Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 168: Mất tập trung



Kéo Lý Giai Kỳ ra khỏi ngôi nhà khiến anh vừa hận vừa đau lòng, Trầm Thiên Phong ra hiệu cho tài xế chạy thật nhanh ra khỏi khu ổ chuột này. Lý Giai Kỳ biết bây giờ trong lòng anh đang rất loạn nên ngoan ngoãn nghe lời anh trở về Thành Bảo.

Dù tức giận nhưng Trầm Thiên Phong vẫn nhớ rõ Lý Giai Kỳ không thích ngồi xe quãng đường xa như vậy nên xe của bọn họ chỉ đi vào trung tâm thành phố sau đó đổi sang ngồi trực thăng trở về Thành Bảo. Quãng đường giờ đây rút ngắn đi rất nhiều nên rất nhanh đã về đến nơi.

Cả Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong đều không đề cập đến chuyện vừa mới xảy ra giống như nó hoàn toàn không tạo ra được động tĩnh gì nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng mọi người cần có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng.

Không khác ngày thường là mấy, sau khi nghỉ ngơi một chút, Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ đi tìm sáu bánh bao nhỏ. Họ cùng nhau chơi đùa, tiếng nói cười của sáu bánh bao nhỏ hi hi ha ha vang khắp Thành Bảo, Trầm Thiên Phong cũng đặc biệt rất phối hợp chơi với bọn trẻ tuy nhiên Lý Giai Kỳ không khó để nhìn ra rằng anh vẫn lơ đãng, mất tập trung điển hình là bây giờ Gia Hân đã kêu anh mấy tiếng nhưng anh đều không nghe thấy.

''Mẹ hơi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa chơi tiếp.''

Lý Giai Kỳ bỏ món đồ chơi trên tay xuống làm ra vẻ đang mệt mỏi sau đó kéo tay của Trầm Thiên Phong, anh lúc này mới bừng tỉnh vội vàng buông chiếc máy bay đồ chơi xuống đỡ cô đứng lên ngồi vào ghế mềm.

''Uống nước trái cây đi.''

Trầm Thiên Phong bê cốc nước dưa hấu cho Lý Giai Kỳ nhưng tâm trạng vốn đang không yên nên đã làm vãi nước ra dính vào trên váy của cô. Không những không phát hiện ra nước dưa hấu bị vãi ra ngoài mà ngay cả vệt nước trên váy của Lý Giai Kỳ anh cũng không phát hiện ra đủ thấy anh đang mất tập trung cỡ nào. Lý Giai Kỳ đương nhiên không vì chuyện nhỏ này mà để bụng, cô còn đang rất lo lắng cho tâm trạng của anh, sợ rằng anh sẽ đau lòng quá độ mà sinh bệnh.

Sau bữa tối, chờ bảo mẫu tắm rửa cho sáu bánh bao nhỏ, hai người Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ thay nhau ngồi đọc truyện ru cho bọn chúng ngủ hết rồi mới cùng nhau về phòng. Như thường ngày, Trầm Thiên Phong tắm rửa cho Lý Giai Kỳ xong rồi mới tự mình tắm rửa. Một Trầm Thiên Phong bao năm nay luôn luôn chỉnh chu dù là lúc đi ngủ mà giờ đây lại mặc quần bị ngược cũng không phát hiện ra. Lý Giai Kỳ ban đầu vốn để anh tự mình suy nghĩ sau đó dần chấp nhận sự thật này nhưng xem ra anh đang rất rối rắm, nếu chờ anh tự mình suy nghĩ có khi ngày mai lại thấy anh đánh răng mà quên rửa mặt rồi quần áo lại ngược tùm lum hết nên cô vẫn quyết định lên tiếng.

''Ông xã, anh mặc quần ngược rồi.''

''Hả? À ừ.''

Trầm Thiên Phong có ngẩng đầu lên đáp lại Lý Giai Kỳ nhưng vẫn không có hành động gì là muốn thay chiếc quần ra. Lý Giai Kỳ thở dài đi đến bên cạnh Trầm Thiên Phong, ngồi xuống bên cạnh anh.

''Em nói anh mặc quần ngược rồi.'' Vừa nói cô vừa chỉ vào chiếc quần ngủ của anh.

Bấy giờ Trầm Thiên Phong mới à lên một tiếng rồi đứng lên, cũng chẳng để ý có Lý Giai Kỳ ở đây dù sao cũng là vợ chồng già rồi nên cứ thế cởi quần ra rồi mặc lại. Vốn dĩ còn muốn mắng anh không biết xấu hổ nhưng vừa liếc mắt một cái thì thấy bên trong quần ngủ ấy vậy mà lại không mặc quần lót thế là lời định nói được thay bằng một cái tát khá mạnh lên mông của anh. Người này chăm tập thể thao đến cả mông cũng cứng như vậy, tay cô đều đau mà anh thì chả phản ứng gì.

