Lý Kỳ ngồi ở trên ghế, dường như đang tự hỏi cái gì, suy nghĩ đến xuất thần, mà ngay cả Tần Cối vào cũng không phát hiện ra.
Tần Cối đầu tiên là tò mò nhìn Lý Kỳ, rồi mới chắp tay nói:
- Hạ quan tham kiến đại nhân.
Lý Kỳ nao nao, ngẩng đầu lên, nói:
- Ngươi đã đến rồi à, ngồi đi.
- Vâng.Tần Cối ngồi xuống, lại hỏi:
- Không biết đại nhân vội vã tìm hạ quan đến, là có chuyện gì dặn dò?
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Tuy rằng đã bắt được huynh đệ Đào thị, nhưng bọn họ ở Đăng Châu bất chấp mọi thứ mà cướp bóc đã lâu, cũng để lại cho chúng ta một cục diện rối rắm, đối với tân pháp của chúng ta mà nói, tầm quan trọng của Đăng Châu, ta cũng không nhiều lời nữa, mà hiện nay Tri phủ Đăng Châu đã bị cách chức điều tra rồi, Tri phủ Đăng Châu kế nhiệm sẽ là ai, thì chúng ta phải chú ý cẩn thận một chút a!
Tần Cối vừa nghe, nhất thời liền hiểu dụng ý của Lý Kỳ, nói:
- Chớ không phải là Đại nhân đã đã tìm được ứng cử viên tốt?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:- Ngươi có từng nghe nói đến Tông Trạch chưa?
- A ơ, là ông ta a!
Tần Cối vừa nghe đến Tông Trạch, nhất thời kinh hô.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Thế nào? Ngươi biết ông ta?
Tần Cối lắc đầu, lại đem những gì nhìn thấy nghe thấy ở Ba Châu kể một lần với Lý Kỳ, nói:
- Người này đích xác là một nhân tài.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:- Cái này ta biết, nhưng ta cũng đã điều tra rõ rồi, ông ta từng bị người buộc tội làm nhục đạo giáo, bị đày đi Trấn Giang, năm trước đại xá thiên hạ, ông ta mới được thả ra.
Tần Cối cau mày nói:
- Làm nhục đạo giáo, tội danh này có thể lớn cũng có thể nhỏ, ở trong mắt Hoàng thượng lại cũng là tối kỵ, rất khó lại dùng người này lần nữa. Nhưng ta nghĩ rằng đây cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là đại nhân ngươi vừa mới tiến cử Hàn Tướng Quân đi Phúc Châu, nay lại lập tức tiến cử người tới Đăng Châu, mà Đăng Châu lại là địa phương mà quan to hiển quý kinh thành co thê đung tay đên, vô cùng mẫn cảm, nhóm đại thần trong triều nhất định sẽ có chứa nhiều ngờ vực vô căn cứ đối với cử động kia của đại nhân, đến lúc đó nhất định có rất nhiều người phản đối, khả năng thành công rất nhỏ.Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Đây cũng là chỗ khó khăn ta, Đăng Châu có được cảng lớn nhất Đại Tống ta, lợi nhuận trong đó rất lớn, mà Lai Châu đã bị Thái sư giành được tiên cơ, nói cách khác, khả năng Thái sư nguyện ý xuất đầu giúp chúng ta nói chuyện cũng không lớn, đại thần còn lại tất nhiên sẽ tranh giành từng tấc đất, nhưng nếu mặc cho Đăng Châu bị những đại thần này khống chế, kế tiếp sẽ lại có Đào Định tiếp theo. Đến lúc đó những nỗ lực mà chúng ta phải trả, chỉ sợ lại sẽ bị đám phản loạn tặc tử này phá thành mảnh nhỏ, đối với tân pháp mà nói, thật sự là rất bất lợi, một bước này chúng ta không thể không đi a.
Sắc mặt Tần Cối dần dần trở nên ngưng trọng lên, nói:
- Ý của đại nhân, dường như không chỉ đơn giản là Tri phủ Đăng Châu thôi?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:- Thông minh, ta còn muốn mượn việc này trọng chỉnh Hà Sóc Quân.
- Điều này ---.
Tần Cối nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Việc này đại nhân ra mặt khẳng định không được, chức quan của ta lại quá nhỏ, ở trong triều không nói nên lời, Thái sư cũng sẽ không tương trợ, Cao thái úy bo bo giữ mình, khả năng cũng không lớn, nếu có thể được Anh quốc công tương trợ, vậy cũng liền đơn giản hơn.
Lý Kỳ hiện giờ vừa nghe đến Xu Mật Viện, liền thấy đau đầu a! Nói:
- Ngươi khỏi phải nghĩ đến đi. Gã không đi ra ngoài cản trở, chúng ta phải thắp hương thơm rồi.
