Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 172: Khám thai





Mặc dù ngoài mặt Trầm Thiên Phong không hề nói một lời thân thiết hay tình cảm nào với bà Dima và Hamid nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra anh dụng tâm chăm sóc họ bao nhiêu. Thứ được đưa đến phòng bà Dima đều là đồ tốt nhất, về việc Lý Giai Kỳ để cho sáu bánh bao nhỏ gọi bà là bà nội lúc đầu anh có hơi nhíu mày một chút nhưng cũng không nói gì thêm rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Vấn đề của Hamid thì khó giải quyết hơn một chút, bởi vì sinh ra đã mang khiếm khuyết cơ thể lại lâu ngày không được bác sĩ chuyên môn kiểm tra nên vẫn chỉ có thể nằm trên giường. Bác sĩ sau khi kiểm tra cho anh ta có nói nếu như lúc còn nhỏ tập vật lý trị liệu sớm thù có thể ngồi dậy hoặc thậm chí là có thể đứng lên đi lại nhưng hiện tại đã bỏ qua thời điểm vàng chữa trị nên thời gian có thể sẽ kéo dài và kêt quả thì không mấy khả quan. Trầm Thiên Phong nghe cũng chỉ biết cho người sắp xếp thêm thật nhiều bác sĩ có chuyên môn cao để tận lực chữa trị cũng như chăm sóc cho Hamid.

Sắp xếp xong xuôi mọi việc ở Thành Bảo cũng như giải quyết hết những việc cần làm ở bán đảo Ả Rập đã là chuyện của gần một tháng sau. Thời gian này Trầm Thiên Phong bận đến chân không chạm đất nhưng mỗi ngày đều cố gắng dành thời gian ở bên Lý Giai Kỳ và nói chuyện với thai nhi trong bụng của cô. Ngược lại với Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ lại nhàn rỗi rất nhiều. Ngày ngày đều mang theo sáu bánh bao nhỏ đến thăm bà nội sau đó lại đến thăm bác cả của chúng, biết bác không thể đứng dậy đi lại nên bọn trẻ cũng học theo bác sĩ thường xuyên xoa bóp tay chân cho Hamid.

Thời gian một tháng không quá dài nhưng cũng đủ để người thân trong nhà bồi đắp tình cảm với nhau. Không chỉ bà Dima mà Hamid cũng đã quen thuộc với Lý Giai Kỳ và sáu bánh bao nhỏ, có đôi khi Hamid còn cười với bọn trẻ và ê a muốn nói chuyện nhưng đáng tiếc là bọn trẻ không hiểu được. Lý Giai Kỳ ở bên cạnh thấy vậy cũng không biết phải làm sao may là có bà Dima tương đối hiểu Hamid nên thường hỏi những câu như có phải anh thấy rất vui hay không, có phải rất yêu thích sáu bánh bao nhỏ hay không đại loại thế. Những lần bà Dima hỏi những câu như vậy thì Hamid đều sẽ cười rất tươi để thể hiện rằng chính là như vậy.

Công việc đã giải quyết xong cũng không thể nán lại quá lâu bởi tập đoàn Hải Thiên bên kia cũng co rất nhiều việc phải giải quyết nên Trầm Thiên Phong quyết định đưa Lý Giai Kỳ và sáu bánh bao nhỏ trở về. Một nguyên nhân nữa cần phải về sớm đó là bụng của Lý Giai Kỳ đã khá lớn, Giáo sư Robert kiến nghị nên trở về sớm làm kiểm tra tổng quát một lượt xem xét có phải ở lại bệnh viện dưỡng thai hay không.

Mặc dù không nỡ xa các con và cháu nội nhưng sức khỏe của Lý Giai Kỳ bây giờ là quan trọng nhất vì thế bà Dima ngậm ngùi tiễn con trai, con dâu và cháu nội rời đi.

Sau khi trở lại Đế đô, Lý Giai Kỳ nghỉ ngơi trong Hải Thiên Đế Cung một ngày cho bớt mệt mỏi hôm sau mới đến bệnh viện Hải Thiên kiểm tra.

