Bà Xã Là Nhất

Chương 3: 3




Cửa phòng bị đóng lại, khuôn mặt Diệu Hàm lạnh lùng, ánh mắt càng thêm u ám.

Cúi đầu nhìn vết máu đỏ tươi bắt mắt trên giường, lại hờ hững liếc qua 300 nghìn, gương mặt thâm trầm lạnh lẽo càng hiện lên vẻ bất định khiến người ta không nắm bắt được!
Một lúc sau, đợi đến lúc Diệu Hàm đã mặc quần áo chỉnh tề mới nói với người ngoài cửa.

"Vào đi!"
"Thưa Giám Đốc!" Bốn người cấp dưới mặc đồ đen cung kính đẩy cửa vào, đứng thẳng trước mặt Diệu Hàm chờ lệnh.

"Đi điều tra lai lịch cô ấy!" Diệu Hàm ngồi trên ghế salon, cả người như vua sư tử say ngủ, nhã nhặn sang trọng, mà cô ấy trong miệng cô là đang chỉ Hân Nghiên.

"Vâng, thưa Giám Đốc!" Cấp dưới mặc đồ đen cung kính đáp.

"Bên kia có tin tức gì không?"
"Lúc sáng phụ tá Vũ truyền tin đến, tạm thời các nhà đều bình tĩnh, chỉ có điều! "
Cấp dưới mặc đồ đen nói đến đây thì dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Diệu Hàm lạnh lùng, nói tiếp: "Chỉ là chủ nhà họ Hạng đưa cô cả nhà họ Hạng đến Nhà họ Diệu, đại khái là bàn chuyện đám hỏi giữa hai nhà!"
"Nhà họ Hạng!" Ánh mắt thâm sâu u ám lóe lên vẻ nguy hiểm lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn cấp dưới mặc đồ đen: "Bên ông cụ có tin gì không?"
"Ông cụ không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, đại khái muốn chờ cô về rồi cùng xử lý, có điều ông cụ dường như rất hài lòng về quan hệ thông gia của cuộc hôn nhân này, hỏi khi nào ngài về?" Cấp dưới mặc đồ đen cung kính nói.


"Ông ta vậy mà dám quản lý chuyện của tôi!" Ánh sáng trong đôi mắt thâm sâu của Diệu Hàm càng lóe vẻ nguy hiểm.

"Còn chuyện gì nữa?" Thấy bốn người còn chưa lui xuống, Diệu Hàm thờ ơ lạnh lùng mở miệng.

"Thưa ngài, nhà họ Tưởng biết chuyện ngài đã đến thành phố B, đưa thư mời, mời ngài tham gia tiệc đính hôn của cô cả nhà họ Tưởng!" Một cấp dưới mặc đồ đen trong đó cung kính nói.

"Nhà họ Tưởng?" Âm thanh lạnh lùng của Diệu Hàm vang lên, ánh mắt thâm sâu hiện vẻ tĩnh mịch, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc.

"Đi!"
Nghe Diệu Hàm chấp nhận lời mời của nhà họ Tưởng, bốn người mặc đồ đen không khỏi hơi kinh ngạc.

Đối với thân phận của cô ấy, một nhà họ Tưởng nho nhỏ trong thành phố B căn bản không đáng để vào mắt, trước đây cũng chưa bao giờ để ý những chuyện này, nhất thời hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Cô ấy làm việc đương nhiên có lý do của cô ấy, bọn họ chỉ cần nghe theo!
"Vâng, thưa Giám Đốc!"
Đợi bốn cấp dưới mặc đồ đen lui ra, thân hình thon dài cao ngất của Diệu Hàm nhã nhặn đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất, ánh mắt thâm trầm lạnh như băng, vô cùng tối tăm, cả người lộ vẻ uy hiếp, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ.


Bên này, Hân Nghiên lê lết thân thể bủn rủn mỏi mệt ra khỏi khách sạn, trên đường đi đều mắng thầm người phụ nữ cầm thú dày vò mình đến bủn rủn vô lực.

Trở lại trường học, từ lúc bước vào cổng trường không ngừng có sinh viên qua đường nhìn Hân Nghiên mà chỉ trỏ, vẻ mặt xem thường, bộ dáng ghét bỏ.

"Này, cậu nhìn kia, người kia chính là Hân Nghiên khoa tài chính đó, sao cô ta còn có mặt mũi đến đây nhỉ!"
Vậy thì sao, có sao đâu, loại con gái này da mặt dày đến mức không biết nhục, nếu là tôi chắc sẽ xấu hổ chết mất!"
"Không biết xấu hổ, hồ ly tinh, chỉ có gương mặt đó có thể nhìn được, nghe nói Hân Nghiên này là con gái nuôi của nhà họ Tưởng đấy, đúng là đồ vô ơn, vậy mà lại giành chồng chưa cưới của em gái mình!"
"Có ai nói không phải đâu, cũng may chị Tưởng Mịch làm người tốt không so đo!"
Nghe âm thanh trào phúng truyền đến từ xung quanh, Hân Nghiên hơi nhíu mày không vui, ánh mắt hờ hững, sắc mặt lạnh như băng, không thèm nhìn những ánh mắt kia, tiếp tục đi về phía ký túc xá.