Tần Cối dĩ nhiên cũng hiểu được, trầm ngâm nửa ngày. Bỗng nhiên nói:- Có lẽ có một người có thể giúp chúng ta?
Lý Kỳ nói:
- Ngươi là nói Thái Tử?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ nói:
- Ta cũng nghĩ qua rồi, nhưng ta nên tìm lý do gì để đi thuyết phục Thái Tử đây, ngươi phải biết rằng, ân tình của Thái Tử là rất đắt đó, địa phương nhạy cảm như vậy, y cũng không sẽ tùy tiện giúp chúng ta đâu, nếu không có nắm chắc tuyệt đối, vẫn là đừng đi cầu Thái Tử, miễn cho song phương đều khó xử.
Tần Cối cười nói:- Hạ quan thật ra có một kế, mới có thể đủ để thuyết phục Thái Tử.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Mau nói đi.
Tần Cối nói:
- Hiện giờ Vương Phủ, Vận Vương đã rời khỏi triều dã, nói cách khác, địa vị của Đông cung không ai có thể lay động nữa rồi, mà Thái Tử lại có đại nhân, tả tướng, hữu tướng tương trợ, ở trong triều thế lực coi như là củng cố xuống dưới, nhưng, đây chỉ sợ vẫn còn không đủ, bởi vì năm gần đây, Đông cung vẫn bị Vương Phủ đè nặng, lực ảnh hưởng ở các châu quận gần như có thể nói là không đáng kể, hiện giờ Thái Tử khẳng định cũng muốn khuếch trương thế lực của mình, Đăng Châu cách kinh sư tương đối gần, lại có cảng, địa vị hết sức quan trọng, đây cũng chính là một cơ hội cho Thái Tử.Lý Kỳ nhíu mày trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Đúng vậy, lý do này đủ để thuyết phục Thái Tử ra mặt, hơn nữa Thái Du gần đây đang tìm mọi cách để lấy lòng Thái Tử, nếu Thái Tử ra mặt, gã cũng sẽ không dễ dàng xằng bậy, nhưng, Thái Tử cũng không nhất định sẽ phái Tông Trạch tiến đến, dù sao Tông Trạch không phải người của mình.
Tần Cối nói:
- Thái Tử nếu muốn tiến cử người đi, người này đầu tiên phải có tài năng quản lý tốt Đăng Châu, không thể mất mặt mũi của y, chiến tích của Tông Trạch ở Đăng Châu chính là lý do tốt nhất; tiếp theo người này ít nhất định không là phải người của thế lực nào khác, Tông Trạch không thể nghi ngờ là ứng cử viên thỏa đáng. Hạ quan cũng từng nghe nói những gì Tông Trạch trải qua, chính là có tài nhưng không gặp thời, bởi vì ông ta xuất thân hàn môn, làm người lại ngay thẳng, vì vậy vẫn bị xa lánh, chúng ta đại khái có thể từ nơi này cùng lúc xuống tay, đem tài năng và nhữngtao ngộ của Tông Trạch nói cho Thái Tử, nếu Thái Tử có thể ở thời điểm Tông Trạch mất mát nhất, trọng dụng Tông Trạch, tin tưởng nhất định Tông Trạch cũng sẽ có những hồi báo nhất định, mặt khác, còn đặt vào một chi quân đội, tin tưởng Thái Tử nhất định sẽ đáp ứng.
- Không chỉ như vậy, ta còn tặng cho y một kho lúa.
Lý Kỳ cười ha hả nói.
Tần Cối kinh ngạc nói:
- Đại nhân lời này là ý gì?
Lý Kỳ nói:
- Ta tính toán lấy tân pháp làm lý do, ở Đăng Châu thành lập một kho lúa, chuyên môn quản lý lương thực và việc buôn bán lương thực ở phía bắc Hoàng Hàcùng với các nước Cao Ly và Nhật Bản sau này. Những kho lúa Đại Tống ta phân bố ở nội lục, vùng địa khu duyên hải đều không có một cái nào giống kho lúa tốt, mà năng lực của hải quân Đại Tống chúng ta lại mạnh hơn nhiều so với lục quân, không thể để như thế được.
Tần Cối nghe vậy trong mắt sáng ngời, nói:
- Cứ như vậy, muốn Thái Tử không đáp ứng cũng khó a!
Lúc này, một hạ nhân đi đến, nói:
- Khởi bẩm đại nhân, Lưu công công cầu kiến.
