Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1144: Đại hội chọn người tài (năm)



Lý Kỳ nói:

- Sở dĩ Học viện Thái sư chúng ta tổ chức đại hội tuyển chọn này, một trong những mục đích dĩ nhiên là hi vọng sẽ chọn được con đường thích hợp cho học sinh của chúng ta. Có điều, quan trọng nhất là có thể giúp Học viện Thái sư tiếp tục phát triển lên. Nói trắng ra chính là muốn thu được hồi báo nên có. Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, đây là lẽ đương nhiên. Nếu Học viện Thái sư đã thương nghiệp hóa rồi, thì chúng ta đương nhiên sẽ cho những người hằng năm đều trợ giúp Học viện Thái sư như Cao Thái úy, Hồng viên ngoại đầy đủ ưu đãi. Ở đây có sáu mươi học sinh, mỗi người chọn một, còn lại hai mươi hai người, cho nên phàm là những người từng trợ giúp cho Học viện Thái sư, không chỉ có quyền ưu tiên lựa chọn đầu tiên, hơn nữa chúng ta còn căn cứ vào số tiền mà bọn họ quyên tặng mà cho họ thêm số lần rút thăm, giống như Cao Thái úy, ngài ấy quyên tặng nhiều nhất, thì ngài ấy là người chọn đầu tiên, hơn nữa, ngài ấy có thể chọn ba lần. Cũng tức là nói, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngài ấy có thể chọn được ba nhân tài trong đại hội tuyển chọn lần này.

- Còn chuyện làm sao cân bằng quyền lợi hai bên, chúng ta cũng khổ công nghiên cứu một phen. Cho nên, chúng ta có một số thay đổi về mặt hợp đồng. Các vị cũng đều biết, một khi ngài chọn được nhân tài thì phải ký một hợp đồng tám năm với người đó. Tám năm sau, hai bên đều có quyền ký tiếp, hoặc là kết thúc hợp đồng. Nhưng, trong hợp đồng cuối cùng, đãi ngộ của hai năm đầu tiên thuộc về giai đoạn thử việc. Trong thời gian thử việc, về mặt đãi ngộ chỉ yêu cầu bảo đảm nhu cầu sinh hoạt cơ bản hằng ngày của một người thôi. Sau thời gian thử việc, nếu ông chủ cảm thấy đối phương không thích hợp với mình thì có thể đơn phương kết thúc hợp đồng, còn có thể căn cứ vào tài năng của đối phương mà định lại đãi ngộ lần nữa. Đương nhiên, đối phương cũng có thể cự tuyệt, như vậy có thể bảo đảm lợi ích của các vị đang ngồi đây. Nhưng một khi ngài lựa chọn thực hiện hợp đồng này, thì phải hoàn toàn chấp hành theo hợp đồng, nếu muốn chấm dứt hợp đồng, thì phải bồi thường một khoản tiền. Về mặt này, trên hợp đồng cũng có ghi rõ, Học viện Thái sư chúng ta sẽ có quyền tham gia.

Trong bối cảnh xã hội đương thời, người làm thuê bị ông chủ bóc lột cực kỳ nghiêm trọng, quyền lợi của người lao động đã bị bức ép đến tận cùng rồi, tuy cải cách của Lý Kỳ phần nhiều là phục vụ cho những đại phú thương này, nhưng trong trò chơi làm ăn này, một bàn tay của ngươi vỗ không nên tiếng. Ngươi phải khiến cho hai bên chủ thợ đều có đủ không gian sinh tồn. Nếu quá nghiêng về một bên, cán cân nghiêng lệch, chỉ sẽ tạo thành những ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực mà thôi.

Nhưng, đây là đặc điểm của xã hội phong kiến, phải biết là xã hội phong kiến thay đổi từ xã hội nô lệ lên. Tuy quyền lợi của người lao động ở thời xã hội phong kiến so với xã hội nô lệ thì đã được cải thiện rất nhều, nhưng nếu ngươi muốn nâng cao thêm một bậc thì nhất định phải có sự thay đổi cực lớn.