Vừa đi tới lầu dưới ký túc xá, điện thoại trong túi đã vang lên, Hân Nghiên lấy điện thoại ra, thấy là bạn tốt kiêm bạn cùng phòng Liêu Thanh Thư gọi tới liền nghe máy.

Hân Nghiên chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói lo lắng sốt ruột không ngừng.

"Tiểu Nghiên, cậu có ổn không, cậu đang ở đâu vậy, tối hôm qua đã làm gì vậy, sao cả đêm không về, khiến tớ lo chết mất.


Cậu có biết chuyện Thẩm Hạo với Tưởng Mịch sắp đính hôn rồi hay không, hiện giờ cả trường cũng biết tin bọn họ sắp đính hôn, trước tiên cậu đừng để ý những lời đồn đại kia, mau chóng trở về đi!"
Giọng nói sốt ruột lo lắng của Liêu Thanh Thư truyền đến, trái tim lạnh như băng của Hân Nghiên như có dòng nước ấm chảy qua.

Cho dù tất cả mọi người có phản bội mình, vẫn luôn có một người xem mình là bạn tốt nhất, không rời nửa bước!
"Thanh Thư, tớ không sao, tớ đang ở dưới lầu kí túc xá, đi lên ngay đây!"
Nói xong, Hân Nghiên liền cúp máy, vừa định đi lên cầu thang ký túc xá, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói dịu dàng.

"Tiểu Nghiên!"
Trong khoảnh khắc Hân Nghiên nghe được giọng nói dịu dàng quen thuộc kia, ánh mắt trong trẻo liền hiện vẻ lạnh như băng, môi nở nụ cười lạnh châm biếm, xoay người đi về phía người đàn ông.

Nàng cuối cùng cũng biết vì sao dù có mất trí nhớ cũng không động lòng với người đàn ông này, vì người đàn ông này rất giống với Vĩnh Khiêm, vậy nên nàng cũng muốn bóp chết anh ta!
"Có chuyện gì không?" Giọng nói hờ hững lạnh như băng vang lên, Hân Nghiên lạnh lùng nhìn Thẩm Hạo trước mặt.

"Tiểu Nghiên, thật xin lỗi, anh tới là muốn xin em tham gia tiệc đính hôn của anh với Mịch Mịch!"Thẩm Hạo vẫn là dáng vẻ nho nhã trước kia, cả người phát ra khí chất trí thức, dịu dàng nhìn Hân Nghiên.

Hân Nghiên không khỏi nở nụ cười, khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng trở nên hấp dẫn, đặc biệt là khí chất hoàn toàn khác so với trước đây.

Cao quý, thuần khiết nhưng lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn Thẩm Hạo trước mặt, vẻ mặt cao ngạo!
"Anh yên tâm, tiệc đính hôn tôi nhất định đến đúng giờ, tôi có việc đi trước!" Hân Nghiên nói xong muốn xoay người lên lầu, Thẩm Hạo sau lưng lại kéo Hân Nghiên lại.


"Tiểu Nghiên, em đừng như vậy, nếu trong lòng em khó chịu thì cứ mắng anh đi, anh không phải cố ý muốn tổn thương em, anh đối với em là thật lòng, sau này anh cũng sẽ đối xử thật tốt với em.

Chỉ là gia tộc cần anh, anh nhất định phải lấy em gái em, em cũng biết em không phải con gái ruột của nhà họ Tưởng, nếu em là con gái ruột của nhà họ Tưởng, người anh lấy nhất định sẽ là em!"
Nghe Thẩm Hạo nói, Hân Nghiên không khỏi cười trào phúng, lạnh lùng xoay người, ánh mắt cao ngạo nhìn Thẩm Hạo.

"Thẩm Hạo, anh nghĩ anh là ai, đáng để Hân Nghiên tôi khổ sở vì anh, đừng quá ảo tưởng, cho dù tôi là con gái nhà họ Tưởng tôi cũng tuyệt đối không gả cho người cặn bã như anh, buông tay ra!"
"Tiểu Nghiên! "
"Bốp" một tiếng, Thẩm Hạo còn chưa dứt lời, Hân Nghiên trở tay một cái, vút qua, một tay hung hăng đè Thẩm Hạo xuống đất.

Ánh mắt lạnh như băng khẽ châm biếm: "Đừng ép tôi động tay với anh, nếu anh không muốn chết thì cách tôi ra xa một chút!"
Nói xong, Hân Nghiên buông Thẩm Hạo ra, đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi lên lầu ký túc xá, bóng lưng cao quý thẳng tắp, khí chất cao ngạo, hiển nhiên so với hình tượng thuần khiết dịu dàng trước đây như hai người.

Nhìn Hân Nghiên như vậy, Thẩm Hạo ngơ ngác, như thể lần đầu tiên chính thức quen biết Hân Nghiên.

Ngơ ngác ngồi dưới đất, cho đến khi xung quanh truyền đến tiếng bàn tán chê cười mới sững sờ bò dậy từ trên đất, sắc mặt khó coi rời khỏi ký túc xá.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.