Việc khám thai không quá phức tạp nhưng trường hợp của Lý Giai Kỳ là trường hợp đặc biệt vì thế mọi người đều không dám lơ là. Đoàn người hộ tống Lý Giai Kỳ đi khám thai mang khí thế rất là khoa trương. Không chỉ có Trầm Thiên Phong luôn luôn có mặt mà sáu bánh bao nhỏ nói gì cũng nhất quyết đòi đi theo để được nhìn em bé. Lý Lập Thành lo lắng cho em gái và các cháu cũng đặc biệt bay về từ căn cứ, Lương Thủy Nhu cũng chính là lý do tương tự nên xin đi theo với nhưng lại nói là giúp canh chừng sáu bánh bao nhỏ. Bà ngoại Phương và Phương Vi cũng muốn đi cùng nhưng gần đây sức khỏe của bà ngoại Phương không tốt nên Lý Giai Kỳ bảo hai người ở nhà nghỉ ngơi không cần quá lo lắng cho mình. Ngoài ra còn có một đám vệ sĩ đi theo thành ra có tận mấy chục người chỉ để đưa Lý Giai Kỳ đi khám thai.

Giáo sư Robert đã dùng quan hệ của mình mời thêm một vị Giáo sư có chuyên môn rất cao trong lĩnh vực sản khoa đến để kiểm tra và theo dõi thai kỳ cho Lý Giai Kỳ, ngày hôm nay cũng là vị Giáo sư đó làm siêu âm cho cô.

Trong phòng siêu âm vốn rộng rãi nhưng bởi vì co Giáo sư Robert, Trầm Thiên Phong, Lý Lập Thành và sáu bánh bao nhỏ mà trở nên chật chội.

''Các em bé đều khoẻ mạnh, chỉ số phát triển tốt, nước ối bình thường, vết sẹo cũ vẫn ổn định.''

Nhìn từng chỉ số trên màn hình máy siêu âm, Giáo sư Robert quay qua gật đầu với Lý Giai Kỳ thể hiện mọi thứ đều tốt, mọi người cũng yên tâm hơn rất nhiều.

''Chúng tôi nên chuẩn bị phòng em bé như thế nào vậy Giáo sư?'' Trầm Thiên Phong lên tiếng hỏi.

Vị Giáo sư kia tháo mắt kính ra để sang bên cạnh, ông không trả lời ngay mà quay qua nhìn sáu bánh bao nhỏ một chút rồi mới nhìn về phía Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ.

''Tỉ số hoà nhau.''

Chỉ đơn giản một câu nhưng đã giải đáp thắc mắc của tất cả mọi người về giới tính của các em bé. Đã có sáu bánh bao nhỏ đủ trai đủ gái nên lần mang thai này dù là trai hay gái thì mọi người đều rất yêu quý nhưng Trầm Thiên Phong là một người cẩn thận, anh muốn chuẩn bị những thứ tốt nhất cho các con của mình ngay cả khi chúng chưa sinh ra. Dù có biết giới tính của bọn trẻ hay không thì anh vẫn chuẩn bị đầy đủ các phòng cho con nhưng bản tính tò mò thì ai cũng có. Anh vốn muốn có thêm bốn công chúa nhưng lần thứ hai này vẫn là hoà nhau nên ước mơ cứ thế bị phá hủy bởi anh không có dũng khí để Lý Giai Kỳ mang thai lần nữa. Trầm Thiên Phong yêu thương hôn lên trán Lý Giai Kỳ rồi lại cúi xuống hôn lên chiếc bụng lớn của cô.

Hai vị Giáo sư đều nói Lý Giai Kỳ có thể về nhà nghỉ ngơi không cần ở lại bệnh viện nên mọi người lại lục tục ra về. Lý Giai Kỳ bởi vì mang thai nên thường xuyên muốn đi vệ sinh, cô bảo Lý Lập Thành và Lương Thủy Nhu đưa bọn trẻ ra ngoài đi dạo còn Trầm Thiên Phong sẽ đưa mình đi vệ sinh.

