Hoàng Đăng Quân lái xe thật nhanh ra khỏi cao tốc. Anh rẽ sang một con đường nhỏ gồ ghề.
Dừng xe, anh vòng qua ghế lái phụ kéo cô ra khỏi xe. Mạc Thiên Di nhíu mày:
“Anh làm sao vậy?”
“Ra đây với tôi!”
Mạc Thiên Di chậm chạp bước ra. Lúc này mưa phùn bay lất, xung quanh là đồng lúa, còn có một con sông nhỏ. Mọi thứ yên lặng đến cô độc.
Đăng Quân đưa tay nhìn đồng hồ: “Tôi cho cô 30 phút để khóc, khóc xong rồi tỉnh táo lại làm việc cho tôi. Tôi không muốn một phút, một giây nào nữa cô mất tập trung khiến hợp đồng lần này của công ty bị hủy. Nghe rõ chưa?”
Anh nói xong lạnh lùng quay người trở về xe đóng cửa lại để mặc một mình Mạc Thiên Di đứng yên ở đó.
Cô nghe xong câu nói của Đăng Quân liền ngồi xuống. Cảm giác ấm ức trực trào và rồi cô hét lên:
“Nguyễn Phục Hưng! Em nhớ anh. Em ghét anh lắm, anh biết không? Huhu… Tại sao vậy?”
Mạc Thiên Di hụt hẫng. Cô bế tắc, càng nghĩ lại càng tiêu cực không lối thoát.
“Em làm gì sai chứ?”
Cô nhắm thẳng vào dòng sông đang chảy kia rồi chạy thật nhanh muốn nhảy xuống.
Hoàng Đăng Quân thấy vậy, hốt hoảng mở cửa xe lao về phía cô mà níu lại:
“Đừng, Mạc Thiên Di! Đừng!”
Cô đang chạy thì đột nhiên dừng lại. Nhưng theo luật quán tính thì dừng không kịp nữa. Anh va vào cô. Chính xác là anh va vào cô nên xuất hiện tiếng động lớn.
“Đùng”
Mạc Thiên Di rơi xuống sông, Đăng Quân cũng nhảy theo. Anh ngôi lên lặn xuống kịp mở miệng nói:
“Mạc Thiên Di, tôi không biết bơi!”
“Ặc…ặc”
Thiên Di bơi đến nắm lấy cổ áo anh, kéo anh lên.
Cả hai người nằm xuống cạnh bờ sông. Vừa ho vừa nói:
“Mạc Thiên Di, tôi chỉ muốn cô phấn chấn tinh thần lại chứ đâu bảo cô đi tự vẫn.”
Mạc Thiên Di ho đến đỏ cả mặt, đầu tóc bù xù:
“Tôi đâu có nghĩ quẩn. Tôi đâu có muốn chết. Anh là người đẩy tôi xuống thì có.”
Hoàng Đăng Quân đứng dậy cố cãi:
“Tôi vì muốn cứu cô nên chạy nhanh quá. Tôi còn lo cô có việc gì thì liên lụy tôi.”
Anh nói tuy rằng hơi khó nghe nhưng trong đó có một chút quan tâm.
“Thôi không cải nữa. Mau đứng lên.”, anh đưa tay của mình về phía cô.
Mạc Thiên Di nhìn bộ dạng này lại nhớ đến lần đầu gặp Nguyễn Phục Hưng, anh cũng đưa tay ra với cô nhưng lại tùy tiện bỏ rơi cô.
Mạc Thiên Di đẩy tay anh sang một bên tự mình dậy.
“Sắp muộn rồi, đi thôi!”
Cô nhanh chóng vào trong xe, bỏ lại Hoàng Đăng Quân vẫn đứng ở đó đưa tay ra. Anh thở dài chỉnh lại quần áo mình:
“Hơi… Rốt cuộc ai là chủ đây?”
Hai người chạy thêm một đoạn nữa rồi dừng lại ở trung tâm thương mại.
“Anh lại muốn đi đâu nữa?”
“Vào trong thay quần áo đi. Tiền cứ để tôi thanh toán trước rồi trừ vào lương của cô sau.”
Hoàng Đăng Quân vừa nói, khóe miệng khẽ nhếch lên cười. Trêu chọc cô một chút thấy trong lòng vui vẻ hơn nhiều.
Mạc Thiên Di nhíu mày bước xuống xe lẩm bẩm vài câu trách anh. Nhưng dù sao cũng không thể gặp đối tác trong tình trạng như vậy. Cô tùy ý chọn cho mình một bộ công sở với áo sơ mi trắng váy đen. Trong đơn giản nhưng đường cong 3 vòng rõ ràng.
Đăng Quân thay cho mình một bộ sơ mi âu phục đơn giản. Anh bảo Thiên Di chọn cà vạt cho mình. Cô chọn một chiếc cà vạt màu xám bông trắng. Nếu như không biết, người ngoài còn tưởng hai người là một đôi.
Nhân viên phục vụ ra cúi đầu hỏi: “Xin hỏi mình chọn luôn những bộ đã thử không ạ?”
“Được. Cô ấy đã thử bộ nào thì thanh toán hết cho tôi. À còn dãy bên này chọn kích cỡ của cô ấy rồi gói lại hết đi!”
Mạc Thiên Di tròn mắt:“Tôi không có nhiều tiền như vậy!”
Hoàng Đăng Quân cười: “Ai bảo cô trả tiền, tôi cũng không nói là mua cho cô!”
Không còn gì để nói, cô đi ra ngoài cửa. Hoàng Đăng Quân lại bảo cô:
“Thiên Di xách túi đồ này đi chứ!”
