Mạc Thiên Di cầm điện thoại. Việc đầu tiên là xóa danh bạ. Sau đó là chặn số điện thoại.
Thất tình không thể chết được. Sau một hôm nằm khóc thì cô đã quyết định lấy lại tinh thần. Không muốn lần trở về này lại biến thành đau khổ.
Chân cũng không thấy đau nữa. Hôm nay có thể tự đạp xe đi học.
Mạc Thiên Di vui vẻ xuống nhà. Ăn sáng cùng cha mẹ. Khoảng thời gian này thật tuyệt vời. Đến lúc đi làm rồi, muốn ăn sáng cũng chẳng được.
"Thưa cha! Thưa mẹ con đi học!"
"Bà nội con dặn đi học xong về ăn đám cưới em họ!"
Mạc Thiên Di nhíu mày: "Con có thể không đi được không?"
"Tại sao?", cha cô khó chịu ra mặt.
Thất tình còn đi ăn đám cưới. Nhìn người ta tay trong tay hạnh phúc biết bao. Còn bản thân mình lạc lõng cô đơn. Mạc Thiên Di do dự.
"Mạc Thiên Di con đừng làm bà nội không vui. Bà đã lớn tuổi rồi. Bảo con đi là để khoe cháu!"
"Dạ. Nhưng mà con chưa đồ đồ mặc!", thật sự Mạc Thiên Di không muốn đi.
"Mẹ sẽ chuẩn bị. Con chỉ cần đi học về, thay đồ đẹp rồi ngồi lên xe thôi!"
Còn có thể từ chối sao? Mạc Thiên Di đành nghe theo.
…
Về đến nhà cô thấy cha mẹ mình đã chuẩn bị sẵn. Ngay cả Ngọc cũng đang mặc váy đẹp đợi cô.
Cô đá mắt nhìn Hồng Ngọc ra ý hỏi sao lại về sớm thế. Hồng Ngọc lắc đầu bất lực.
Xem ra lần này còn nói không đi thì không được rồi. Cô đành thay chiếc váy mẹ chuẩn bị sẵn. Ngắm nhìn mình trong gương thấy thật hạnh phúc. Đôi mắt sáng lấp lánh. Đôi môi hồng như cánh hoa đào. Dáng người thật hoàn mỹ. Mái tóc dài xoã hững hờ. Ai nhìn vào mà không yêu cơ chứ?
Trải qua một lần thất tình, Mạc Thiên Di thấy dù chuyện gì xảy ra thì việc đầu tiên nhất chính là minh phải yêu lấy bản thân mình.
Cô cười xoay một vòng rồi chạy xuống nhà.
“Cha! Mẹ! Chúng ta đi thôi!”
“Vừa hay! Chú tư tới đón!”
Hồng Ngọc tròn mắt khi thấy chiếc xe ba gác chạy đến trước nhà.
“Lần này hay rồi! Chúng ta đi xe mui trần!”
Cha và mẹ của Mạc Thiên Di cười phá lên.
“Đi như vậy có phải vui hơn không? Đi xe mui trần ngắm sao trời!”
“Uhm! Mui trần!”, bà Tuyết càm ràm nhưng miệng vẫn cười tươi.
“Bà thấy bà hạnh phúc chưa?”, ông Dũng vui vẻ cười trêu chọc bà Tuyết.
Nghe đến đây cả nhà cười lớn. Trên con đường chỉ có tiếng cười của bọn họ.
“Bà này! Nếu như bây giờ bà ngồi trên chiếc xe hơi bên cạnh là một ông chồng khác. Ông ta cho bà tất cả nhưng không chỉ dành tình cảm cho một mình bà, bà có vui không?”
“Ông nghĩ xem nếu ông là tôi. Ông có vui không? Hỏi thừa!”, bà Tuyết hỏi ngược lại dù không trả lời từ trong câu nói đã nghe ra được ý tứ.
Chẳng phải ở cái thời của Mạc Thiên Di, con người dần coi trọng vật chất hơn?
Một bữa hẹn hò cùng nhau cũng phải tính toán ăn ở nhà hàng nào? Ai là người trả tiền?
Tình cảm cũng phải tính xem một tháng anh làm ra bao nhiêu tiền. Có nuôi nổi vợ con không? Nếu không thì thà ở một mình sướng hơn nhiều.