''Anh còn không mặc quần lót.''

''Hì hì, cũng phải để cho nó thoải mái một chút chứ. Phụ nữ bọn em thì thích không mặc áo ngực đi ngủ, đàn ông chúng tôi cũng không thích mặc đồ lót đi ngủ, thả xổng thoải mái hơn.''

Rốt cuộc cũng thấy được anh cười, thấp thỏm lo lắng của Lý Giai Kỳ cũng bớt đi một chút nhưng vẫn không nhịn được mà oán trách: ''Cứ thả xổng coi chừng có ngày bị xệ.''

Trầm Thiên Phong càng cười lớn hơn, anh mặc quần vào đàng hoàng rồi lại ngồi xuống bên cạnh Lý Giai Kỳ, cái tay hư hỏng còn xoa nắn ngực cô một chặp.

''Đại điêu của tôi dù lớn thì vẫn thua kém hai quả bưởi của em, bao năm mà vẫn còn không bị xệ thì tôi không cần phải lo lắng.''

Bình thường ngực của Lý Giai Kỳ đã thuộc tốp người sở hữu ngực lớn hiện tại mang thai lại càng lớn hơn, anh không nói cô còn không quá để ý vừa nói đến khiến cô nhìn xuống rồi cũng hoảng hồn, đúng là lớn hơn rất nhiều. Nhìn ngực mình Lý Giai Kỳ lại đâm lo lắng, lần trước mang thai ngực cũng không lớn nhanh như vậy chỉ có lúc cho bọn trẻ bú sữa là lớn vậy mà bây giờ đều đã lớn như vậy thì đến lúc sinh rồi cho con bú sữa sẽ còn lớn thế nào nữa.

''Anh có cảm thấy nó lớn quá rồi không?''

''Có lớn hơn nữa thì cũng vẫn dùng được, một tay không đủ thì dùng hai tay. Ông xã vẫn là thích ngực lớn của bà xã.''

''Nông cạn.'' Lý Giai Kỳ phun ra hai chữ rồi quay người đi sau đó lại nhớ đến gì đó mà quay lại liếc mắt lườm anh: ''Nói mới nhớ, cả Yamaguchi Ryo và Aurelia đều có ngực rất lớn đặc biệt là Aurelia, ngực của cô ấy cũng phải cup E đi.''

Vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra ai ngờ rằng lại là lý do để Lý Giai Kỳ nhắc đến bọn họ. Trầm Thiên Phong thề là anh chưa bao giờ để ý đến bọn họ, ngoại trừ ngực của cô thì anh chưa từng để mắt đến ngực của bất kỳ người phụ nữ nào khác, ừ thì có vài lần Aurelia mặc quá mức gợi cảm nên có hơi liếc qua một chút, thật sự chỉ một chút mà thôi.

''Mặc kệ bọn họ, từ trước đến nay tôi chỉ nhìn có mỗi ngực của em thôi cũng chỉ xoa và mút có một mình nó, của người khác to hay nhỏ không liên quan đến tôi lại nói tôi cũng chẳng thèm nhìn bọn họ. Ngoại trừ em thì trong mắt tôi họ chỉ là khối thịt biết đi mà thôi.''

''Cái miệng của anh sao lại nói người ta như vậy.'' Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lý Giai Kỳ đang rất vui vẻ.

''Chờ đến lúc sinh có khi phải bằng quả dưa hấu.''

Lý Giai Kỳ đen mặt, cô vốn định lôi kéo sự chú ý của anh ai ngờ lại thành đối tượng bị anh trêu chọc. Dứt khoát bỏ qua cái đề tài xấu hổ kia, Lý Giai Kỳ quay người qua đối mặt với Trầm Thiên Phong, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.

''Ông xã, đừng buồn.''

Trước mặt người mình yêu, Trầm Thiên Phong cũng không ngại để cô nhìn thấy mặt yếu đuối nhất của mình. Anh gục đầu xuống vai cô tìm kiếm hơi ấm.

Đối với chuyện như thế này thì dù là ai cũng rất khó chấp nhận nổi huống gì Lý Giai Kỳ biết rõ anh vẫn luôn khao khát tình thân của mẹ. Dù chưa bao giờ anh nói ra nhưng cô biết anh vẫn luôn hy vọng được một lần trải nghiệm sự ấm áp của mẹ.

Từng nhịp từng nhịp vuốt lưng anh giống như mỗi lần anh dùng nó để an ủi vỗ về cô: ''Nếu khó chịu thì cứ nói ra đừng giữ ở trong lòng, em thấy mà cũng đau lòng.''

''Để em lo lắng rồi, tôi không sao.''