- Gã? Hai hàng lông mày Lý Kỳ vừa nhấc, lập tức hiểu được, thở dài:
- Nước nên tới cuối cùng cũng phải tới a! Mời Lưu công công vào đi.
Lại hướng tới Tần Cối nói:
- Ngươi đi xuống trước đi.
- Vâng.
Chốc lát sau, chỉ thấy một người lắc mông ẻo lả nện bước liên tục đi đến:
- Ôi, Kinh Tế Sử, đã lâu không gặp nha.
Tên lưỡng tính đáng chết này, ngươi ngày nào không câu dẫn ta thì ngươi sẽ chết sao! Trong lòng Lý Kỳ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười dài nói:
- Nhờ phúc của Lưu công công, không việc gì, không việc gì.Lại hỏi:
- Không biết Lưu công công đột nhiên thăm đến nhà, là có việc gì chỉ bảo?
- Kinh Tế Sử nói quá lời. Chúng ta sao dám chỉ bảo Kinh Tế Sử.
Lưu công công che miệng cười khanh khách nói.
Ta bóp ngươi, ngươi cái đồ biến thái, cười dâm đãng như vậy. Lý Kỳ gượng cười, chợt thấy Lưu công công hơi đưa cái khuôn mặt đầy phấn trang điểm lại gần, sợ tới mức phải lùi lại hai bước, hai tay ôm ngực nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lưu công công sửng sốt, nhỏ giọng nói:
- Tạp gia là mang theo khẩu dụ tới.Lý Kỳ nói:
- Vậy ngươi nói là được, nơi này cũng không có ai cả.
Lưu công công sửng sốt, liếc nhìn xung quanh, thật sao là một người cũng không có. Vẫy tay nói:
- Thật ngại quá, tạp gia quen mất rồi. Là như vậy, Hoàng thượng tìm ngươi.
Lý Kỳ nghe gã còn chưa nói hết câu, nói:
- Chỉ vậy thôi.
- Đúng rồi, làm phiền Kinh Tế Sử cùng tạp gia đi một chuyến, Hoàng thượng còn đang đợi ngươi đó.
Ta thật sự là làm cha lại làm mẹ nha, Vương Phủ ngươi con mẹ nó hại người rấtnặng a. Lý Kỳ thở dài, giơ tay lên nói:
- Mời.
Lý Kỳ đi theo Lưu công công ra khỏi Thương Vụ Cục, đi đến vùng ngoại ô phía nam, rồi lại đi gần nửa ngày, đi vào một chỗ khá yên lặng, núi vờn quanh bốn phía, ở giữa có một chiếc đình nhỏ, bốn phía xung quanh đình có không ít hộ vệ đứng canh, trong đình đang đứng một người, người này đúng là đương kim Thánh Thượng, Tống Huy Tông.
Lưu công công đứng thông báo nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng. Kinh Tế Sử đã tới rồi.
- Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.Tống Huy Tông cũng không quay đầu lại, ừ một tiếng, nói:
- Ngươi lui xuống trước đi đi. Lý Kỳ, ngươi tiến vào.
Lý Kỳ vừa tới đến trong đình, Tống Huy Tông liền lập tức nói:
- Lý Kỳ, ngươi có biết tội của ngươi không?
Toát mồ hôi!Mẹ kiếp! Lại một chiêu này? Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Vi thần không biết.
Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đừng nói với trẫm, ngươi không biết phụ tử Vương Phủ đã chạy trốn rồi.
Lý Kỳ vừa nhấc mày, đáp:- Vi thần hơi có nghe thấy.
- Trẫm tín nhiệm ngươi, đem việc này giao cho ngươi, hơn nữa còn dặn đi dặn lại, tuy nhiên lại xảy ra sơ suất lớn như vậy, ngươi lại vẫn không biết tội?
Ngươi hiểu cái lông ấy, đầu của Vương Phủ hiện giờ đang ở quý phủ ta rồi. Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, nói:
- Vi thần biết tội, vi thần cũng không nghĩ đến Vương Phủ lão cũng dám chạy trốn.
Tống Huy Tông xoay người lại, chỉ vào Lý Kỳ nói:
- Đây là ngươi đang mượn cớ sao? Trẫm mặc kệ, nếu đây là sơ suất của ngươi, ngươi nhất định phải lập công chuộc tội, túm bọn họ trở về, trẫm sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.- Vi thần lĩnh mệnh.
Tống Huy Tông càng nói càng tức giận nói:
- Ác tặc Vương Phủ này thật sự là quá ghê tởm, cũng dám có ý đồ với Sư Sư, mệt trẫm trước kia tín nhiệm lão như vậy, thật sự là buồn cười.
