"Con không tin cũng được, bọn ta sẽ tóm gọn tất cả, con đã gây ra quá nhiều tội ác và đã lựa chọn sai con đường để đi rồi Lý Thương Thư"
"Ông im đi !!!" - Lý Thương Thư hét lớn chặn tiếng quản gia Lý
Kể từ cái ngày mẹ cô bị chính người đàn ông này bắt đi thì cũng giống như hạnh phúc duy nhất của cô bị cướp đi. Chính đôi mắt này đã chứng kiến người cha mình luôn kính trọng đã bắt giữ mẹ ruột mình, từ đó mối thù dần sân nặng đến tận ngày hôm nay liền bùng phát
"Cha lúc biết được mẹ con chính là hung thủ đã sát hại nhiều danh nhân có tiếng chỉ vì lợi ích tiền thì cha cũng giống như con vậy, tuyệt vọng và trăn trở rất nhiều nhưng nếu bắn chết cha làm con nguôi ngoai mối thù thì hãy làm đi, xin đừng trách cha, xin đừng gây thêm tội lỗi nào giống như Đỗ Giang Thế bây giờ, sự thật mẹ của con năm xưa chính là hung thủ giết người, báo chí và cơ quan công an đã công khai chuyện này" - Quản gia Lý đến càng gần hơn nòng súng
Bỗng nhiên cả người Lý Thương Thư run rẩy hết lên. Đến nỗi tay cầm súng cũng chẳng cầm nổi mà rơi xuống đất lăn lóc. Khoé mắt cô ứa ra những giọt nước mắt hiếm hoi, rõ ràng nữ sát lisha có danh máu lạnh, giết người không gớm tay vậy mà sao bây giờ lại rưng rưng nước mắt thế này
Lý Thương Thư bắt đầu bật khóc thật to như một đứa trẻ. Có lẽ một chút lòng từ bi của con người con sót lại trong lòng của một người con gái năm nay chỉ mới co 22 tuổi. Lý Thương Thư chưa bao giờ, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành như này
Cuối cùng quản gia Lý dang rộng vòng tay trao cho con gái mình một cái ôm thật ấm áp như thuở ấy. Lý Thương Thư ghì đầu vào người cha mình mà nghẹn ngào.
"Cha à, con sai rồi, con đã sai thật rồi, chỉ vì nghe lời của Đỗ Giang Thế và sự
hồ đồ mà đã hiểu lầm cha, con xin lỗi, con xin lỗi cha, xin cha tha thứ cho đứa con gái ngỗ nghịch này"
"Cha đương nhiên sẽ tha thứ cho con nhưng vòng pháp luật sẽ không thể từ bi, chỉ còn cách sửa chữa một chút lỗi lầm để khoan hồng"
Quản gia Lý cũng hoà cùng những giọt nước mắt hệt như hạt ngọc trai lung linh của Lý Thương Thư. Ông dù biết trước sẽ gây hận thù cho con gái, chấp nhận cắn răng gặm nhắm nỗi đau này suốt bao năm qua
Một khung cảnh vốn dĩ hạnh phúc nhưng Đỗ Giang Thế luôn tìm cách phá huỷ nó. Ông ta cầm súng bắn lên trên trần đe doạ mà hét thật to với chất giọng khàn đặc
"Định coi tao là vô hình rồi tận hưởng hạnh phúc sao ?! Nếu chịu tội thì một mình mày tự chịu đi Lý Thương Thư, đúng là thứ cô dụng, ngu xuẩn"
Đỗ Giang Thế bóp cò về phía trước rồi lợi dụng sự huyên náo mà tẩu thoát. Viên đạn ấy như được định đoạn liền bay như tia chớp đến chỗ của Nhược Khê nhưng khi Dạ Minh Triết tính đỡ bằng người mình thì có người đã làm thay anh và đẩy ngã cả hai xuống đất né tránh
"Không sao, may mà né kịp, mau tóm Đỗ Giang Thế lại, nhanh lên !!!" - Nhạc Lâm Phong hét lớn
Như cái chớp mắt ông ta đã lên được tầng hai. Lý Thương Thư lấy khẩu súng trên đất rồi cứ thế từng viên đạn bắn gần như xít xát người Đỗ Giang Thế đang như một con khỉ hết đu chỗ này đến chỗ khác né đòn
"Khỉ gió !! Già mà linh hoạt quá vậy !?"
Dạ Minh Triết sôi máu lập tức đứng dậy, đi mấy bước dài về phía sau như lấy đà. Anh cởi bỏ áo khoác vest mà quăng nó đi rồi nói với Chấn Kiệt
"Chấn Kiệt ! Giúp anh làm bệ đỡ, chạy cầu thang lên không kịp"
"Thật hả trời !?" - Chấn Kiệt dù nghe hơi khó tin nhưng vẫn dùng hai tay làm bệ đỡ cho Dạ Minh Triết dẫm lên rồi nhảy tót lên tầng hai
Thật may đã đáp an toàn, làm mọi người có phen hú hồn. Lý Thương Thư tính lên cùng để hỗ trợ nhưng đột nhiên có nòng súng chĩa vào giữa trán cô. Chính là Đỗ Chu Minh, bà ta xảo quyệt nói
"Đứng im ! Cấm mày cử động, không tạo bắn bay đầu mày !