Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 150: Chiến tranh lạnh





Trầm Thiên Phong rời đi không bao lâu thì Lý Giai Kỳ cũng tỉnh lại, chỉ khẽ nhúc nhích một chút đã thấy toàn thân đau nhức đặc biệt là vai trái và vùng kín. Mạnh mẽ gạt đi hàng nước mắt đang chảy xuống ướt gối, cô nâng người ngồi dậy sau đó xuống giường.

Thời gian ôn tập không còn nhiều nên Lý Giai Kỳ không muốn bỏ lỡ một chút xíu thời gian nào. Tắm rửa qua loa bằng một tay sau đó thu dọn sách vở và mang theo mấy bộ đồ, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn cứ thế lên xe đến trường. Vừa ăn bánh sandwich, vừa ghi chép đồng thời gọi điện thoại cho Lý Lập Thành.

''Alo! Tuần này em sẽ ở lại trường ôn tập, anh không cần lo cho em đâu.'' Vừa thấy Lý Lập Thành bắt máy là cô vào thẳng vấn đề luôn cũng là tránh để anh phát hiện ra điểm khác thường của mình.

[Sao tự nhiên lại ở lại trường? Rồi em ăn uống ở đâu? Ngủ ở đâu?]

''Sắp thi rồi nên em muốn ở lại trường thuận tiện đến thư viện còn ăn uống thì đến căn tin là được. Trong trường cũng không thiếu phòng ký túc xá, em chỉ ở lại đây một thời gian ngắn thôi nên anh không cần lo. Nhớ chăm sóc sáu bánh bao nhỏ cho em, thi xong em sẽ về nhà mình.''

Ôn tập là thật, đến thư viện cũng là thật nhưng nhiều hơn đó là Lý Giai Kỳ muốn tạm thời tách ra với Trầm Thiên Phong. Cô vẫn không quên tối hôm qua hai người cãi nhau ra sao rồi sáng nay lại là chuyện gì thì cả hai đều rõ ràng. Tạm thời tách nhau ra một thời gian để cả hai suy nghĩ kỹ về mối quan hệ này.

[Cần thứ gì nhớ phải gọi cho anh, nhớ ăn uống đầy đủ đừng để mệt mỏi quá.]

Lý Lập Thành bắt đầu nói nhiều như một con vịt khiến Lý Giai Kỳ cảm thấy đau đầu nên nhanh chóng cúp máy.

Cả buổi sáng, Lý Giai Kỳ gặp mặt Giáo sư sau đó nghe hướng dẫn của ông về đề tài nghiên cứu, nhiều chỗ không hiểu lại phải hỏi lại cho kỹ nên thành ra lúc kết thúc đã là quá trưa. Đến căn tin ăn tạm vài món rồi mới vội vàng bắt taxi đi khám. Cô không dám đến bệnh viện lớn nên chỉ có thể tìm một phòng khám được xem là khá tốt để khám bỏi vì ở bệnh viện lớn rất dễ bị Lý Lập Thành phát hiện. Với bản tính gà mái mẹ của Lý Lập Thành thì sẽ không tránh khỏi một trận phong ba với Trầm Thiên Phong. Đây là chuyện riêng của cô và Trầm Thiên Phong nên không thể ảnh hưởng đến tình cảm bao nhiêu năm của hai người họ.

Kết quả chụp X-quang cho thấy Lý Giai Kỳ bị trật khớp vai sau va đập. Bác sĩ nắn khớp cho cô về đúng vị trí sau đó quấn băng cố định tạm thời cho cô dặn dò hạn chế vận động bằng tay trái để tránh bị trật khớp trở lại.

Cánh tay trái được băng cố định tạm thời lại đeo thêm một chiếc đai cố định cẳng tay, hiện giờ Lý Giai Kỳ có mười lá gan cũng không dám trở về. Lý Lập Thành mà nhìn thấy cô của bây giờ chắc sẽ nổi điên lên mất, tốt nhất là cứ ở lại trường cho đến khi cánh tay khỏi hẳn.

Chiếc xe lúc trước của Lý Giai Kỳ đã bán để lấy tiền đầu tư vào công ty sản xuất tã bỉm lại không muốn dùng xe của Trầm Thiên Phong nên lúc di chuyển đều là dùng tàu điện ngầm hoặc là xe buýt. Ở lại trường cũng rất tốt nhưng dường như bị ảnh hưởng bởi quyết tâm học tập của các banh sinh viên nên Lý Giai Kỳ muốn nghỉ ngơi cũng không thể cho nên đành phải rời đi. Cũng may là căn hộ cũ của cô đã được Lý Lập Thành sửa sang lại sau hoả hoạn nên bây giờ có thể về đó ngủ.

