"Được, bất quá trên người ta toàn thân vết thương, trước tiên cần trở về dưỡng thương." Vân Nhược Nguyệt bắt đầu thương lượng với Chu Hiên Thần.
Lý do tại sao nàng đồng ý điều trị vết thương cho Mộ Trúc, thứ nhất là nàng không thể bỏ mặc hắn, thứ hai là để khiến Chu Hiên Thần cảm thấy nàng có ích.
Một khi nàng có giá trị, mọi người sẽ ghen tị với nàng, tôn trọng nàng và sẽ không bắt nạt nàng như trước nữa.
Chu Hiên Thần là trụ cột trong phủ của Lệ phủ, chỉ cần hắn ta không khinh thường nàng, những người khác sẽ không dám xúc phạm nàng.
Vì Vân Nhược Nguyệt đồng ý cứu Mộ Trúc, Chu Hiên Thần cuối cùng cũng đồng ý thỏa hiệp: "Người đâu, đưa vương phi trở về nghỉ ngơi.
"Thức ăn thì sao? Trước giờ ta và Phượng Nhi mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao hấp nguội, làm sao có thể dưỡng thương được?" Yun Ruoyue mạnh dạn hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?” Trong đôi mắt tuấn mỹ của Chu Hiên Thần lóe lên một tia lạnh lùng, nàng là con gái của kẻ địch, cho nàng bánh bao hấp là tốt lắm rồi, vậy mà còn đòi hỏi.
"Ta bị thương, cần bổ sung dinh dưỡng, ta còn là vương phi trong cung, đồ ăn này không thể kém hơn Nam Cung phu nhân đúng không? Nam Cung phu nhân có một phòng bếp nhỏ, nếu có cái đó, ta sẽ khỏe lại nhanh thôi, và Mộ Trúc cũng sẽ nhanh chóng không sao nữa.” Vân Nhược Nguyệt nói.
Nàng biết rằng Mộ Trúc đã chặn một mũi tên cho Chu Hiên Thần nên hắn mới thành ra thế này. Do vậy, Chu Hiên Thần muốn cứu Mộ Trúc hơn bất kỳ ai khác.
Nàng chỉ đưa ra ý kiến này, hắn chắc chắn sẽ đồng ý với nàng.
Đôi mắt phượng đẹp đẽ của Chu Hiên Thần lạnh lùng nhìn Vân Nhược Nguyệt, người phụ nữ này đã trở nên thông minh hơn.
Mặc dù vậy nàng vẫn gây cho hắn cảm giác ghê tởm.
"Mộ Ly, gọi vài thị nữ cho vương phi, sau đó mở một gian bếp nhỏ cho nàng ta." Nói xong, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Vân Nhược Nguyệt đầy cảnh cáo, "Nếu ngươi không thể chữa khỏi cho Mộ Trúc, bản vương sẽ hỏi tội ngươi!"
Nói xong, hắn quay người lạnh lùng bước ra ngoài, chỉ để lại sau lưng một tấm lưng bi thương khôn tả.
Vân Nhược Nguyệt đi về phía Mộ Trúc, kiểm tra vết thương của hắn và nói: "Đã đến lúc thay băng một lần nữa, những người khác đã ra ngoài, ta muốn thay băng cho Mộ Trúc.”
Thấy vậy, Mộ Ly vội vàng đuổi những người khác ra ngoài.
Chỉ còn Mộ Ly, Mộ Trúc và Phượng Nhi ở trong phòng.
Vân Nhược Nguyệt đã đặt thuốc và băng gạc để thay vào túi vải nhỏ, vì vậy nàng không sợ Mộ Ly nhìn thấy.
Nàng gỡ miếng gạc ra khỏi chân Mộ Trúc, quan sát vết thương của hắn và thấy rằng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, đó là dấu hiệu vết thương đã sắp lành.
Sau đó, nàng bắt đầu thay băng cho Mộ Trúc, động tác của nàng rất gọn gàng.
Thấy vậy, Mộ Ly vừa vui vừa kích động, suýt nữa thì òa khóc.
Trước đó vết thương của em trai hắn lúc nào cũng sưng và mưng mủ, nó rất đáng sợ, nhưng bây giờ đã đóng vảy, chứng tỏ nó đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhìn thấy động tác thay thuốc điêu luyện của vương phi, hắn lúc này đã hoàn toàn tin tưởng nàng sẽ chữa được bệnh cho em trai mình.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng nổi lên sự áy náy sâu sắc, trước kia hắn đối với vương phi quá mức độc ác.
Chẳng mấy chốc, vương phi đã đổi thuốc cho Mộ Trúc và cho hắn ta uống một ít thuốc kháng sinh, trong suốt quá trình, Mộ Trúc luôn nhìn nàng chằm chằm một cách ám ảnh, giống như một người đàn ông si tình đang nhìn người tình của mình.
Mộ Ly vội vàng trừng hắn, vương phi là nữ nhân của vương gia.
Ngay cả khi vương gia không yêu vương phi thì Mộ Trúc cũng không thể nghĩ tới nàng được.
“Được, đêm nay để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời cho hắn bổ sung thật nhiều canh, thêm chút thịt cùng trứng gà để tăng cường sức đề kháng, để vết thương của hắn nhanh chóng lành lại.” Vân Nhược Nguyệt nói.
Lần này, Mộ Ly trong lòng hưng phấn, đích thân đưa Vân Nhược Nguyệt cùng Phượng Nhi tới cổng Phi Nguyệt Các.
Nhìn thấy Phi Nguyệt Các vắng vẻ, Mộ Ly càng cảm thấy xấu hổ.
Thấy vương phi đứng lại hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Phu nhân, đa tạ ngươi cứu Mộ Trúc, đại ân của ngươi, thuộc hạ không cách nào báo đáp ngươi, yên tâm, thuộc hạ sẽ lập tức an bàinô tỳ dọn phòng cho người, xây thêm phòng bếp nhỏ, đồng thời sắp xếp thêm thị nữ cho vương phi.”