Về điểm này, Lý Kỳ thậm chí còn không dám trực tiếp thượng tấu, bởi vì có thể tưởng tượng được, cho dù hắn đề nghị tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn nữa cho dân chúng thiên hạ, thì cũng nhất định sẽ đụng phải sự nhất trí phản đối của tuyệt đại đa số người, vì đại thần trong triều đều là nhà tư bản, người lao động đạt được càng nhiều cũng đồng nghĩa với việc bọn họ mất đi càng nhiều, cho nên bọn họ chắc chắn không đồng ý.

Nếu con đường này đã không đi được, thì Lý Kỳ chỉ có thể vòng đường nhỏ thôi, thế là hắn chuyển mục tiêu sang Học viện Thái sư. Hắn muốn mượn Học viện Thái sư để phá vỡ cục diện truyền thống này, cải thiện quyền lợi của người lao động, đây cũng là một đặc điểm trong hợp đồng. Nội dung trong đó cũng cho những học sinh này càng nhiều quyền lợi hơn, từ điểm này có thể thấy, thật ra đại hội tuyển chọn lần này cực kỳ có mục đích chính trị.

Thái Kinh là một kẻ lõi đời, dĩ nhiên lão ta hiểu rõ trong lòng, nhưng lão ta không phản đối. Nguyên nhân là vì tương lai Thái gia của lão ta phải dựa vào những học sinh này mà giành được sức ảnh hưởng. Nói cách khác, chính là bọn họ đạt được càng nhiều cũng biểu thị Thái gia cũng đạt được càng nhiều, cho nên, lão ta luôn giữ thái độ tán thành đối với chuyện này, tuy nhiên hai người đều không nói rõ điểm này.

Tuy trong lòng những thương nhân kia có chút không chấp nhận, nhưng nói theo một mặt khác, thì đại hội tuyển chọn lần này là một cuộc mua bán. Người mua đương nhiên sẽ ra sức giành lấy lợi ích của mình, nếu ngươi không muốn làm vụ mua bán này, thì cũng không sao cả, ta cũng không ép ngươi mua, đến vui đi vui mà. Nhưng nếu ngươi ép ta bán, thì phải xem Học viện Thái sư thuộc về ai nữa. Điểm này được thể hiện rất rõ ràng ở câu nói cuối cùng của Lý Kỳ.

Câu cuối cùng “Học viện Thái sư cũng có quyền tham gia” kia của hắn không thể nghi ngờ gì là đã truyền đạt một tín hiệu cho mọi người, là những học sinh này đều là môn sinh của Thái sư. Nếu ngươi muốn ức hiếp bọn họ, thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã, Học viện Thái sư chúng ta sẽ không ngồi yên không màng đâu.

Đây cũng chính là giá trị của Thái Kinh.

Tuy rằng hợp đồng này của Lý Kỳ đã phá vỡ truyền thống thuê mướn trước nay, khiến các thương nhân có chút không thích ứng được. Có điều Lý Kỳ đề ra thời gian thử việc hai năm cũng khiến trong lòng bọn họ được cân bằng đôi chút. Đừng xem thường hợp đồng thử việc này, điều khoản này đã cho thương nhân đủ không gian, cũng giúp bọn họ tiết kiệm không ít chi phí, bọn họ có thể căn cứ tài năng của đối phương mà suy xét việc có tiếp tục hợp đồng không.

Lý Kỳ không cho bọn họ tư cách cự tuyệt, hoặc là các ngươi tiếp tục chơi theo quy tắc ta định ra, hoặc là ra ngoài quẹo phải, tiếp tục nói:


- Đương nhiên, ta phải thừa nhận, hợp đồng này còn tồn tại không ít sơ sót, sau này chúng ta cũng sẽ cải thiện hơn. Còn trọng điểm cải thiện, chúng ta đã có mục tiêu khái quát rồi. Đầu tiên, Học viện Thái sư chúng ta sẽ thành lập một liên minh, để thêm nhiều thương nhân gia nhập vào. Đương nhiên ở đây phải có điều kiện, chính là mỗi năm phải nộp một khoản phí cho Học viện Thái sư. Số tiền này tuyệt đối không nhiều, thương nhân bình thường cũng có thể chấp nhận được. Sau này chỉ có những thương nhân gia nhập liên minh mới có thể đạt được tư cách tham gia đại hội tuyển chọn. Ngoài ra, bắt đầu từ lần sau, chúng ta sẽ cho các vị càng nhiều cơ hội khảo sát hơn nữa, ví dụ như chúng ta sẽ phái một vài học sinh đến chỗ các vị làm việc vài này, để các vị có thể hiểu thêm về ưu khuyết điểm của bọn họ, để có những lựa chọn chính xác hơn. Đồng thời chúng ta cũng sẽ hoàn thiện chế độ giáo dục của Học viện Thái sư, tất cả đều vì bồi dưỡng tài năng của học sinh, phàm là những học sinh không đủ chuẩn, chúng ta đều không cho phép xuất hiện trước mặt các vị. Mục tiêu mà chúng ta muốn làm được, chính là Học viện Thái sư chúng ta đào tạo ra tất nhiên đều là tinh phẩm.

