Bà Xã Là Nhất

Chương 15: 15




Không biết tại sao, mỗi lần thấy nàng cô không nhịn được muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, hôn đôi môi mềm mại của nàng, cứ như bị mê hoặc.

Vốn chỉ muốn thưởng thức, chỉ là vừa hôn lên không thể thu lại được, hô hấp giữa hai người cũng trở nên có chút nóng bỏng.

Dính vào một chỗ thật chặt, Hân Nghiên hơi cau mày, nhưng không đẩy Diệu Hàm ra, chỉ là ánh mặt lạnh lùng ngày càng trở nên phức tạp khó hiểu.

Cho tới khi hôn nàng tới thở dốc, Diệu Hàm mới không nỡ không thuận theo buông nàng ra, nhưng vẫn bá đạo ôm thật chặt vào trong ngực không muốn buông ra.

Lần này Hân Nghiên hiếm khi không đối nghịch với cô, cũng an tĩnh tựa vào trong ngực cô thở hổn hển.

Nghe thấy nhịp tim nhanh trầm ổn có lực ở ngực cô, nhịp tim đập rất nhanh, hình như là bởi vì nàng mà đập, đáy lòng không biết tại sao lộ ra tia cảm xúc không giải thích được.

"Em có nhớ chị không?"
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Diệu Hàm truyền vào trong tai Hân Nghiên.

Nhìn cô gái yếu ớt trong ngực đôi môi đỏ mọng mềm mại bị mình hôn có chút sưng đỏ ánh mắt sâu sa, thoáng qua vẻ ngẩn ngơ, nhẹ nhàng hỏi.

Hân Nghiên không đáp, trầm mặc như trước, Diệu Hàm thở dài một tiếng, đáy lòng có chút phiền khổ, người phụ nữ này thật đúng là tâm địa đủ sắt đá mà, thế mà không hề nhớ cô.

"Tưởng thị là chị ra tay sao?" Hân Nghiên yên lặng một lúc sau hỏi lần nữa.


"Phải!" Không có bất kỳ viện cớ và lý do nào, Diệu Hàm trả lời dứt khoát.

"Tại sao?" Hân Nghiên có chút hiếu kỳ, dường như có chút không hiểu nổi việc làm của người phụ nữ này, không khỏi ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng thẳng tắp rơi vào đáy mắt u ám thâm sâu của Diệu Hàm.

"Bởi vì em, bọn họ ức hiếp em, chị sẽ để cho bọn họ mất đi thứ quan trọng nhất, chỉ cần có chị ở đây, thì chị không cho phép bất kỳ người nào ức hiếp em!"
Diệu Hàm lạnh nhạt nói, khí thế kiêu ngạo lạnh lùng toàn thân, lộ ra vẻ tôn quý và bá đạo cao cao tại thượng.

Hân Nghiên nghe được câu trả lời của Diệu Hàm, ngực bỗng dưng căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng càng mơ màng, lại là một hồi trầm mặc.

Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, một lúc sau, Diệu Hàm cũng phải cho rằng Hân Nghiên ở trong ngực mình ngủ thiếp đi rồi, giọng nói hơi đột ngột của Hân Nghiên mới thầm lặng truyền tới.

"Chị muốn có được gì từ trên người tôi?"
"Chị chỉ cần em!" Diệu Hàm nghiêm túc trả lời, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy vẻ bá đạo nhất định phải có được.

Bốn chữ ngắn gọn, quả quyết dứt khoát, khiến lòng Hân Nghiên hơi run lên.

"Vậy chị thích tôi sao?"
Hân Nghiên đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng về phía Diệu Hàm, con ngươi lạnh như băng nhìn vào trong lòng Diệu Hàm, đột nhiên mở miệng.

Đột nhiên nghe được năm chữ này, người Diệu Hàm run lên, sắc mặt có chút mất tự nhiên đỏ ửng quay đầu đi chỗ khác.

Thích không, cô cũng không biết, cô chỉ biết là mặc dù mới gặp người phụ nữ này mấy lần, nhưng hình như đã ăn sâu đóng chặt vào tim cô.

Không nhìn thấy nàng thì hốt hoảng một cách khó hiểu, rất nhớ nàng, có chút không thể rời bỏ người phụ nữ này rồi.

Người phụ nữ này là người đầu tiên khiến cô không ghét, còn muốn đến thật gần nàng.

Cô muốn đem tất cả ôn nhu của mình đều cho người phụ nữ này, muốn thật cưng chiều người phụ nữ này, nếu như có thể, cô muốn cho nàng cả đời ôn nhu xoa nhẹ lạnh lùng và bi thương nơi đáy mắt nàng.

"Nếu như chị nói phải, em sẽ nguyện ý ở bên chị sao?" Ánh mắt Diệu Hàm nhìn thẳng vào Hân Nghiên, hai tầm mắt đụng nhau, không ai chịu nhường bộ, Diệu Hàm nghiêm túc hỏi.

"Sẽ không!"
Hân Nghiên không chút do dự nào mở miệng trả lời, ánh mắt nhìn vào chỗ khác, không nhìn cô, dường như sợ sẽ sa vào con ngươi sâu thẳm đó vậy.

