Ba Mươi Mới Cưới

Chương 28



Nhặt nhạnh ánh mặt trời năm xưa

**

Vào giữa tháng 6, Trương Ngô với chú Lưu đăng ký kết hôn.

Buổi trưa mời họ hàng hai bên cùng dùng bữa.

Là con gái của cha mẹ, Lâm Nhiễm và Lưu Sầm đương nhiên phải đi cùng để tiếp khách.

Lâm Nhiễm xinh đẹp, khách bên nhà trai đặc biệt thích khen ngợi nàng.

Lâm Nhiễm đi chung với Lưu Sầm, sau khi khen ngợi nàng, mọi người tất nhiên cũng phải khen ngợi Lưu Sầm.

Lưu Sầm thì không hề gì, em biết dung mạo của mình tầm thường, huống chi những người thân này nhất định sẽ tâng bốc Trương Ngô cùng con gái bà trong dịp như vậy.

Khi buổi tiệc bắt đầu, Trương Ngô lại nhìn khách khứa nhỏ giọng hỏi: "Sao Tiểu Phó còn chưa tới?"

Hôm nay Phó Lâm Lăng có ca trực và hứa sẽ đến bữa tiệc vào buổi trưa.

"Chắc là kẹt xe ấy, chúng ta ăn trước đi." Lâm Nhiễm nói xong là đi ra ngoài sảnh khách sạn gọi điện cho Phó Lâm Lăng, nhưng sau lưng lại có tiếng chuông reo lên.

Nàng xoay người thấy Phó Lâm Lăng đang vội vã lên lầu.

"Tớ đến muộn rồi sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Không, mới bắt đầu thôi." Lâm Nhiễm bước đến chỉnh cổ áo lại cho cô, "Cậu thư thư đi đã."

Phó Lâm Lăng hít sâu hai hơi: "Được rồi."

"Đi thôi," Lâm Nhiễm khẽ mỉm cười, nắm tay cô vào trong.

Họ hàng nhà gái lần trước đã nhìn thấy Phó Lâm Lăng, khi trông thấy các cô tay trong tay bước vào thì hô to: "Trương Ngô, bà có phước quá đi à, con gái thì tìm được một cô gái đẹp như vậy, còn bà cũng tìm được người đàn ông tốt thế kia, thật đúng là song hỷ lâm môn mà!"

Trương Ngô cười nói: "Chả thế, Tiểu Phó không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, hiểu chuyện và hiếu thảo nữa, chỉ cần nghĩ đến Nhiễm Nhiễm cưới con bé thôi là tôi đã cười tỉnh ngủ rồi."

Ai cũng nở nụ cười.

Phó Lâm Lăng cúi đầu nhìn nụ cười trên môi Lâm Nhiễm, ý cười trong mắt cô cũng dần nở rộ.

Lưu Sầm thấy Phó Lâm Lăng đến liền vỗ vỗ hai cái ghế trống bên cạnh, muốn ngồi gần cô.

Lâm Nhiễm cười bảo Phó Lâm Lăng ngồi giữa.

Vừa ngồi xuống, Lưu Sầm đã vội hỏi: "Chị dâu, dạo này công việc của chị bận vậy à?"

Phó Lâm Lăng suýt chút nữa là té ghế.

Lâm Nhiễm quay đầu cười hỏi: "Em gọi gì đấy?"

"Chị dâu á. Giờ tụi mình thành chị em rồi, bác sĩ Phó còn không phải chị dâu của em sao?" Lưu Sầm hùng hồn nói.

"Em cũng biết gọi thật đó." Lâm Nhiễm buồn cười.

"Vậy em nên gọi thế nào cho phải đây?" Lưu Sầm khiêm tốn hỏi.

Lâm Nhiễm không nghĩ ra được bèn nhìn về phía Phó Lâm Lăng: "Cậu muốn được gọi gì?"

"Sao cũng được, tùy em." Phó Lâm Lăng nói với Lưu Sầm.

"Vậy chị dâu đi, em thấy trong tiểu thuyết người ta gọi vậy không à." Lưu Sầm nói.

"Ngày thường em đọc tiểu thuyết kiểu gì thế hả?" Lâm Nhiễm buồn cười nói.

