"Bởi vì Phó Lâm Lăng, chính cậu, thật sự tuyệt vời lắm đó!"
**
Cuối tuần, Lâm Nhiễm nói với Phó Lâm Lăng rằng Trương Ngô gọi điện hỏi ý kiến các cô có muốn qua ăn cơm cùng không.
Tất nhiên là Phó Lâm Lăng đồng ý, trước khi đi còn mang chai rượu vang đỏ trong nhà theo và đi một chuyến siêu thị mua trái cây với sữa bò.
"Nhìn cậu giống về lễ lại mặt quá ha." Lâm Nhiễm nhìn cốp xe đầy ắp, cười nói.
"Chuyện nên làm mà." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm nhìn sang thì thấy cô còn rất nghiêm túc, lại khiến nàng thấy vui hơn.
Mấy ngày nay Trương Ngô ở nhà lão Lưu, lão Lưu biết nấu nướng, lại còn chu đáo nên chăm sóc người vừa xuất viện như Trương Ngô rất là nhẹ nhàng, huống chi sớm muộn gì hai người họ cũng đăng ký kết hôn, chỉ là trì hoãn đến tháng sau thôi.
Đến nhà lão Lưu Phó Lâm Lăng mới phát hiện có khách khác.
Một cô gái trẻ đang ngồi chơi điện thoại trên sô pha, nhìn thấy các cô liền chủ động chào hỏi: "Chị Nhiễm."
"Sầm Sầm về rồi à." Lâm Nhiễm giới thiệu với Phó Lâm Lăng, "Đây là con gái chú Lưu, tên là Lưu Sầm. Sầm Sầm, đây là ờm... vợ chị, Phó Lâm Lăng."
Phó Lâm Lăng theo bản năng nhìn sang Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm lập tức nháy mắt với cô, đầy vẻ ranh mãnh và đắc ý, như thể nàng vừa thốt nên lời gì ghê gớm lắm.
Phó Lâm Lăng mỉm cười hiểu ý.
"Em có hơi ngọng vần ing với in, có lẽ sẽ gọi nhầm chị Lăng (Ling) thành chị Lâm (Lin), nên em gọi chị là chị Phó nhé." Lưu Sầm nói.
"Được." Phó Lâm Lăng không để ý xưng hô lắm, bèn đồng ý.
"Mấy đứa ngồi chơi một chốc đi, cơm sắp xong rồi." Trương Ngô thò đầu ra khỏi nhà bếp nói, "Tiểu Phó ơi, con cứ thoải mái như ở nhà đi nha."
"Dạ."
Lâm Nhiễm cầm trái cây cô mới mua vào nhà bếp, vừa rửa được một lát đã bị Trương Ngô đuổi ra ngoài, chê nàng vụng về vướng víu.
"Được rồi, chị cứ để đó đi, không cần phiền toái vậy đâu." Lưu Sầm trỏ vào bàn trà.
Lâm Nhiễm đặt đĩa xuống, ngồi giữa hai người.
Lưu Sầm hiện đang học đại học, gặp Lâm Nhiễm được mấy lần, thái độ của em với chuyện lão Lưu tái hôn là thuộc kiểu hờ hững, không phản đối cũng không nhiệt tình.
"Năm ba rồi hả?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Ừm." Lưu Sầm chơi di động, gật đầu.
"Thi rồi à? Thi thế nào?" Lâm Nhiễm hỏi xong là cảm thấy mình đã đến độ tuổi khó ưa thật rồi, khi còn nhỏ nàng ghét nhất người nào hỏi nàng thi sao rồi, thành tích thế nào.
Quả nhiên, ai rồi cũng trở thành người mà mình ghét nhất!
"Chưa thi, hôm nay về xử lý chút việc." Lưu Sầm nói.
Thấy em không hứng thú tán dóc lắm nên Lâm Nhiễm cũng đành chịu, quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng.