Mạc Thiên Di quay trở lại, xỏ hai tay vào túi quần áo chất thành đống. Nhân viên thấy cô như vậy liền muốn giúp cô nhưng bị anh ngăn lại:
“Không cần giúp. Cô ấy mạnh mẽ lắm!”
Cô bị đóng quần áo trước mắt che đi. Không biết bằng cách nào, cô đã xuống đến cổng của trung tâm thương mại.
Trời không thương, lại đổ mưa thật lớn. Cô vội lùi về phía sau lại bị một bà cô đụng trúng. Bà ta không biết bị ai chọc trước đó vừa hay được dịp phát tiết lên cô:
“Không có mắt à?”
Mạc Thiên Di đứng lại định quay ra sau xin lỗi bà ta nhưng vì quá nhiều túi đồ nên cồng kềnh làm trúng bà ấy lần nữa: “Xin lỗi cháu không cố ý!”
“Con bé này, có nhiều tiền mua đồ thế chắc làm tiểu tam đây rồi!”
Bà ta vừa ăn nói lớn tiếng chê bai cô làm mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô. Mạc Thiên Di biết những người này tuyệt đối không được dây dưa, cô bước nhanh đi. Nhưng chưa đi được 3 bước thì một cảm giác đau đớn từ phía sau truyền tới. Tay bà ta nắm lấy tóc của cô rồi giật ngược.
Bà ta cười khẩy rồi nói:
“Thôi để bà đây dạy dỗ con sống đàng hoàng tử tế!”
Bà ta giật tóc rồi buông tay ra, khiến cô ngã nhào về trước. Cả thân người tiếp đất, hơn nữa, đám người hóng chuyện còn ném cả chai nước, ly nước vào người cô. Mọi ánh mắt phán xét đều đổ dồn về phía cô.
“Tôi làm gì sai chứ?”
Bà già đến đứng trước mặt cô cúi người nói nhỏ vào tai cô:
“Cái sai của mày là chọc phải bà đây!”
Bà ta còn giơ tay lên định tát lấy cô thì bị một bàn tay ngăn lại.
“Ở đây không phải là chỗ để bà đánh người!”
“Ngươi là ai?”, bà ta đỏ mặt hỏi.
“Chủ!”, người đàn ông mặc âu phục cao cao tại thượng theo sau là dàn vệ sĩ lên tiếng.
“Nhìn cũng đẹp trai mà không được bình thường!”, bà ta vừa nói vừa cười.
Người đàn ông lạnh lùng bảo: “Đem đi!”
Vừa dứt lời người phụ nữ đã bị hai tên vệ sĩ mang đi. Bà ta cố vùng vẫy hét lớn nhưng đều vô dụng.
Người đàn ông đó không thèm liếc nhìn Mạc Thiên Di chỉ lạnh lùng nói:
“Còn không đứng dậy, muốn ăn vạ?”
Mạc Thiên Di nghe giọng nói này rất quen nhưng ngữ điệu rất khác. Cô ngước mắt lên nhìn, người đàn ông trước mặt quá đỗi thân quen. Cô mặc kệ đau đớn đứng dậy ôm chầm lấy anh. Hơi ấm và mùi hương vô cùng quen thuộc, tim cô đập thình thịch gọi tên anh:
“Nguyễn Phục Hưng, em nhớ anh!”
Đôi bàn tay cô siết chặt eo của anh, đầu cô gục vào lòng ngực to lớn ấy, ấm rất ấm.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai cô:
“Buông ra!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay anh nắm lấy cánh tay của cô đẩy ra.
Mạc Thiên Di cứng người, cô nhẹ nhàng nuốt xuống cơn đau đớn ở nơi cổ họng:
“Anh sao vậy? Là em mà?”
Ánh mắt nhìn cô xa lạ, từ miệng anh lời lạnh lùng nói ra:
“Tránh ra, không quen!”
Anh vừa dứt lời vệ sĩ của anh đã đẩy cô ra phía sau, hộ tống anh đi về phía trước. Đến cửa, một vị tiểu thư xinh đẹp bước ra nắm lấy tay anh.
“Anh Hưng, anh đến trễ rồi bắt đền anh!”
Anh nhìn cô xoa đầu, khóe môi khẽ cong lên:
“Em muốn sao thì là vậy!”
Phục Hưng và cô gái ấy cứ thế vui vẻ lướt qua cô. Trái tim cô như ngừng đập, đau đớn như bị xé nát. Mạc Thiên Di không khóc, cô thật sự không thể khóc.
Cuối cùng, Hoàng Đăng Quân cũng ra đến cổng. Trên tay còn cầm một ly trà sữa, thấy cô đứng ngoài mưa cả người ướt hết liền kéo tay cô vào trong.
“Cô bị ngốc hả. Trời mưa to như vậy đứng đó làm gì?”
Tâm trạng cô cực kỳ tệ. Chỉ cần một tác động nhỏ đủ làm cô bùng phát. Cô bước hai bước rồi gục đầu vào ngực của Đăng Quân:
“Có thể cho tôi mượn khóc được không?”
Hoàng Đăng Quân không hiểu chuyện gì định tiếp tục trêu chọc cô nhưng càng không ngờ, cô vì thế mà khóc lớn:
“Huhu… Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao lại xem em như người xa lạ. Tại sao lại cùng người phụ nữ khác như vậy?”
Bao nhiêu sự chịu đựng trong chốc lát vỡ òa. Trời cùng lúc mưa lớn, cô càng khóc lớn hơn.
“Mạc Thiên Di, cô đừng như thế!”
“Đăng Quân, anh có nghe câu: “Đứng trong mưa sẽ không ai biết mình khóc” chưa?