"Em còn đặc biệt vì hai người mà đọc bù tiểu thuyết cưới trước yêu sau nữa đó."

"Gửi cho chị với, chị cũng muốn đọc."

"Cái này này." Lưu Sầm mở app màu xanh lá ra giới thiệu cho nàng, Lâm Nhiễm thò qua xem.

Điện thoại đúng lúc đặt trước mặt Phó Lâm Lăng, cô nhìn lướt qua thì thấy phần giới thiệu viết là ——

Hôm ấy, các cô có một đêm mặn nồng.

Ngày nọ, các cô gặp nhau tại Uỷ ban nhân dân.

Giây phút đó, các cô không thoát được nữa.

Phó Lâm Lăng: "......"

Cốt truyện gì mà nghe cháy nguồn vậy.

Nhìn nét mặt háo ha háo hức của Lâm Nhiễm, cô cũng không cản.

Nếu Lâm Nhiễm hỏi ý kiến của cô, cô sẽ nói: Không khuyến khích, nhưng cổ vũ.

Lưu Sầm bắt đầu kể sơ nội dung cốt truyện cho Lâm Nhiễm, Phó Lâm Lăng hỏi: "Hay là, chúng ta đổi chỗ đi?"

"Không cần, chị dâu cứ ngồi đây đi, em có chuyện muốn hỏi chị." Lưu Sầm đang theo học tại trường đại học trọng điểm, cũng là đứa trẻ có trình độ học vấn cao nhất trong lớp trẻ trong dòng họ, nên ít ai có thể đưa ra đề xuất khả thi gì cho tương lai của em.

Lão Lưu thích nói nhưng em không muốn nghe, sơ hở là kêu em làm giáo viên, hoặc thi công chức.

Em rất ngưỡng mộ Phó Lâm Lăng, chỉ hơn kém nhau vài tuổi, đúng lúc có thể là ngọn đèn soi đường dẫn lối cho em, nên em muốn xin một số lời khuyên về việc thi lên thạc sĩ, lựa chọn nghiệp và tình hình thị trường hiện tại.

Lâm Nhiễm thấy cuộc trò chuyện của họ dần trở nên hăng say, vừa hay lại có người khác bắt chuyện nên nàng bắt đầu trò chuyện với họ hàng phía đối diện.

Bỗng nhiên có thêm một miếng sườn trong bát.

Lâm Nhiễm quay lại nhìn Phó Lâm Lăng, đối phương vẫn đang trò chuyện rất nghiêm túc cùng Lưu Sầm, miếng sườn này như tiện tay gắp cho nàng vậy.

Nàng cúi đầu ăn sườn, ngẩng đầu mới phát hiện Trương Ngô vẫn đang nhìn mình với nụ cười tươi khó lòng che giấu trên má, nàng mỉm cười với Trương Ngô.

Trương Ngô cười hớn hở, quay đầu bảo Phó Lâm Lăng và Lưu Sầm ăn nhiều một chút, đừng mãi lo trò chuyện.

Buổi chiều Phó Lâm Lăng phải đến bệnh viện trực nên cô không ở lại bao lâu đã chào tạm biệt Trương Ngô và chú Lưu. Lúc rời đi mới phát hiện Lâm Nhiễm cũng đi theo.

"Tớ đưa cậu đi." Lâm Nhiễm nói.

"Không cần đâu, tớ có lái xe, vừa rồi cũng không uống rượu, cậu cứ ở đây chơi với mẹ đi nhé." Phó Lâm Lăng nói.

"Buổi chiều không có gì làm hết, bà ấy chỉ lo tán dóc với người thân bạn bè thôi, hoàn toàn không rảnh bận tâm tớ." Lâm Nhiễm lấy đi chìa khóa xe từ tay cô, "Đúng lúc tớ cũng được thanh tịnh, xíu nữa cậu lên xe ngủ một lát đi."

Phó Lâm Lăng có thói quen nghỉ trưa, giờ ăn uống no say, thời tiết lại nóng nực, nên có chút buồn ngủ.