Bận rộn cả một ngày, lúc Trầm Thiên Phong trở về Hải Thiên Đế Cung sắc trời đã tối mịt. Hôm nay ai cũng nhận ra được tâm trạng của anh không tốt, cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó gần.

''Lý Giai Kỳ đã về chưa?'' Anh nghiêng đầu hỏi quản gia Lưu đứng phía sau.

Không chờ quản gia Lưu lên tiếng, Lý Lập Thành vào sau cùng với Đàm Minh Viễn bước nhánh lên trước rồi uể oải ngồi xuống sô pha.

''Chưa về đâu. Buổi sáng con bé có gọi điện thoại cho tôi nói tuần này sẽ ở lại trường, thi xong sẽ về.''

Trầm Thiên Phong không nói gì thêm chỉ nhìn Lý Lập Thành một cái rồi đi thẳng lên phòng hiển nhiên là trong lòng vẫn còn tức giận. Ngồi trong thư phòng cả nửa ngày trời, xấp tài liệu trước mặt vẫn chẳng hề được lật thêm một chút nào, chiếc điện thoại ở bên cạnh cứ nâng lên lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Muốn gọi điện thoại cho Lý Giai Kỳ nhắc nhở cô chú ý sức khỏe nhưng lại bởi vì tự tôn của bản thân mà đặt xuống.

Ăn vội một phần cơm ở căn tin, Lý Giai Kỳ lại tiếp tục cắm rễ trong thư viện của trường. Cô thật sự đang rất bận, ngay cả thời gian gọi điện thoại cho sáu bánh bao nhỏ cũng quên mất may là có Lý Lập Thành gọi đến cho cô nói chuyện với chúng.

Tài liều phục vụ nghiên cứu và bài vở ôn tập quá nhiều, Lý Giai Kỳ không còn tâm trí đâu nghĩ về việc cãi nhau với Trầm Thiên Phong, vô thức hai người rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Trầm Thiên Phong cũng không buông được tự tôn xuống, cả ngày nóng nảy không nói cứ hễ rảnh là lại nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cơn giận vì những lời nói của Lý Giai Kỳ đêm hôm đó đã không còn thay vào đó là bực bội tại sao cô không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại, chẳng lẽ nhắn một tin nhắn cũng mất nhiều thời gian đến thế hay sao.

Trầm Thiên Phong cứ mải xoắn xuýt với việc tại sao Lý Giai Kỳ không gọi điện thoại cho mình mà không nghĩ đến anh cũng có lỗi sai. Lại nói, Lý Giai Kỳ quả thật là bận rộn đến chân không chạm đất, đã mấy đêm rồi cô ngủ quên ở thư viện.

Hôm nay thật sự cơ thể không chịu nổi nữa, gần nửa đêm cô thu dọn sách vở muốn trở về căn nhà ở tiểu khu nghỉ ngơi một đêm. Lúc về đến nhà thì đã là hơn nửa đêm, cô mệt mỏi mở cửa sau đó cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ làm một giấc đến tận sáng hôm sau.

Đã sáu ngày không gặp được Lý Giai Kỳ. Trầm Thiên Phong càng ngày càng nóng nảy, số người bị anh trách mắng ở tập đoàn Hải Thiên càng ngày càng nhiều. Ai đi làm cũng nơm nớp lo sợ bị chủ tịch nhà mình sờ đến, bất đắc dĩ họ chỉ có thể cầu cứu Đàm Minh Viễn.

Đàm Minh Viễn cũng là không nhìn nổi lão đại nhà mình cứ như con sư tử cả ngày gầm gừ nổi giận với nhân viên. Ảnh hưởng của Lý Giai Kỳ đối với anh thật sự quá lớn, mới chỉ sáu ngày không gặp mà đã như vậy, chỉ sợ thêm vài ngày nữa thì nhân viên của tập đoàn Hải Thiên sẽ có không ít người phải nhập viện. Phương án được đưa ra là cho người đến trường “bắt cóc” Lý Giai Kỳ mang về đây vì thế bốn vệ sĩ được Đàm Minh Viễn phái đi hoàn thành nhiệm vụ.

Trầm Thiên Phong hoàn toàn không biết việc làm của Đàm Minh Viễn cho đến khi anh ta tự mình nói ra cũng là nhân lúc Lý Lập Thành không có mặt.

''Lão đại! Gần đây anh và Lý Giai Kỳ có xảy ra chuyện gì sao?''

Bàn tay cầm bút ký trên giấy hơi khựng lại một chút rồi rất nhanh lại tiếp tục.

''Không có.''

Đàm Minh Viễn đang định nói tiếp thì cửa phòng mở ra, Ngô Việt Bân từ bên ngoài thò đầu vào kèm theo một nụ cười hết sức là gợi đòn.

