Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 118: Không muốn ăn



Bởi vì trên chân còn có vết thương cho nên Lý Giai Kỳ không thể đi lại được. Trên đầu giường của cô có một chiếc nút, nếu cô cần gì thì chỉ cần ấn nút là sẽ có người đến.

Phát tiết một lúc, Lý Giai Kỳ chợt nhớ ra chiếc usb mà cô vẫn giấu trong người. Đã qua mấy ngày kể từ lúc gặp lại Trầm Thiên Phong, quần áo trên người cũng được thay, không biết chiếc usb đó hiện giờ ở đâu.

Thay vì ngồi thấp thỏm lo lắng, đoán tới đoán lui chi bằng tự mình đi tìm. Nghĩ là làm, Lý Giai Kỳ đỡ chiếc chân còn đang băng bó của mình đặt nhẹ nhàng xuống sàn nhà sau đó bám vào giường đứng lên, cô gắng giảm lực trên chân bị thương.

Lúc trước vẫn luôn nằm trên giường nên không phát hiện ra, hiện tại xuống giường rồi mới biết trên người đang mặc một chiếc váy. Nhìn chiếc váy một lượt từ trên xuống dưới, Lý Giai Kỳ cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi cô chưa mặc váy. Có lẽ là sau khi sinh sáu bánh bao nhỏ hoặc có lẽ là sớm hơn thế.

Bởi vì vết thương mới được khâu phục hồi lại không lâu cho nên vẫn còn cảm giác nhoi nhói đau vì thế Lý Giai Kỳ không dám coi nhẹ, cử động nhẹ nhàng nhất có thể. Đang bám vào mép giường khó nhọc di chuyển từng bước một, Lý Giai Kỳ bỗng cảm thấy tình cảnh lúc này thật giống với lúc cô lần giường tập đi sau khi sinh sáu bánh bao nhỏ, có chăng chỉ khác là lúc đó vết thương ở bụng còn bây giờ là ở chân.

Vừa mới đi được vài bước thì cửa phòng đột ngột mở ra làm Lý Giai Kỳ giật mình, người bước vào là Trầm Thiên Phong.

Trầm Thiên Phong vừa mới giải quyết xong việc muốn đến xem tình hình của Lý Giai Kỳ không ngờ lại bắt gặp cô đang tự mình xuống giường đi lại. Lý Giai Kỳ thấy người vào là Trầm Thiên Phong thì cũng đứng hình tại chỗ luôn, cô giống như đứa trẻ làm chuyện sai bị người lớn bắt gặp.

Trầm Thiên Phong nhíu mày lại, khuôn mặt nhanh chóng lạnh xuống âm độ: ''Muốn trốn?''

Tức giận, thật sự anh rất tức giận. Chân của cô chỉ mới được khâu lại cách đây một ngày vậy mà cô không những không quan tâm đến vết thương còn muốn nhân lúc không có ai để chạy trốn. Không lẽ việc sống cùng với anh làm cô chán ghét đến như vậy để cô bất chấp sức khỏe của bản thân một hai muốn trốn khỏi anh. Trong lòng Trầm Thiên Phong lúc này không phải chỉ có tức giận mà còn nhiều hơn cả chính là đau lòng và chua xót, người con gái mà anh luôn tâm niệm không những nói muốn tự tay giết chết anh mà cô chán ghét anh đến mức không muốn sống cùng một nhà với anh.

''Đây là nơi quỷ quái nào? Tại sao lại nhốt tôi ở đây? Tôi muốn về nhà, ở cùng với anh dù một giây một phút cũng khiến tôi thấy ngột ngạt khó chịu.'' Lý Giai Kỳ thu lại biểu cảm chột dạ khi nãy, những lời cô nói ra đều rất khó nghe khiến Trầm Thiên Phong càng nghe càng đen mặt lại.

Khô báo trước một lời, Trầm Thiên Phong chân dài bước nhanh đến trước mặt Lý Giai Kỳ, tay anh giữ chặt bả vai của cô, lực mạnh đến mức Lý Giai Kỳ cảm thấy vai như sắp vỡ ra. Trầm Thiên Phong nắm lấy cằm cô, gằn từng chữ.

''Muốn thoát khỏi đây, trừ phi cô mọc cánh.''

