Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 852: Bỏ gốc lấy ngọn



Hôm nay lão Trần rất cao hứng, giữa trưa nhất định phải lôi kéo Trần Thương đi ăn đồ ngon.

Trương Chí Tân cũng muốn đi, thế nhưng, xét thấy hôm nay dạ dày ông tôi không tốt lâm, lão Trần đã cho ông tôi số điện thoại của vị bạn học cũ khoa tỳ vị, hẹn rước lấy số, quyết định xin thuốc cho ông tôi uống.

Bằng không, hôm nay cơm ăn cái gì cũng đừng nghĩ sẽ thơm!

Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của toàn. bộ tiệm cơm, hoặc là ảnh hưởng đến khẩu vị của tất cả mọi người!

Trong ánh mắt u oán của Trương Chí Tân, Trần lớn Trần bé, hai người dắt nhau đi tới một nhà hàng không tệ ăn uống.

Ban đầu còn nghĩ uống vài chén, thế nhưng buổi chiều còn trực ban, buổi tối Trần Thương lại có ca đêm, tự nhiên không thể uống được gì

Đồ ăn cực kỳ phong phú, hai người vừa ăn vừa cười nói.

Đã qua một đoạn thời gian dài hai người không hề ngồi cùng nhau như bây giờ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Trước kia, cả ngày Trần Thương đều theo phía sau lão Trần giống như tùy tùng

- Tiểu Trần, lần này rất cảm ơn cậu.

Lão Trần cười cười,

- Đến, lấy trà thay rượu, kính cậu một ly.

Trần Thương vội vàng cười nói:

- Lão đại khách khí, ông dạy tôi nhiều thứ như vậy, tôi đều không nói cái gì, đây thì coi là gì chứ?

Nói đến đây, Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Lại nói, ông cũng thật sự tham gia, dù sao đối chiếu ca bệnh, tất cả đều là ông làm.

Lời này nói ra, hai người lại nhìn nhau cười một tiếng.

Trần Bỉnh Sinh cười cười, uống ngụm nước trà, con mắt nhìn chẩm chắm Trần Thương, nhịn không được cười nói:

- Thật sự là đã trưởng thành, ngay từ đầu tôi còn có chút không thích ứng đấy.

- Thói quen có cậu đi theo sau mông, hai tháng này bất thình lình không có, tôi còn không thích ứng nha.

Trần Thương cúi đầu cười cười, không nói chuyện. Ngay từ đầu Trần Thương cũng có chút không quen, nhưng mà đoạn thời gian kia quá bận rộn nên cũng không nghĩ nhiều, vẫn nghĩ tìm thời gian cùng Trần lão đại ngồi xuống ăn một bữa cơm, uống chút rượu, tâm sự nhưng luôn vội vàng không có cơ hội.

Trần Bỉnh Sinh cười nói:

- Bây giờ cậu cũng coi là lực lượng nhân tài của khoa cấp cứu chúng ta

Trần Thương cười ha ha một tiếng, tiện thể vuốt mông ngựa:

- Đây đều là do lão đại cậu dạy dỗ tốt.

Lão Trần lắc đầu:

- Rèn sắt còn cần tự thân sắt cứng rắn, tiểu tử cậu thiên phú tốt, học cái gì cũng nhanh, nói thế tôi còn có chút hối hận, lại cứ một mực để cậu nán lại ở phòng cấp cứu.

- Cậu trời sinh là bác sĩ ngoại khoa, trước tới nay tôi chưa từng gặp qua ai thiên phú tốt hơn cậu, nếu tôi để cậu tiếp xúc với phẫu thuật sớm hơn một chút, nói không chừng hiện tại cậu đã có thể một mình đảm đương.

- Nhưng mà cho dù là hiện tại, cậu làm phẫu thuật cũng rất lợi hại, bất kỳ phẫu thuật nào vào tay cậu đều thực hiện rất nhanh, hình như luôn có thể nắm chắc đến tinh túy. Nói thật, lúc cậu phẫu thuật ruột thừa cùng phẫu thuật cắt bỏ túi mật cắt bỏ thuật tôi cũng đã thấy, so với ta, cậu làm còn tốt hơn.

Lão Trần đánh giá cực kì cao Trần Thương.

Nhưng mà ngay lập tức, lời nói của Trần Bỉnh Sinh lại xoay chuyển, quay ra nhìn chằm chằm Trần Thương, nói:

- Nhưng mà cậu không thể bỏ gốc lấy ngọn!

Một câu nói làm cho Trần Thương ngây ngẩn cả người, có ý tứ gì?

Lão Trần lúc này mới nhìn Trần Thương, nghiêm túc nói:

- Phẫu thuật là thú đoạn, không phải mục đích, tôi hi vọng cậu hiểu rõ điểm này.

Trần Thương từ trong ánh mắt lão Trần nhìn thấy một loại kiên định thong dong, hơi sững sờ.

Tinh tế thưởng thức mấy chữ “Phẫu thuật là thủ đoạn, không phải mục đích”,
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.