Thế nhưng trong đó hung hiểm thế nào mỗi người đều rõ ràng.
Trần Thương vội vàng nói:
- Chuẩn bị rút dịch!
Châm cứu ngực lần này không giống với những lần trước đó, nhất định phải có một người giữ kim châm cứu, một người khác trợ giúp rút dịch, nếu không một khi xảy ra bất trắc, chỉ có một người sẽ rất khó ứng biến kịp.
Tỉnh Nhiên vội vàng bắt đầu thao tác!
Toàn bộ quá trình thao tác đều có chút giống với khi rút nước ối cùng máu cuống rốn, nhưng độ khó hiển nhiên sẽ lớn hơn.
Sau lần đầu châm cứu ngực, Trần Thương rút 150 ml, tiếp đó bắt đầu rút khỏi cái ống!
Bỗng nhiên bác sĩ siêu âm kinh ngạc nói:
- Tốt! Nhịp tim khôi phục tất nhiều... Cả lá phối cũng bắt đầu... Trần Thương buông kim châm cứu xuống, nhìn Trương Tấn Phong:
- Chủ nhiệm Trương, còn phải rút hai lần nữa, lần này chỉ có thể như vậy, trước tiên sắp xếp cho người bệnh nhập viện đi.
Trương Tấn Phong thật cao hứng, vội vàng gật đầu:
- Được rồi, tốt!
- Tiểu Trần, cậu thật sự là rất giỏi!
Lúc này, toàn bộ người trong phòng bệnh đều lâm vào trạng thái vui mừng.
Trên mặt Dương Tư Kỹ tràn đầy kinh hi, loại cảm giác từ hi vọng đến tuyệt vọng, thực sự là khiến người ta trở tay không kịp.
Nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, thực sự là quá cảm ơn cậu!
Hai tay Ngụy Tuấn Minh kích động nằm chặt tay Trần Thương, có chút run rẩy:
- Bác sĩ Trần, đại ân đại đức, suốt đời khó quên!
Bọn họ có thể nói là thấy tận mắt nhìn lần châm cứu này từ đầu đến cuối, đều biết độ khó rất lớn. Thế nhưng Trần Thương lại thật có thể làm được.
Nghĩ tới đây, hai người vui đến phát khóc, khóc không thành tiếng!
Mà Trình Hân thì một mặt sùng bái nhìn Trần Thương, thật là lợi hại.
Tỉnh Nhiên thở dài, bác sĩ Trần quả nhiên rất lợi hại, chỉ là... Chẳng biết tại sao, một bộ châm cứu l*иg ngực này có cảm giác rất quen thuộc.
Hình như... gặp ở đâu rồi!
Đúng!
Rất giống thuật châm cứu l*иg ngực của mình... Nhưng mà, nếu so với mình thì lợi hại hơn một chút, đặc biệt là tính ổn định cao hơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương đều thay đổi, thật rất là lợi hại!
Trần Thương quay người nhìn Tỉnh Nhiên đang một mặt sùng bái, có chút mất tự nhiên, xấu hổ cười một tiếng:
~ Cám ơn bác sĩ Tỉnh!
Tỉnh Nhiên sững sờ:
- Không! Đây là việc tôi nên làm.
- Rất vinh hạnh có thể nhìn thấy một ca châm cứu l*иg ngực ly kỳ như vậy, thật sự là... Thật sự là nhìn mà than thốt
Trần Thương vẫn kiên trì nói:
- May mắn mà có bác sĩ Tỉnh!
Tỉnh Nhiên thở dài, bác sĩ Trần thật khách khí, thật có lễ phép, rõ ràng mình chỉ làm một chứt việc vặt, nhưng cũng được cảm kích như vậy.
Mà lúc này, ánh mắt Trương Tấn Phong nhìn Trần Thương càng ngày càng thưởng thức, so với bao cỏ ở khoa ngoại l*иg ngực kia thì lợi hại hơn nhiều
Thật sự không tệ!
- Tiểu Trần, cậu thật lợi hại, thật ra... Tôi mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn, may mà có cậu!