Câu nói sau cùng này thật là khí phách quá nha!

Thái Kinh nghe thấy mà kích động không thôi, vỗ tay đầu tiên, sau đó thì tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

Dù là Tống Huy Tông ngồi trong phòng, nhưng cũng không nhịn được phải lắc đầu khen:

- Xem ra trẫm đã xem thường đại hội chọn người tài lần này rồi, hảo tiểu tử, thật là khiến người ta kinh ngạc không thôi mà!

Dừng lại một lát, ông ta nghiêm mặt nói:

- Về mặt này, thật ra Thái Học Viện có thể tham khảo một chút. Học sinh của Thái Học Viện hơn phân nửa là con cháu đại thần trong triều. Những người này dễ dàng kiêu ngạo tự mãn, thiếu lòng cầu tiến, thường không biết sợ, còn học sinh của Học viện thái sư đa phần là con cái nhà nghèo, bọn họ càng thêm nỗ lực, khắc khổ, về lâu dài, Học viện thái sư chắc chắn sẽ vượt qua cả Thái Học Viện.


Đám người Bạch Thời Trung lập tức hành lễ nói:

- Hoàng thượng thánh minh.

Tống Huy Tông cười nhẹ, lại nói:

- Đúng rồi, các ngươi nói người đầu tiên của lần tuyển chọn này sẽ là ai?

Bạch Thời Trung nói:


- Hồi bẩm Hoàng thượng, dựa theo lời nói của Lý Kỳ, trong những học sinh này, Hoàng Trạch số hai mươi ba là nổi bật nhất, cũng toàn diện hơn.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Trẫm cũng có ấn tượng vô cùng sâu sắc, đích thực là một nhân tài. Ghi chéo trong tư liệu cũng đã chứng minh, người này vốn chuẩn bị vào kinh tham gia kỳ thi, đáng tiếc…ôi, lần này thật sự để Thái Trường Nguyên chiếm được tiện nghi lớn mà.



Sau khi Lý Kỳ lên tiếng xong, không hề ngừng lại, nghi thức rút thăm lập tức bắt đầu.

Chỉ thấy hai thiếu nữ mang theo thùng gỗ đến trước mặt Cao Cầu, trên mặt thùng gỗ có một cái lỗ, nhiều lắm chỉ cho được một tay vào.
Vẫn chưa bắt đầu rút ra thì không khí đã dần dần trở nên căng thẳng rồi!

Ngoài trừ Cao Cầu ra thì những người còn lại đều cầu nguyện Cầu ca đừng rút trúng số một, bản thân Cao Cầu cũng rất căng thẳng, hít sâu một hơi, xoa xoa tay, sau đó vươn tay ra rút một phong thư ra.

Mở ra nhìn, Cao Cầu liền lộ vẻ thất vọng, buồn bực đưa cho thiếu nữ bên cạnh, thiếu nữ đó vung tờ giấy trong phong thư lên, nói:

- Lần đầu Thái úy rút được số hai mươi chín.

Tuy rằng tổng cộng sáu mươi người, nhưng để tỏ rõ ưu thế của đám người Cao Cầu, cho nên, lần này trong hòm chỉ có ba mươi số đầu tiên, giảm đi một nửa, như vậy bọn Cao Cầu sẽ không vì là người đầu tiên rút thăm mà được “hưởng thụ” tình thế xác suất, về sau số thăm trong hòm sẽ dần tăng lên, đây cũng là thủ đoạn khuyến khích thương nhân đầu tư vào Học viện Thái sư. Như vậy thăm thứ hai mươi chín là thứ hai từ dưới đếm lên, có thể thấy vận khí của ông ta gánh đủ rồi.

Mọi người đều mừng thầm, cười trộm không nói.