Rồi từ những suy nghĩ đó, con người ta thu mình trong chiếc điện thoại bé nhỏ. Chẳng ai nói với nhau câu nào!
Mạc Thiên Di đưa tay mình đón gió, mặt người lên cảm nhận cái không khí của đất trời khi về đêm. Lạnh nhưng tươi mát, thoải mái vô cùng.
Có lẽ cha cô nói đúng. Có những thứ có tiền cũng không thể mua được.
Chẳng hạn như cô lúc này, vào thời điểm này. Có tiền cũng chẳng mua được!
Xe chạy rất xe, cuối cùng quẹo vào một con hẻm nhỏ. Ngoài hẻm đã nghe tiếng nhạc sập sình. Cả nhà xuống xe đi vào, lúc này, rạp cưới đã được dựng. Hai dàn loa khủng mang theo giai điệu vui tươi náo nhiệt cả một con hẻm.
Trước cổng cưới có một người mặc áo dài đỏ chào hỏi quan khách. Người này là chị họ của cô sao?
Mạc Thiên Di nhìn mãi chẳng thấy quen liền kéo tay cha: “Là đám cưới của chị này sao cha?”
“Uhm! Dòng họ bên nội nhiều lắm. Cha còn không nhớ hết!”, ông Dũng nói vào tay con gái.
“Chị này còn nhỏ tuổi mà đúng không cha?”
“Vừa học 12 xong. Lấy chồng giàu!”
Mạc Thiên Di nhìn chị dù nụ cười ở trên môi nhưng đôi mắt cho thấy chị không vui. Cô còn đang thắc mắc thì bà nội kéo tôi vào trong giới thiệu cho mọi người. Bà nội kéo tay cô nói nhỏ:
“Con gái học nhiều cũng lấy chồng! Thôi thì ráng tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc nha con!”
Mạc Thiên Di không nói nhiều chỉ gật đầu cho xong. Sau đó bà lại kéo cô đi giới thiệu cho bà con dòng họ.
Được một lúc Mạc Thiên Di cảm thấy mệt nên vội đi ra đầu con hẻm, tìm một ghế đá trống, không người ngồi xuống. Sao nơi này đông vui nhưng cô lại thấy mình không thể hòa nhập được. Hay nói đúng hơn là một cảm giác lạc lõng xâm chiếm.
“Sao em không vào trong ăn?”
Giọng nói trầm ấm cất lên từ phía sau, rất quen thuộc. Mạc Thiên Di giật mình quay lại phía sau:
“Thì ra là anh?”
“Gặp anh em không vui?”, Phục Hưng ngồi xuống bên cạnh hỏi.
Mạc Thiên Di lắc đầu rồi gật đầu. Cô nên nói thế nào nhỉ?
Phục Hưng đưa tay lên định xoa đầu cô nhưng cô lại tránh né. Thái độ của anh khi không có người con gái ấy với lúc có người đó lại khác xa đến vậy. Anh có thể giả vờ không quan tâm cô thì cô cũng sẽ làm như vậy.
“Rõ ràng anh có nhìn thấy em nhưng lại vờ như không thấy, em muốn biết là tại sao?”
Còn chưa đợi anh trả lời. Cô đã tiếp tục nói: “Nhưng cũng không cần thiết phải giải thích làm gì. Chúng ta cứ như không quen biết để tránh gây hiểu lầm không hay!”
Anh cứ ngồi đó không nói. Còn Mạc Thiên Di đứng dậy định rời đi.
“Thật ra thì anh…”
Cô đứng lại đợi anh nói tiếp thì nghe từ phía sau có tiếng giày cao gót dồn dập:
“Chát"
“Tránh xa anh Phục Hưng của tôi ra! Hiểu không?”
Tiếng hét của người phụ nữ kèm tiếng bạt tai nghe vang vội. Người con gái đó lại xuất hiện. Lần này thì hay rồi. Muốn nói gì cũng có thể ba mặt một lời.
Quỳnh Thy tức giận nắm lấy tóc của Mạc Thiên Di giật ngược ra phía sau:
“Tôi nói cho mà biết anh Hưng là của tôi. Cô không có cửa đâu!”
Mạc Thiên Di bất ngờ bị làm đau nên cô thuận theo quán tính ngả người về sau để tránh bị giật đứt tóc:
“Tôi không giành gì của ai cả!”
“Tôi không nghe!”, cô ta túm lấy tóc của Mạc Thiên Di dứt khoát kéo về sau.