Bệnh viện Hải Thiên là bệnh viện chuyên dành cho giới thượng lưu nên các dịch vụ ngoài khám bệnh có rất nhiều thậm chí là khu vui chơi cho trẻ em cũng có. Lý Lập Thành và Lương Thủy Nhu đưa sáu bánh bao nhỏ đến đó để chơi.

Trầm Thiên Phong không yên tâm để Lý Giai Kỳ tự mình đi vệ sinh nên bất chấp mặt mũi anh đỡ Lý Giai Kỳ vào tận buồng vệ sinh, chờ cô đi hẳn vào trong mới khép cửa lại sau đó ra ngoài chờ. Nói là ra ngoài nhưng thực tế là ra khỏi khu vực mấy buồng vệ sinh và đứng chờ ở khu vực rửa tay để đảm bảo anh sẽ nghe thấy Lý Giai Kỳ gọi mình. Bởi vì Trầm Thiên Phong đứng ở bên ngoài ngay cạnh bồn rửa tay nên không ít cô gái đi vào còn tưởng mình đi nhầm nhà vệ sinh thế nhưng Trầm Thiên Phong mặc kệ không để ý đến họ.

Cho đến khi nghe thấy Lý Giai Kỳ gọi mình, mặc kệ ánh mắt khó chịu lẫn sợ hãi của những người phụ nữ khác, Trầm Thiên Phong đi đến buồng vệ sinh vừa nãy Lý Giai Kỳ vào và đỡ cô ra ngoài. Nhìn thấy cái bụng lớn của Lý Giai Kỳ thì những người phụ nữ khác cũng không nói gì hay tỏ thái độ khó chịu nữa mà chuyển sang đồng cảm và hâm mộ. Đây là khoa phụ sản nên có không ít thai phụ vào nhà vệ sinh, nhìn thấy một thai phụ khác được chồng chu đáo đưa vào tận buồng vệ sinh rồi đứng chờ ở bên ngoài mặc ánh mắt dò xét của mọi người thì có ai mà không hâm mộ. Mang thai không tránh khỏi việc thường xuyên đi vệ sinh nhưng bụng lớn cũng khá bất tiện nên có người đi cùng hoặc cẩn thận như ông chồng này đúng là khiến người khác đỏ mắt.

Hai vợ chồng cùng nhau đi ra ngoài, Trầm Thiên Phong đỡ eo Lý Giai Kỳ để cô tựa vào mình cho dễ dàng đi lại. Vừa đi vừa xoa bụng lớn của Lý Giai Kỳ nên không chú ý, Trầm Thiên Phong va vào một người phụ nữ đi ngược chiều với mình. Hai người va chạm không lớn nên người phụ nữ lảo đảo một chút may có người đàn ông bên cạnh chắc là chồng cô ấy đỡ được. Trầm Thiên Phong nhìn đối phương thấy là một thai phụ hơn nữa bụng cũng đã rất lớn phỏng chừng là sắp sinh, may mắn vừa rồi không bị anh đụng ngã.

''Xin lỗi, cô không sao chứ, tôi không chú ý nên đụng phải cô.''

Được chồng đỡ lấy, thai phụ kia ổn định được thân mình, nhìn sang đối phương thấy cũng là một cặp vợ chồng đưa nhau đi khám thai nên cũng không so đo.

''Tôi không sao, lần sau nhớ chú ý.''

''Có cần phải kiểm tra lại không ạ?'' Lý Giai Kỳ cũng lo lắng hỏi, đều là phụ nữ mang thai nên cô hiểu rõ nếu không may bị ngã sẽ nghiêm trọng ra sao.

''Không cần đâu, may là ông xã của tôi đỡ được.''

''Không sao cái gì mà khiến sao, anh đi đường mà không chịu nhìn à, ỷ mình có người to nhiều thịt nên thích đụng ai là đụng hả. Vợ con tôi mà có làm sao thì đừng có trách.'' Ông chồng của thai phụ thái độ không tốt, lớn tiếng mắng mỏ.

Cả Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ đều nhíu mày nhưng thật sự là mình sai hơn nữa đối phương còn mang thai nên nhịn một chút cũng không sao.