Khi đi qua trạm xe buýt, Lâm Nhiễm bỗng chú ý đến một người đang ngồi xổm ngay trạm, là Vương Khả với sắc mặt cô ấy tái nhợt, ngồi xổm trên mặt đất, yếu ớt giơ tay bắt xe.

Xe dừng trước mặt cô ấy, Lâm Nhiễm vươn cổ hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

Phó Lâm Lăng cử động một chút, mở mắt ra, nhìn ra ngoài theo ánh mắt của nàng, lúc này mới nhận thấy sắc mặt khác thường của Vương Khả, liền xuống xe hỏi thăm.

"Khó chịu chỗ nào à?"

"Bụng tôi... đau quá." Vẻ mặt Vương Khả đau đớn, chật vật trả lời.

"Mau lên xe, đúng lúc chúng tôi cũng đến bệnh viện."

Vương Khả khó nhọc đứng dậy nhưng lại vô lực ngã xuống, may mà Phó Lâm Lăng đứng ở bên cạnh đỡ cô ấy lên xe.

Lâm Nhiễm tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, cùng Phó Lâm Lăng đưa Vương Khả vào phòng cấp cứu.

"Cậu đi làm trước đi, tớ ở đây trông cô ấy cho." Lâm Nhiễm nói.

"Được, có chuyện gì thì gọi cho tớ nhé."

"Ừm."

Kết quả xét nghiệm là viêm dạ dày cấp tính và phải truyền dịch.

Vương Khả đau đớn co người lại trên ghế, không thể cử động chút nào, Lâm Nhiễm lấy căn cước từ trong túi cô ấy ra, chạy tới chạy lui lấy thuốc và nước.

Ai ngờ Vương Khả lại nôn mửa khi y tá vừa tiêm thuốc xong, xung quanh vang lên những tiếng xì xào chê bai.

"Xin lỗi..." Vương Khả yếu ớt xin lỗi mọi người.

"Không sao đâu, không sao đâu. Cô còn muốn nôn không?" Lâm Nhiễm vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Vương Khả lắc đầu, Lâm Nhiễm đưa nước cho cô ấy, sau đó cầm dụng cụ đi dọn dẹp dơ bẩn. Lại lấy nước hoa xịt xuống đất để che đi mùi hôi, xoay người rót một cốc nước ấm: "Nước ấm chắc uống được mà đúng không?"

"Ừm, cảm ơn......" Vương Khả ỉu xìu nhận cốc nước.

Nôn xong thì tình trạng khá hơn một chút, Vương Khả nhắm mắt nằm dài trên ghế, từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy Lâm Nhiễm gọi y tá đổi nước biển cho cô ấy.

Khi tỉnh dậy, cô ấy thấy trong phòng đã đầy người đang truyền dịch, có chút ồn ào, người bên cạnh đang cầm bút cảm ứng chọc chọc vào iPad.

Cô ấy rướn người dậy một chút và thoáng nhìn thấy bức tranh của Lâm Nhiễm.

"Sao rồi? Đỡ hơn chút nào không?" Lâm Nhiễm thấy cô ấy đã tỉnh bèn quay đầu hỏi.

Ánh mắt Vương Khả rơi vào iPad của nàng: "Cô vẽ đẹp thật đó."

Lâm Nhiễm cười cười: "Tôi làm nghề này mà, vẽ xấu là không có cơm ăn."

"Ra là họa sĩ à." Vương Khả gật đầu và không nói thêm gì nữa, chẳng những tiết kiệm sức lực mà còn không muốn quấy rầy công việc của nàng.

Truyền nước biển xong, nhưng y tá đang rút kim cho người khác, Lâm Nhiễm gọi hai lần nhưng vẫn chưa đến.

Vừa quay đầu đã thấy Vương Khả đang tự rút kim ra: "Lợi hại ghê."

Vương Khả buồn cười hỏi: "Cô quên tôi cũng là y tá rồi à?"

"Ờ ha, chỉ nhớ bây giờ cô là người bệnh thôi. Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về."

"Không cần, tôi gọi xe là được." Vương Khả cũng ngại làm phiền nàng thêm nữa.