Lần rút thứ hai là số mười. Tuy tốt hơn lần đầu tiên nhiều, nhưng đối với dã tâm của Cầu ca mà nói, thì vẫn là một thử nghiệm thất bại.

Cơ hội cuối cùng rồi.

Cao Cầu nhắm mắt cầu nguyện một hồi mới vươn tay vào trong, lần này tốt hơn hai lần trước khá nhiều, là thăm số bảy, cũng coi như là mười người đầu tiên. Cao Cầu thở phào một hơi, cau mày liếc Lý Kỳ, lắc đầu, dường như không hài lòng lắm với vận may của mình, nhưng càng bất mãn về Lý Kỳ hơn.

Toát mồ hôi! Ngươi không thể trách ta nha? Ta đã cho ngươi ưu thế lớn vậy rồi, vận may của ngươi kém thì có thể trách ai chứ. Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Thái úy đừng ủ rũ, người tốt nhất trong lòng mỗi người đều không giống nhau, sáu người trước không chọn trúng nhân tài tốt nhất trong lòng ngài cũng không phải là không thể.

Cao Cầu tức giận nói:

- Ngươi bớt gạt ta, bất cứ ai cũng biết Hoàng Trạch số hai mươi ba kia năng lực nổi bật và toàn diện nhất.

Lý Kỳ cười nói:

- Nhưng tốt nhất không có nghĩa là thích hợp nhất.

Cao Cầu thở dài, nói:

- Bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.

Tiếp theo là những khách hàng cũ của Học viện Thái sư theo thứ tự là Hồng Bát Kim, Chu Thanh, Phàn Thiếu Bạch rút thăm. Bọn họ cũng có cơ hội rút thăm hai lần, tuy nhiên không có ai rút trúng số một, nhưng đều rút được thăm trung thượng đẳng, Chu Thanh rút được thăm số năm, Hồng Bát Kim tốt nhất là thăm số mười, Phàn Thiếu Bạch lại lấy được thăm số hai mươi.

Mà Túy Tiên Cư cũng có cơ hội rút thăm hai lần, Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc đều rút một phong thư. Vận khí của Tiểu Ngọc kém một chút, rút được số hai mươi sáu, còn Ngô Phúc Vinh thì không thể không nói là vận khí của lão già này vẫn luôn tốt quá, bằng không thì sao lúc trước ở Kinh thành to như vậy mà Lý Kỳ lại say chết ở trước cửa Túy Tiên Cư chứ. Ông ta rút được thăm số hai, kích động đến cả mặt đều co rút lại.

Những người còn lại đều lần lượt thở dài.


Kế tiếp là đến Lương Sư Thành. Tuy địa vị của ông ta nổi bật, nhưng ông ta chỉ là quyên góp một ít tiền lúc Học viện Thái sư khai giảng mà thôi, không thể so sánh với bọn Cao Cầu được, cho nên, Lý Kỳ cũng chỉ có thể dựa theo quy định mà làm việc, cho ông ta được quyền ưu tiên, nhưng chỉ có cơ hội một lần.

Lương Sư Thành cũng không nói gì về chuyện này, vươn tay vào trong rút ra một phong thư, hai tay run rẩy một lúc mới mở thư ra, từ từ rút tờ giấy trong đó ra, chỉ nhìn thấy chữ “Ba” trên giấy. Đối với người chỉ có cơ hội rút một lần như ông ta mà nói, đây cũng coi như là vô cùng tốt rồi, ông ta cũng rất hài lòng về điều này, còn đắc ý cười vài tiếng với Cao Cầu, không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là Ẩn tướng chứ, tuy Cao Cầu rất tức giận, nhưng trên mặt vẫn phải cười chúc mừng Lương Sư Thành.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Sau khi Lương Sư Thành rút xong, lại bắt đầu hỏi Lý Kỳ, thăm số ba này rốt cuộc là nên chọn ai, bởi vì ông ta dốt đặc cán mai về phương diện này nha! Cho dù ngươi có đặt một nhân tài ngay trước mặt thì ông ta cũng không nhìn ra.

Lý Kỳ kiên nhẫn tiến cử vài người cho ông ta, nhưng còn phải đợi hai người trước chọn xong thì mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng được.