Diệu Hàm sắc mặt trầm xuống, con ngươi đen nhánh thâm thúy để lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng chất vấn: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi không thích chị!" Mở miệng càng quả quyết, không chút chần chừ.


Thanh âm lạnh lùng không chút mảy may, giống như một cây kiếm đâm vào ngực Diệu Hàm, làm cô kinh ngạc ngẩn người trong nháy mắt.

Đôi môi mỏng gợi cảm mím thật chặt, ánh mắt Diệu Hàm phức tạp nhìn Hân Nghiên.

Con ngươi đen sâu thẳm lại lộ ra tình thế bắt buộc, lạnh lùng mở miệng, trong bá đạo lộ ra sự chiếm hữu nồng đậm: "Một ngày nào đó chị sẽ khiến em thích chị, chị tin ngày đó không còn xa nữa!"
"Chị cứ chắc chắn rằng tôi sẽ thích chị?" Hân Nghiên không khỏi mỉa mai mở miệng, người phụ nữ này không biết lấy tự tin từ đâu ra.

Thích, ha, từ ba năm trước khoảnh khắc hai người kia phản bội nàng trở đi Hân Nghiên đã không thể tin cái gọi là tình yêu nữa rồi!
"Phải!"
Diệu Hàm kiên định gật đầu, không phải cô tự phụ, mà là cô đủ tự tin, tự tin mình có sức hấp dẫn đó có thể đủ khiến cho người phụ nữ đã chết tâm này này yêu cô.

Hân Nghiên không cho ý kiến, lạnh lùng cười một tiếng.

Nụ cười lạnh lẽo có chút nhức mắt, không hiểu sao khiến Diệu Hàm không vui nhíu mày, con ngươi thâm thúy âm u để lộ ra một tia nguy hiểm, u ám nhìn nàng.

"Diệu Hàm, mặc kệ chị có mục đích gì, tóm lại tôi sẽ không ở bên chị, sau này phiền chị đừng tìm tôi, tạm biệt!"
Giọng nói lạnh như băng vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ đánh vào trong lòng Diệu Hàm, khiến tim cô căng thẳng.

Đến khi cô phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Hân Nghiên đã xuống xe, cơ thể gầy yếu thẳng tắp như cũ, lộ ra mấy phần tịch mịch và lãnh đạm, lại khiến Diệu Hàm không nhịn được đau lòng và thương tiếc.

Đôi mắt ảm đạm nhuộm ánh sáng phức tạp, biết người phụ nữ này tâm địa sắt đá, nhưng không nghĩ sẽ bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, không còn chút đường sống quay về.

Đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười khổ tự giễu, đưa tay đốt một điếu thuốc.

Con ngươi có chút hiu quạnh xuyên qua khói mù mông lung nhìn từng đôi tình nhân lui tới ở cổng trường, trong lòng khổ sở, lại có chút buồn bã và cô đơn không nói ra được!
Đúng lúc điện thoại trong túi vang lên, Diệu Hàm nhíu mày, bóp tắt tàn thuốc lấy điện thoại ra nghe máy, bên kia lập tức truyền tới một tràng tiếng cười không đàng hoàng.


"Nghe nói ngài Diệu thanh tâm quả dục hai mươi tám năm đã động lòng phàm, không biết là tiểu thư nhà nào hay là công tử nhà ai có mị lực như vậy có thể khiến Bồ Tát sống từ trước đến giờ lạnh lùng cũng động tình, thật là làm cho tôi có chút tò mò!"
Tiếng cười nhạo không đứng đắn khiến cho Diệu Hàm không vui nhíu mày, con ngươi u ám lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

"Gần đây cậu rất rảnh? Xem ra tôi phải nhắc nhở ông cụ nhà cậu để cho ông ấy sắp xếp cho cậu mấy buổi coi mắt! "
"Khụ khụ, được, coi như tôi chưa nói gì, thật nhỏ mọn, bổn tiểu thư đây không phải là quan tâm cậu sao, làm sao, lúc nào dẫn về cho tôi nhìn thử, thỏa mãn hiếu kỳ của bổn tiểu thư?"
Tiếng cười nhạo không đứng đắn tiếp tục truyền tới, chính là người bạn tốt từ nhỏ đến lớn của Diệu Hàm, Lâm Viên.

"Cút!"
"Không phải chứ, cậu đừng nói với tôi vẫn chưa giải quyết người kia đó chứ, chậc chậc.

Người phụ nữ cao quý khí phách đệ nhất của Thành phố P cũng không giải quyết được, bổn tiểu thư thật đúng là càng ngày càng hiếu kỳ, có muốn bổn tiểu thư giúp đỡ hay không, bổn tiểu thư ra tay bảo đảm tóm được!"
Lâm Viên cười chế nhạo, mặt đầy ý vui.

"Nếu cậu dám trêu chọc cô ấy, tôi phế cậu trước!"
"Không phải chứ, cậu thật sự làm?"
"Cậu nói xem!"
Diệu Hàm lạnh lùng văng ra mấy chữ, tràn đầy mùi nguy hiểm, con ngươi đen u ám thâm sâu lộ ra vẻ mờ ám vô cùng, làm Lâm Viên ở đầu điện thoại bên kia tự dưng run lên.

Mẹ nó, Bồ Tát sống này thật động lòng phàm rồi, sự thật rồi!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.