"Gọi xe thì phiền phức lắm, dù gì tôi cũng không có gì làm, đi thôi." Lâm Nhiễm dọn dẹp đồ đạc, cầm túi lên rồi đỡ cô ấy lên xe.

Sau khi đưa cô ấy đến cổng chung cư, Vương Khả nói: "Hôm nay thực sự rất cảm ơn cô."

"Chuyện nhỏ ấy mà, về nghỉ ngơi cho khoẻ đi, bye hén."

Gần đến giờ tan làm, Lâm Nhiễm quay lại bệnh viện chờ bác sĩ Phó.

Khi Phó Lâm Lăng nhìn thấy tin nhắn, vừa tan ca là đi thẳng đến bãi đỗ xe, lên xe hỏi: "Tình huống thế nào?"

"Truyền hai chai nước biển cũng đỡ hơn nhiều, tớ còn đưa cổ về nữa."

"Hôm nay cực cho cậu rồi."

"Có gì mà cực chứ, chỉ là lái xe đưa đón với chạy việc vặt thôi, tớ còn bớt thời giờ vẽ tranh nữa cơ." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng nhìn góc mặt nghiêng của nàng, lặng lẽ mỉm cười.

Vào chủ nhật, Trương Ngô gọi điện bảo Lâm Nhiễm đi uốn tóc cùng bà.

Phó Lâm Lăng phải viết luận văn nên không đi chung.

Buổi chiều tranh thủ dọn dẹp nhà cửa một đợt, khi đi ngang qua giá sách, có chút tò mò vớt một quyển truyện tranh lên xem.

Trời chập tối, có hai tiếng gõ cửa vang lên, cô ra ngoài mở cửa, đập vào mắt chính là mái tóc hồng lè của Lâm Nhiễm.

"Hello!" Lâm Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào, "Bác sĩ Phó, cho hỏi tớ có thể đem cái đầu hồng này vào nhà được không?"

"Mời vào." Phó Lâm Lăng duỗi tay mời.

Lâm Nhiễm cười khà khà, không nể nang ai cất bước vào nhà.

Cửa vừa đóng lại, nàng liền quay người vẫy vẫy tóc: "Màu tóc này thế nào? Đẹp không?"

"Đẹp lắm, nhìn cậu trắng, trẻ và còn ngầu nữa." Phó Lâm Lăng nhìn nàng nói.

Lâm Nhiễm ngửa đầu cười, sau đó nhảy xuống thảm ngồi: "Mẹ tớ còn nói cậu không thích là cái chắc, như vậy là bại hoại gia phong, nói không chừng còn muốn tớ cuốn gói ra khỏi nhà nữa."

Phó Lâm Lăng ngồi xuống sô pha phía đối diện nàng: "Gia phong? Chắc mẹ có điều không biết rồi, nhà chúng ta coi trọng tự do và bình đẳng."

"Chuẩn!" Lâm Nhiễm cầm chiếc gương nhỏ, tự luyến soi tới soi lui, "Cậu nói thật cho tớ biết đi, màu này đẹp thật không? Tớ muốn một đáp án chân thật, tâng bốc thì thôi khỏi."

"Đẹp."

Phó Lâm Lăng nhìn mái tóc hồng nhạt của nàng, nhớ lại ngày đầu tiên nàng chuyển trường đến Dục Bắc, bước theo thầy vào lớp với mái tóc đuôi ngựa cao lẫn đôi ba sợi nhuộm vàng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong giờ học, thường hay lén cầm gương lên ngắm nghía đôi lần.

Tự luyến từ khi còn bé.

Đôi khi Phó Lâm Lăng nhìn sang sẽ thấy hai chỏm tóc vàng sau gáy đặc biệt nổi bật ấy.

Có một lần Lâm Nhiễm nằm ườn ra bàn ngủ, ánh dương chiếu vào từ cửa sổ, những sợi tóc vàng óng như đang toả sáng, thu hút ánh nhìn của cô.

"Tớ chạm vào được không?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Duyệt." Lâm Nhiễm ủn đầu tới.

Phó Lâm Lăng chạm vào mái tóc bồng bềnh của nàng, ngón tay bắt lấy từng sợi tóc, như nhặt nhạnh ánh mặt trời năm xưa, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.