Tần Hiếu Uyên thừa dịp Tần Duyệt đang xào rau, lén lút đi vào phòng ngủ.
Khi đang chuẩn bị mở ngăn tủ ra!
Bỗng nhiên!
Ngay lúc này, cửa được mở ra, dọa cho lão Tần lập tức biến sắc.
Sau đó ông nhanh chóng đứng thắng người lên, ngồi ở trên giường, giả vờ làm như không có gì.
Quay người lại thì nhìn thấy là Ký Như Vân, bỗng nhiên cười nói:
- Bà xã, về rồi à?
Ký Như Vân thấy lão Tân hành động lén lút, lập. tức tò mò hỏi:
- Lão Tân ông làm gì vậy? Lén lén lút lút!
Tần Hiếu Uyên cười ha ha:
- Tôi... Tôi... Thời tiết lạnh, tôi tìm bộ quần áo nha!
Ký Như Vân trừng mắt nhìn Tần Hiếu Uyên, khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy Holmes hiếu kỳ cùng cơ trí, bỗng nhiên bà nghĩ đến một chuyện, vội vàng giơ ngón tay lên về phía Tân Hiếu Uyên.
Một mặt cười quái dị nói:
- Nha! Tôi biết rồi, lão Tân, mau giao ra đi!
Ký Như Vân mỉm cười nhìn lão Tân, sau đó thong thả ung dung chìa tay ra.
Tần Hiếu Uyên lập tức thấy choáng:
- Giao ra cái gì?
Ký Như Vân cười đi đến gần hơn:
- Ông nói xem là cái gì?
Tần Hiếu Uyên lập tức bị bức ép vào trong góc, nhìn thấy vợ mình cười đáng sợ như vậy, nhịn không được nói:
- Khoan khoan khoan khoan, bà xã, thật sự là tôi không biết bà nói tới cái gì!
Ký Như Vân lập tức sững sờ, cười nói:
- Nhất định phải để tôi soát người đúng không?
Tần Hiếu Uyên lập tức ngây ngẩn cả người:
- Tôi thật sự không biết bà đang nói cái gì!
Ký Như Vân thấy Tân Hiếu Uyên vẫn chối đây đẩy, lập tức cười nói:
- Tốt thôi, lão Tân, qua nhiều năm như vậy, tôi còn không biết ông còn có thói quen giấu tiền làm của riêng, tranh thủ thời gian giao ra đi!
Tân Hiếu Uyên lập tức ngây ngẩn cả người, trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ký Như Vân:
- Cái gì mà tiền riêng! Bà xã, bà hiểu lầm rồi, tôi nào có cái gì gọi là tiền riêng, thẻ lương của tôi không phải đều đã đưa cho bà rồi à? Wechat và Alipay của tôi bà đều nằm rõ ghi chép, một phân tiền chỉ tiêu bà đều có thể nhìn thấy!
Ký Như Vân cứ như vậy cười không nói lời nào:
- Hôm nay giao ra, tất cả đều dễ nói chuyện!
Không giao ra, cẩn thận tôi động thủ nha!
Tần Hiếu Uyên sững sở:
- Tôi... Tôi thật sự không có!
Ký Như Vân nghe xong:
- Ở tủ quần áo đúng không? Đứng ngay ngắn, đi ra, chính tôi tới kiểm tra!
Nói đến đây, Ký Như Vân liền muốn đi vào bên trong.
Tần Hiếu Uyên lập tức biến sắc, hôm nay xuất sư bất lợi!
Mất cả chỉ lẫn chài!
Nhưng mà ngay lúc này, Tần Duyệt bỗng nhiên nói:
- Ba mẹ, ăn cơm thôi.
Tân Hiếu Uyên lập tức nói:
- Bà xã, nhanh ăn cơm trước đã, một hồi lại lục soát.
Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên, một mặt hoài nghỉ:
- Có phải là ông chột dạ hay không?
Tân Hiếu Uyên lập tức sửng sốt:
- Được rồi, tôi thì có cái gì mà chột dạ, lại nói, bà cũng không có hạn chế qua việc chỉ tiêu của tôi, tôi giấu tiền riêng để làm cái gì?
Ký Như Vân lập tức hoài nghi nói:
- Vậy vừa rồi ông đang làm gì?
Tần Hiếu Uyên nhỏ giọng nói bên tai Ký Như Vân:
- Tôi nói cho bà biết, hôm nay ở bệnh viện tôi trông thấy tiểu Trần, kết quả thấy cái áo dê nhung mà cậu ta mặc trên người giống y cái của tôi! Tôi hoài nghĩ... Có phải là Duyệt Duyệt vụng trộm đưa cho tiểu tử Trần Thương kia hay không?
Ký Như Vân nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:
- Không thể nào? Tiểu Tần có thể làm ra chuyện đó?
Tân Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, trước kia thì có thể nghi ngờ, nhưng là hiện tại nhất định là có thể!
- Bà không nhớ tôi có bộ đồ vét à?
Ký Như Vân nghe xong, vội vàng mở ngăn tủ ra, lập tức trông thấy áo lông vải ka-ki vẫn được treo ở nơi đó.
Lập tức nhẹ nhàng thở ra:
- Đây không phải nha, thật tốt!
Tần Hiếu Uyên lập tức ngây ngấn cả người: Chẳng lẽ là mình nghĩ oan cho Duyệt Duyệt rồi?
Kỳ thật không phải do Duyệt Duyệt hắc tâm bông vải?