''Hay là thế này đi, anh đưa chị ấy vào kiểm tra xem mẹ và em bé có sao không, chúng tôi sẽ thanh toán chi phí khám của chị ấy.'' Lý Giai Kỳ đề nghị.

''Không cần đâu, tôi không sao cả.''

''Ai thèm mấy đồng tiền bẩn của các người, chúng tôi thiếu chút tiền nhỏ này sao.''

Hai vợ chồng nhưng hiển nhiên cô vợ rất hiểu chuyện còn anh chồng thì lại ngang ngược vô lý. Đến bệnh viện Hải Thiên khám bệnh thì đương nhiên gia cảnh không kém nhưng Lý Giai Kỳ đây cũng là muốn xin lỗi người ta, tỏ thái độ chân thành mà thôi.

''Ông xã, đừng nói vậy, em không sao.'' Người vợ kéo tay chồng mình.

''Em không được chủ quan, ngộ nhỡ cặp long phượng nhà mình xảy ra chuyện gì thì sao? Em đúng là tính tình quá tốt đi.''

''Được rồi mà, anh ta cũng không phải cố ý mà.''

Nói rồi người vợ kéo tay chồng mình rời đi, lúc đi qua còn gật đầu với hai người. Thế nhưng vừa đi qua hai người Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ, anh chồng đã nói một câu làm Trầm Thiên Phong rất khó chịu.

''To xác thì có tác dụng gì, chẳng phải là tốn thêm diện tích hay sao. Phỏng chừng là cũng chỉ có thể sinh một lần một đứa chứ làm sao giỏi như ông xã của em một lần đã được một cặp long phượng.''

Nghe không lọt lỗ tai, Trầm Thiên Phong xoay người giữ lấy vai anh chồng kia không cho đi.

''Nói gì đó?'' Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm anh chồng.

Anh chồng kia bị nhìn cũng hơi sợ nhưng ngẫm nghĩ thì mình nói cũng không sai nên ưỡn ngực, tự tin hẳn.

''Tôi nói nể mặt vợ anh đang mang thai nên tôi không thèm so đo với anh. Vả lại anh cũng không so sánh được với tôi, anh làm gì có bản lĩnh để vợ mình mang thai một cặp long phượng.''

Lý Giai Kỳ vội lấy tay che miệng cười còn cô vợ bên kia thì mặt mày xấu hổ đến đỏ bừng, cái tính khoe khoang của chồng cô bao giờ mới sửa được. Trầm Thiên Phong bình tĩnh nhìn bọn họ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Lập Thành, không tới năm phút sau đã thấy Lý Lập Thành và Lương Thủy Nhu dắt theo sáu bánh bao nhỏ đến. Trầm Thiên Phong bây giờ mới buông tay đang giữ vai của anh chồng kia ra, dùng giọng điệu của anh ta để nói.

''Đúng là tôi không có bản lĩnh khiến vợ mình mang thai một cặp long phượng nhưng giới thiệu với hai người một chút. Đây là sáu đứa con của tôi, bào thai sinh sáu hơn nữa còn là long long long phượng phượng phượng. Haiz, có lẽ do nhiều tuổi rồi nên lần này không bằng lần trước, lần này trong bụng vợ tôi chỉ có long long phượng phượng thai mà thôi, có lẽ vài năm nữa nhiều tuổi hơn, vợ chồng tôi cố gắng một chút cũng sẽ có một cặp long phượng như hai người.'' Vừa nói Trầm Thiên Phong vừa âu yếm xoa bụng của Lý Giai Kỳ, tay còn lại lấy ra kết quả kiểm tra vừa rồi cố ý cho bọn họ nhìn, ánh mắt mang đầy khiêu khích nhìn anh chồng kia.

Hai vợ chồng kia đúng là kinh hãi một phen cũng là được mở mang tầm mắt sau đó anh chồng kia xấu hổ vội vàng dắt vợ rời đi. Lý Giai Kỳ và Lý Lập Thành được phen cười đến mức chảy nước mắt, Lý Giai Kỳ không ngờ đến Trầm Thiên Phong cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.