Hai người vốn êm đẹp nhưng chính Trầm Thiên Phong cũng không hiểu được tại sao họ lại đi đến bước đường này. Anh vẫn muốn được ôm lấy cô, chiều chuộng, sủng nịch cô chứ không phải như bây giờ. Lời mỗi người nói ra đều chứa đao bên trong, mạnh mẽ cứa qua trái tim của anh. Lý Giai Kỳ đang bị thương chưa khỏi nhưng anh lại không thể thời thời khắc khắc quan tâm chăm sóc mà chỉ có thể đe dọa, uy hiếp, dùng cường quyền áp chế cô.

Không nói thêm nhiều nữa, Trầm Thiên Phong dùng một tay ôm ngang eo Lý Giai Kỳ nhấc cô lên như một món đồ chơi sau đó để cô lên giường và rời khỏi căn phòng.

Anh không dám ở lại căn phòng này quá lâu, nếu ở quá lâu thì anh sợ mình sẽ không nhịn được mà mềm lòng với cô.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Giai Kỳ vẫn chỉ có thể sinh hoạt trong căn phòng này. Mọi việc ăn uống, ngủ nghỉ và vệ sinh cá nhân đều có chị Ngọc làm giúp cô. Hàng ngày sẽ có bác sĩ kiểm tra vết thương và sức khỏe của cô hai lần sáng, chiều.

Không biết là do tác dụng phụ của thuốc hay do tâm lý mà Lý Giai Kỳ thật sự không có cảm giác thèm ăn. Một ngày khó khăn lắm cô chỉ động đũa được một bữa mà cũng không ăn được quá nhiều, chỉ vài thìa cháo hoặc một chút thức ăn là đã không muốn ăn thêm. Đôi khi Lý Giai Kỳ cũng nghi ngờ có phải bản thân mắc chứng chán ăn hay không mà trước đây cô gần như không thể chịu đựng được cơn đói thì bây giờ nhìn thấy đồ ăn là thấy chán ngán.

Mấy ngày này, Trầm Thiên Phong cũng không xuất hiện trước mặt Lý Giai Kỳ nhưng cô biết anh vẫn còn ở trong căn nhà này bởi vì chị Ngọc chính là bằng chứng cho sự có mặt của anh. Mỗi ngày chị Ngọc đều giúp Lý Giai Kỳ những công việc cá nhân nên dù có che giấu kỹ thế nào thì Lý Giai Kỳ vẫn phát hiện ra được những vết thương mới chồng chéo lên những vết thương cũ chưa liền sẹo.

Lý Giai Kỳ nhớ rõ lời uy hiếp của Trầm Thiên Phong, thấy những vết thương trên người chị Ngọc khiến cô càng thấy bản thân có lỗi vì thế dù không muốn ăn nhưng đến bữa thì cô vẫn cố gắng ăn một chút với mong muốn chị Ngọc sẽ không bị đánh nữa. Dù sao thì chị Ngọc cũng rất tốt với cô, tuy rằng chị không nói nhiều nhưng chăm sóc cô rất chu đáo. Tuy rằng bị Trầm Thiên Phong đánh vì cô bỏ bữa nhưng chị vẫn không oán trách một lời nào với Lý Giai Kỳ mà còn cố gắng quan sát xem Lý Giai Kỳ thích ăn món gì để làm nhiều hơn cho cô khiến Lý Giai Kỳ càng thêm áy náy trong lòng.

''Lý tiểu thư! Đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ.''

Lý Giai Kỳ đang ngồi phát ngốc trên giường thì chị Ngọc đẩy cửa bước vào. Tuy rằng chị Ngọc nói là đến giờ ăn trưa nhưng lại không thấy chị đẩy xe đồ ăn vào như mọi khi khiến Lý Giai Kỳ cảm thấy khó hiểu. Chị Ngọc đoán được thắc mắc của cô, mỉm cười giải thích.

''Ông chủ nói vết thương của cô đã đỡ hơn nên từ hôm nay cô sẽ ăn ở phòng ăn cùng với ông chủ. Để tôi thu thập giúp cô một chút, y tá sẽ mang xe lăn vào sau.''