''Hì hì, em đến cọ cơm.''

Nói rõ nguyên nhân có mặt, Ngô Việt Bân không kiêng dè gì nữa thoải mái ngồi xuống sô pha. Đối với tình huống này mọi người đều đã quen thuộc nên cũng không có ý kiến gì, Đàm Minh Viễn cũng đứng lên ra khỏi phòng, trước khi ra khỏi phòng anh có ý tốt nhắc nhở Trầm Thiên Phong mô câu.

''Không biết hai người xảy ra chuyện gì nhưng Lý Giai Kỳ mấy ngày nay khá là chật vật.''

Đàm Minh Viễn đi rồi, Trầm Thiên Phong cũng chẳng còn tâm trí đâu mà xem tài liệu. Chiếc bút trong tay không biết từ lúc nào đã bị anh làm cho hỏng cả ngòi bút.

Tính bát quái của Ngô Việt Bân lập tức trỗi dậy, anh ta không sợ chết mà sáp lại gần Trầm Thiên Phong.

''Hai người cãi nhau?''

''Nhiều chuyện.'' Trầm Thiên Phong lạnh lùng phun ra hai chữ.

''Nói em nghe một chút biết đâu em giúp được.''

Trầm Thiên Phong ngước lên nhìn Trầm Thiên Phong hiển nhiên là đã bị lời nói của Ngô Việt Bân làm dao động.

''Cậu thì biết gì mà giúp.''

Bị tạt nước lạnh, Ngô Việt Bân vẫn không hề buồn bã mà ngược lại còn hăng hái hơn.

''Mau nói, mau nói. Dù sao em cũng từng học về tâm lý một thời gian.''

Do dự một lúc, Trầm Thiên Phong cũng quyết định thử nói ra: ''Tôi muốn cô ấy sinh thêm con nhưng cô ấy không chịu còn nói tôi nếu muốn sinh thêm con thì chia tay rồi tìm người phụ nữ khác mà sinh.''

Ngắn gọn hai ba câu kể lại chuyện đã xảy ra, Ngô Việt Bân biết rõ tính cách của Trầm Thiên Phong nên cũng biết được chuyện không chỉ đơn giản như vậy nhưng là một người anh em tốt thì nên giúp lão đại nhà mình.

''Có thể cô ấy vẫn ám ảnh về lần mang thai trước. Mang thai một lần sáu đứa nhỏ đâu phải là chuyện đơn giản đâu nhưng nói đi cũng phải nói lại có phải lần nào cũng mang đa thai đâu nhỉ. Lần trước có thể là do anh gặp may thôi.''

Trầm Thiên Phong còn đang gật gù tán thành theo ý kiến của Ngô Việt Bân thì câu nói cuối cùng của cậu khiến anh phải thay đổi sắc mặt. Ngô Việt Bân cũng nhận ra mình lỡ lời nên cười hề hề để xoá tan bầu không khí đáng sợ này.

''Biết rằng mang thai sáu đứa nhỏ không hề dễ dàng nhưng tôi vẫn thấy nuối tiếc vì khoảng thời gian khó khăn đó không thể ở bên cạnh cô ấy cho nên tôi muốn có thể một lần ở bên chăm sóc, đồng hành cùng cô ấy.''

''Em nghĩ để thuyết phục được Lý Giai Kỳ còn khó hơn lên trời, anh cũng thừa biết tính của cô ấy bướng bỉnh đến mức nào mà.''

Nói tới nói lui vẫn là không có cách giải quyết, cả hai lại ủ rũ, Trầm Thiên Phong chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa.

''Bình thường hai người tránh thai bằng biện pháp gì?'' Ngô Việt Bân đột nhiên hỏi.

''Dùng bao, cô ấy không muốn mang thai mà uống thuốc lại không tốt nên vẫn luôn dùng bao.''

''Vậy thì dễ rồi.'' Ngô Việt Bân reo lên.

''Ý gì?''

Ngô Việt Bân cười hắc hắc sau đó ghé sát vào tai Trầm Thiên Phong nói nhỏ.

''Có được không?'' Trầm Thiên Phong nghi hoặc hỏi lại.

''Trừ phi anh không có khả năng.''

Ánh mắt hình viên đạn của Trầm Thiên Phong nhắm thẳng vào Ngô Việt Bân. Có người đàn ông nào bị đụng chạm đến vấn đề này mà không tức giận cho được vì thế Trầm Thiên Phong tiện tay quăng ngay chiếc máy tính bảng trên bàn về phía Ngô Việt Bân. Nhanh tay lẹ mắt, Ngô Việt Bân bắt được chiếc ipad rồi trưng ra nụ cười rất là thiếu đòn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.