẽ rất đau đầu.

Rất nhiều thổ ty lại bắt đầu hoang mang, họ thật sự không biết rốt cuộc Lý Kỳ đang định làm gì?

Chỉ có một người tỉnh táo, người này chính là Ninh Võ. Y tin chắc Lý Kỳ gọi họ tới đây tuyệt đối không chỉ là thông báo cho họ biết thông tin này, chắc chắn là có chuyện muốn cầu tới họ. Nhưng Lý Kỳ là người thực sự rất biết nói chuyện, nói chuyện hồi lâu hình như là cái gì cũng đã đều nói hết rồi, mà lại dường như là chẳng nói gì cả. Chính cái kiểu tâm lý giống như có mà không có này, giống như không mà lại không phải là không có gì đã khiến cho những người ngồi đây đều cảm thấy vô cùng hoang mang. Bản thân Ninh Võ cũng có chút nghi ngờ, do đó đã trực tiếp hỏi:

- Xu Mật Sứ, trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, chúng ta cần phải làm những gì?

- Câu hỏi này hỏi rất hay.

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:

- Triều đình hy vọng mở rộng cấm quân Quảng Nam ở đây, hy vọng các vị có thể phối hợp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.