Chị Ngọc cẩn thận lấy nước ấm rửa mặt, rửa tay giúp Lý Giai Kỳ sau đó lại cẩn thận tết lại bím tóc hơi rối của cô sau đó thì thấy y tá mang xe lăn vào. Lý Giai Kỳ được chị Ngọc và y tá dìu lên xe lăn sau đó chị Ngọc đưa cô ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên sau mấy ngày bị giam lỏng ở đây Lý Giai Kỳ được ra khỏi căn phòng ngọt ngạt kia. Cô được chị Ngọc đẩy vào thang máy để xuống tầng dưới, căn phòng mà cô ở nằm ở tầng ba của ngôi nhà này.

Trong phòng ăn, Trầm Thiên Phong đã ngồi sẵn ở đó. Trên bàn bày bảy tám món ăn đang bốc hơi nghi ngút, mùi hương toả khắp căn phòng khiến cho người ta chảy nước miếng nhưng không hiểu sao nhìn những món ăn đó Lý Giai Kỳ cảm thấy chúng không khác nào gỗ đá.

''Ông chủ! Lý tiểu thư đã tới rồi ạ.'' Chị Ngọc đẩy Lý Giai Kỳ vào ngồi ở vị trí gần với Trầm Thiên Phong sau đó lùi ra sau.

Trầm Thiên Phong dường như tâm tình không tồi nên đã lấy bát múc một bát canh đẩy đến trước mặt Lý Giai Kỳ sau đó lại gắp mấy loại thức ăn vào trong bát của cô.

''Ăn đi! Đều là những món bổ dưỡng rất tốt cho cơ thể.''

Lý Giai Kỳ vẫn ngồi im nhìn thức ăn trong bát mà Trầm Thiên Phong đã gắp cho mình. Trong bát đều là mấy món ăn bổ dưỡng và cũng là những món trước đây cô rất thích ăn nhưng không hiểu sao bây giờ lại không có một chút cảm giác muốn ăn nào.

''Tôi không muốn ăn.''

Ngay lập tức khuôn mặt Trầm Thiên Phong sa sầm lại, vừa nãy tâm trạng còn khá tốt nhưng hiện tại thì lại là băng sơn ngàn năm.

''Cô xác định là không muốn ăn?'' Trong lời nói của Trầm Thiên Phong chứa đựng sự nguy hiểm mà ai cũng có thể nhận ra.

''Tôi không đói.''

Trầm Thiên Phong buông đũa xuống, tay trái đưa lên phất nhẹ một cái: ''Người đâu?''

Chỉ trong chốc lát có ngay hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào, họ không nói năng gì chỉ cúi đầu chào Trầm Thiên Phong sau đó đi thẳng đến chỗ chị Ngọc. Trên khuôn mặt chị Ngọc tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt nhưng lại không dám kêu lên một tiếng nào. Lý Giai Kỳ thấy vậy cũng hoảng hốt, cô muốn đứng lên ngăn cản hai người đàn ông kia không cho họ mang chị Ngọc đi nhưng lại bị Trầm Thiên Phong giữ lại.

''Anh muốn làm gì? Chị ấy không có lỗi, đừng làm chị ấy bị thương.''

''Hình như cô đã quên lời tôi nói? Hiện tại cô không muô ăn cơm vậy thì cứ theo lời tôi nói mà làm.''

Trầm Thiên Phong phất phất tay ra hiệu cho hai người đàn ông kia mang chị Ngọc ra ngoài. Lý Giai Kỳ giống như kiến bò chảo nóng, cô không muốn ăn đâu có liên quan gì đến chị Ngọc mà lại mang chị ấy ra xử phạt.

''Đừng....đừng phạt chị ấy! Tôi ăn! Tôi ăn là được!''

Dù cho rất không muốn ăn nhưng vì không muốn chị Ngọc bị phạt nên Lý Giai Kỳ cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người cầm đồ ăn lên ăn. Giống như chứng minh lời mình nói, cô thậm chí không dùng đũa mà dùng tay bốc hết đồ ăn vừa nãy Trầm Thiên Phong gắp vào bát mình. Phồng má lên ăn từng miếng lớn, vừa ăn vừa nơm nớp nhìn Trầm Thiên Phong rồi lại nhìn chị Ngọc.