Sau khi những thương nhân có quyên góp rút xong, mới đến lượt những người không quyên góp rút, nhưng bọn họ không thể nghi ngờ gì là vẫn còn may mắn lắm, bởi vì thăm đầu vẫn còn nằm trong hòm.

Cao Nha Nội được xếp vị trí đầu tiên trong đám người này. Tuy rằng y không quyên góp tiền cho Học viện thái sư, nhưng vì quỹ từ thiện Thanh Thiên của y đã giúp đỡ không ít cho một số học sinh của Học viện Thái sư trước khi bước vào Học viện, nên Lý Kỳ mới sắp xếp y đứng đầu, lý do này cũng khiến mọi người tin phục.

Đúng lúc Cao Nha Nội chuẩn bị rút thăm, thằng nhãi Hồng Thiên Cửu lại đột nhiên đi đến, chớp mắt, nói:

- Ca ca, vận khí của huynh vẫn luôn không tốt, cần đệ giúp huynh rút không?

Cao Nha Nội lập tức cự tuyệt nói:

- Miễn đi, vừa rồi đệ giúp ca mình rút cũng không rút được thăm tốt. Ca ca này nhất định phải tự rút, bằng không ta tới đây làm gì.

Phải biết lòng tự tin của tên dở hơi này cực mạnh, đã vượt qua khỏi phạm vi của con người rồi.

Lý Kỳ liếc xéo Cao Nha Nội, trong lòng mặc niệm:


- Sáu mươi sáu, sáu mươi sáu.

Nếu để Cao Nha Nội rút được số một, thì thật sự sẽ hủy diệt người ta tận tình nha! Nhân tài mà hắn cực khổ bồi dưỡng cứ như vậy chưa xuất sư thì đã chết trước rồi, vậy hắn thể nào cũng khóc chết cho mà xem!

Thật ra đừng nói là hắn, rất nhiều người đều mặc niệm:

- Sáu mươi sáu, sáu mươi sáu.

Cao Nha Nội trước tiên quyến rũ vuốt ve đóa hoa bên tóc mai, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đưa tay vào trong hòm, đảo đảo một lúc lâu vẫn chưa rút ra một phong thư nào cả.

Thằng nhãi này làm gì đó? Lý Kỳ cẩn thận nhìn, phát hiện hóa ra thằng nhãi này đang đặt hết sự chú ý vào hai thiếu nữ bê hòm gỗ, mà hai thiếu nữ đã bị Cao Nha Nội nhìn chằm chằm đến đỏ bừng mặt từ lâu, thẹn thùng không thôi. Thầm mắng, sặc! Con mẹ ngươi lúc này còn không quên tán gái, đằng hắng một tiếng, nói:

- Nha Nội, nếu ai ai cũng giống ngươi vậy, ta thấy tới mai cũng chưa kết thúc đâu.

Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, dù da mặt y dày nhưng cũng không chịu được cái nhìn khinh bỉ của nhiều người như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng rút một phong thư ra, cười nói:


- Là nó.

Cao Nha Nội tự tin đang muốn mở phong thư ra, đột nhiên phát hiện mọi người trong toàn trường đều đang nhìn chăm chú y, ánh mắt đều có tính công kích vô cùng, nên y không khỏi cũng có chút căng thẳng, kéo cổ áo, mồ hôi đã tuôn đầy trên trán, nuốt ngụm nước miếng, động tác trở nên cực kỳ chậm chạp, từ từ rút mảnh giấy trong phong thư ra.

Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Bỗng nhiên Cao Nha Nội trừng to hai mắt, gãi cằm, căng thẳng cực kỳ nói với Lục Thiên bên cạnh:

- Tiểu Thiên, bản Nha Nội không nhìn lầm chứ.

Lục Thiên tò mò thò đầu nhìn, há to miệng, run rẩy nói:

- Nha…Nha Nội, ngài…ngài rút được số một.

Bịch!

Lại nghe “ai ui” một tiếng, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ đã ngồi trên đất rồi.

Hóa ra vừa rồi Lý Kỳ thấy vẻ mặt đó của Cao Nha Nội liền mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, trong lòng lại cực kỳ hồi hộp, lại nghe thấy câu nói của Lục Thiên, nhất thời hai mắt tối sầm, cái mông nghiêng đi, ngồi phịch xuống đất, đả kích này quá lớn mà! Trời ơi, đây là muốn đùa chết ta sao!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.