Biết ngay là vì nữ nhân mà, ngươi chừng nào thì biết tức giận vì quốc sự nha. Lý Kỳ cúi đầu không nói.
Tống Huy Tông liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Sư Sư hiện giờ bị bệnh liệt giường, ngươi có biết không?
- Kỳ thật trong cả việc này, Sư Sư nàng mới là vô tội nhất, cố tình thống khổ này lại phải để một nữ tử như nàng chịu đựng, trẫm sao có thể nhẫn tâm nha. Ngươi cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Lý Kỳ cẩn thận nói:
- Vi thần biết tội.
Tống Huy Tông nói:
- Trẫm hôm nay tìm ngươi đến, không phải muốn hỏi tội ngươi, việc cấp bách, là phải nghĩ biện pháp như thế nào để chữa khỏi bệnh của Sư Sư, không nói gạt ngươi, ngự y trong cung cũng bó tay không có biện pháp, ngươi lúc trước từng giúp Sư Sư điều trị sức khỏe, vả lại có hiệu quả rất tốt, cho nên trẫm mới tới tìm ngươi.Lý Kỳ khó xử nói:
- Hoàng thượng, dinh dưỡng học của vi thần chỉ có thể theo bên cạnh phụ trợ, trợ giúp người bệnh bồi bổ, còn chữa bệnh thì phải đi tìm lang trung a.
Tống Huy Tông nhíu mày, nói:
- Lời này của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ là muốn trẫm tận mắt nhìn Sư Sư rời trẫm mà đi sao?
- Hoàng thượng chờ ở đây, chớ không phải là muốn vi thần hôm nay phải nghĩra biện pháp chứ.
- Đúng vậy.
Tống Huy Tông gật gật đầu, nói:
- Lý Kỳ, trẫm luôn coi ngươi là phúc tướng, chỉ cần có ngươi tương trợ, mọi việc của trẫm vẫn luôn đều thuận lợi, hy vọng ngươi lần này cũng chớ để trẫm thất vọng, nếu ngươi có thể trị liệu khỏi cho Sư Sư, trẫm chắc chắn thưởng thật mạnh.
Mẹ nó, gậy với táo đỏ không phải là chơi như vậy a, quá không công bằng rồi, may mắn ta sớm có đối sách, nếu không, thực sẽ bị ngươi đùa chết mất thôi. Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm, qua một hồi lâu, hắn mới nói:
- Hoàng thượng, kỳ thật --- kỳ thật vi thần gần đây nhận biết một vị nữ thần y, có lẽ nàng ta có thể cứu Sư Sư cô nương.Trong lòng Tống Huy Tông mừng rỡ, vừa giận nói:
- Ngươi vì sao không nói sớm?
Lý Kỳ khó xử nói:
- Hoàng thượng không biết đó thôi, vị thần y này tuy rằng y thuật cao minh, nhưng tính nết quái dị, nhân xưng Quái Thập Nương, nếu nàng ta không nguyện, cho dù ngươi dùng đao đặt ở trên cổ nàng ta, nàng ta cũng sẽ không đáp ứng.
Tống Huy Tông trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ trẫm ra mặt, nàng ta còn dám cự tuyệt sao?
Lý Kỳ nói:
- Lấy sự hiểu biết của vi thần đối với nàng ta mà nói, nếu nàng ta không muốn, mà Hoàng thượng cưỡng chế nàng ta, chỉ sợ không cần đến Hoàng thượng động thủ, chính nàng ta liền cắt cổ rồi.
- Thiên hạ to lớn, có đủ những điều lạ lùng. Nhưng Hoàng thượng cũng không cần lo lắng, nàng ta còn nợ vi thần một phần ân tình, nếu là vi thần đi cầu, chắc có lẽ nàng ta sẽ không cự tuyệt.
Tống Huy Tông nghe vậy thì rất sửng sốt, nói:
- Một khi đã như vậy, vậy ngươi còn nói nhiều thế làm chi, mau mau đi mời a.
- Vâng. Vi thần liền đi.Lý Kỳ lau một cái mồ hôi, nói:
- Vi thần nói như vậy, chỉ là hy vọng lát nữa, nếu là nàng ta có chút ngôn ngữ bất kính đối với hoàng thượng, kính xin Hoàng thượng tha nàng ta một hồi, bởi vì đầu óc người này có chút không dùng được, nói chuyện không kiêng kỵ gì.
Tống Huy Tông vội vàng nói:
- Chỉ điều này? Chỉ cần nàng ta có thể trị hết bệnh của Sư Sư, trẫm sẽ không so đo nhiều như vậy với nàng ta đấy, thậm chí còn có thưởng thật mạnh, ngươi mau chút đi đi. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. - Tuân mệnh.