Trầm Thiên Phong cũng không chê tướng ăn thô lỗ của Lý Giai Kỳ, anh còn gắp thêm một ít thức ăn nữa vào bát cô. Lý Giai Kỳ mặc dù không muốn ăn nhưng cũng không dám cứng đầu từ chối nên chỉ có thể ăn bằng hết chỗ thức ăn đó sau đó lại uống hết một bát canh.

''Bây giờ có thể thả chị Ngọc ra được chưa?'' Lý Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào Trầm Thiên Phong chỉ sợ anh đổi ý.

''Có thể!''

Chỉ chờ có vậy, Lý Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn sang chị Ngọc: ''Tôi ăn no rồi! Chị đưa tôi về phòng, tôi muốn nghỉ ngơi.''

Lần này thì Trầm Thiên Phong không còn ngăn cản nữa mà hơi gật đầu đồng ý cho chị Ngọc đẩy Lý Giai Kỳ về phòng. Chị Ngọc được thả ra rồi đẩy xe lăn của Lý Giai Kỳ đi vào thang máy.

Vừa về đến phòng, Lý Giai Kỳ đã bảo chị Ngọc đẩy mình vào nhà vệ sinh, cô không chịu được nữa rồi. Vào phòng vệ sinh, chị Ngọc còn chưa kịp đi ra thì Lý Giai Kỳ đã nôn thốc nôn tháo những thứ vừa mới ăn ở phòng ăn. Cô nôn đến cả mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi giàn giụa. Vừa rồi ăn được thứ gì hiện tại đều nôn ra hết thậm chí nôn ra cả dịch dạ dày.

Chị Ngọc ở một bên đau lòng không thôi, chỉ vì muốn chị không bị phạt mà cô phải ép mình ăn rồi bây giờ lại nôn đến mức như vậy. Cô hoàn toàn có thể lựa chọn không để ý đến chị nhưng lại không lựa chọn như vậy. Vừa vỗ lưng cho Lý Giai Kỳ, chị Ngọc vừa len lén lau đi nước mắt của mình.

Nôn xong, cả người Lý Giai Kỳ mệt mỏi, đầu và bụng đau dữ dội. Cảm giác như cơ thể vừa mới bị cả chiếc xe tải cán qua, chân tay vô lực, miệng vừa đắng vừa chua vì dịch dạ dày. Xúc miệng xong, Lý Giai Kỳ ngồi vô lực trên xe lăn, thều thào nói với chị Ngọc.

''Giúp tôi lên giường, tôi muốn đi ngủ.''

Cả người vô lực, Lý Giai Kỳ được chị Ngọc đỡ lên giường sau đó bởi vì quá mệt mỏi mà thiếp đi rất nhanh. Chị Ngọc lấy khăn lông ấm lau mặt và lau tay cho cô, đang bận rộn thì Trầm Thiên Phong đẩy cửa bước vào.

''Cô ấy sao vậy?'' Trên mặt anh đã không còn một chút xíu tức giận hay lạnh lùng nào nữa mà chỉ có lo lắng mà thôi.

''Cô ấy vừa lên đến phòng đã nôn hết sạch đồ ăn ra ngoài, nôn đến mức cả người không còn sức lực nữa. Hiện tại chắc là quá mệt nên đã thiếp đi rồi.''

Trầm Thiên Phong đau lòng nhìn Lý Giai Kỳ nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, hàng mày vẫn còn nhíu chặt lại làm tim anh đau nhói.

''Tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Chị cứ ra ngoài đi.''

Chị Ngọc để khăn lông xuống tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Trầm Thiên Phong cầm chiếc khăn lông lên vào nhúng nước ấm một lần nữa lau mặt cho Lý Giai Kỳ.

Vừa lau, nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống má của Lý Giai Kỳ. Hốt hoảng, Trầm Thiên Phong vội dùng khăn lông lau đi giọt nước mắt trên mặt Lý Giai Kỳ rồi cũng lau sạch nước mắt của mình. Đặt khăn lông xuống, Trầm Thiên Phong hôn nhẹ lên trán Lý Giai Kỳ một cái rồi nằm xuống bên cạnh cô. Đã lâu lắm rồi không được ôm cô vào lòng, anh không thể khống chế được bản thân nữa, giờ phút này anh chỉ muốn được yên ổn bên cạnh cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.