''Em biết chuyện này rất khó chấp nhận, em cũng không bênh vực cho bà ấy nhưng đứng từ góc độ người mẹ mà nói thì có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.

Rõ ràng là sinh ba đứa nhưng lại chỉ có một đứa khoẻ mạnh, nếu như chúng ta không giống như bây giờ sau đó anh bắt em phải lựa chọn giữa sáu bánh bao nhỏ và bọn trẻ trong bụng có lẽ em cũng sẽ chọn bọn trẻ trong bụng.''

''Tôi sẽ không bao giờ để em phải lựa chọn sẽ nuôi dưỡng đứa nào, chúng ta phải cùng nhau nuôi dưỡng chúng, dành cho chúng những thứ tốt đẹp nhất trên đời.'' Trầm Thiên Phong không đồng ý với lời nói của Lý Giai Kỳ, lập tức phản bác.

''Đấy là em đang lấy ví dụ như vậy. Anh thử nghĩ mà xem với hoàn cảnh sống của nà ấy như vậy thì dù giữ anh bên cạnh cũng không thể cho anh một cuộc sống tốt, bà ấy biết rõ chỉ có ở bên cạnh ba của anh thì anh mới có cuộc sống tốt nhất, được phát triển toàn diện nhất. Hãy thử so sánh cuộc sống hiện tại của anh và họ sẽ thấy được rằng lựa chọn khi ấy của bà là không sai.

Lại nói việc lựa chọn này cũng không hẳn là không tốt bởi lẽ nếu như bà ấy lựa chọn giữ lại anh thì chưa chắc chúng ta đã gặp nhau chứ đừng nói là kết hôn sinh con. Chẳng lẽ anh không muốn gặp em?''

''Không nói về chuyện này nữa, cả ngày nay em cũng vất vả rồi.'' Trầm Thiên Phong làm nũng cọ đầu vào hõm cổ của Lý Giai Kỳ.

''Không mệt, đi cùng ông xã thì đều là hẹn hò.''

Hiển nhiên là lời của Lý Giai Kỳ đã dỗ được Trầm Thiên Phong, anh mỉm cười rời khỏi hõm cổ của cô.

''Quỷ nghịch ngợm, hiện giờ ông xã của em muốn đến thư phòng của ba một chuyến, em có muốn đi cùng không?''

''Em đi.''

Trầm Thiên Phong với lấy chiếc áo mặc vào rồi ôm lấy eo đã lớn của Lý Giai Kỳ rời khỏi phòng ngủ.

Thư phòng của ba Trầm Thiên Phong nằm ở tầng trên, hai người tay trong tay leo cầu thang lên chứ không dùng thang máy. Bên trong thư phòng rất lớn cũng có rất nhiều sách, thường xuyên có người quét dọn nên vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp. Tổng thể thì cũng không khác biệt với thư phòng của Trầm Thiên Phong là mấy.

Lý Giai Kỳ không biết Trầm Thiên Phong đột nhiên muốn đến đây làm gì nhưng vẫn đi cùng anh, vào những lúc như thế này có một người ở bên cạnh sẽ cảm thấy không còn đơn độc nữa. Trầm Thiên Phong kéo tay Lý Giai Kỳ vào ngồi xuống ghế sô pha nhưng cô từ chối bởi hôm nay ngồi nhiều rồi bây giờ vẫn thấy ê mông. Không miễn cưỡng cô, anh ngồi vào ghế của bàn làm việc im lặng ngắm nghía những đồ vật trên bàn.

Lý Giai Kỳ là điển hình cho những người không chịu ngồi yên một chỗ cho nên cũng đi một vòng quan sát căn phòng. Không có gì hấp dẫn được cô nên lại tiến về phía Trầm Thiên Phong đứng bên cạnh anh. Tầm mắt chạm đến món đồ trang trí đặt trên bàn, so với tổng thể căn phòng thì chiếc ô tô đồ chơi nhỏ xíu kia lại chẳng ăn nhập chút nào.

Lý Giai Kỳ vươn tay chạm vào chiếc ô tô đồ chơi kia muốn cầm lên nhìn một chút xem có gì đặc biệt nhưng kỳ lạ là không thể nhấc lên được, chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ như gắn chặt với mặt bàn. Nghĩ rằng có lẽ để lâu quá nên bị dính với mặt bàn nên Lý Giai Kỳ dùng thêm lực muốn lấy ra bằng được. Cô thử xoay chiếc ô tô đồ chơi xem có lấy ra được không ấy vậy mà vừa xoay một cái thì dưới chân của Trầm Thiên Phong cảm nhận được sàn nhà chuyển động. Cả hai kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn và thấy ngay dưới gầm bàn có một ngăn bí mật được mở ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.