Phó Lâm Lăng đang yên tĩnh ăn nho, nom mãn nguyện cực.
"Ngọt không?"
"Chua á." Phó Lâm Lăng nói.
"Cậu không sợ chua à?"
"Đắng tớ còn không sợ mà." Phó Lâm Lăng nhìn nàng.
Lâm Nhiễm nghi ngờ cô đang cà khịa mình uống thuốc mà chê đắng, nàng nheo mắt lại, cầm một quả nho lên ăn, thịt quả như tan trong miệng khiến cho biểu cảm trên gương mặt nàng như mất lái.
"Sao mà chua dữ vậy!"
Phó Lâm Lăng nở nụ cười, cầm khăn giấy lau nước nho bên miệng nàng: "Cậu đó, chỉ có thể ăn ngọt thôi."
"Với cay nữa."
"Với cái trình ăn ngọt này của cậu..." Phó Lâm Lăng nắm lấy cằm nàng, "Há miệng ra cho tớ xem răng cậu nào."
"Không cho xem." Lâm Nhiễm mím chặt môi, không chịu mở ra.
"Xem một lần thôi mà."
"Không được." Lâm Nhiễm đứng dậy tốc biến, khi đã đến khu vực an toàn thì mới quay người lại nhìn sang, phát hiện Lưu Sầm đã ngẩng đầu lên từ bao giờ, không còn mê chơi điện thoại nữa, mà nhìn chằm chằm các cô.
"Nghe nói, hai chị cưới vội?" Lưu Sầm hỏi.
"Ừm." Lâm Nhiễm gật đầu.
Lưu Sầm yên lặng một lát rồi thình lình thốt ra một câu đang rất trendy: "Hai chị đang chơi cưới trước yêu sau à?"
Lâm Nhiễm sửng sốt, theo bản năng nhìn Phó Lâm Lăng, đối phương cũng đang nhìn nàng, ánh mắt chạm nhau lại vội vã rời đi.
"Em học cái từ này ở đâu ra thế?"
"Trong tiểu thuyết ấy."
"Em đọc cái gì hữu ích hơn đi."
"Em đọc toàn hàng chất lượng thôi đấy." Lưu Sầm méo miệng, lại cúi đầu chơi di động.
"Sắp nhỏ ơi, ăn cơm thôi!" Trương Ngô hét lên, đi tới đi lui bưng thức ăn ra với lão Lưu.
"Hôm nay cũng xem như đoàn viên, ba đề nghị chúng ta uống một ly." Lão Lưu nói.
"Xíu bác sĩ Phó còn lái xe nữa, cậu ấy không uống được." Lâm Nhiễm nói.
"Vậy uống Coca đi."
"Cậu ấy cũng không uống Coca."
"Thế Tiểu Phó, con có thể uống gì?" Lão Lưu hỏi.
Lâm Nhiễm đột nhiên đứng dậy, lấy một cái bình giữ nhiệt ra khỏi túi của Phó Lâm Lăng: "Cái này."
Người khác: "......"
Lưu Sầm bỗng nở nụ cười.
Mọi người giơ Coca, Phó Lâm Lăng giơ bình giữ nhiệt, cùng nhau cụng ly.
"Chị Phó là bác sĩ hả?" Lưu Sầm hỏi.
"Đúng vậy, Tiểu Phó là nha sĩ ở bệnh viện tuyến ba đó." Trương Ngô nói.
Lưu Sầm rất có hứng thú với công ăn việc làm và việc học Phó Lâm Lăng, ăn cơm xong còn hỏi thăm con đường học vấn của cô.
Lâm Nhiễm ngồi bên cạnh lắng nghe, có một số việc nàng cũng không biết, bởi Phó Lâm Lăng quá kín tiếng, nếu người khác không hỏi thì cô sẽ không chủ động nhắc tới.
Hoá ra Phó Lâm Lăng học thẳng từ cử nhân lên tiến sĩ, có nhiều luận văn liên tiếp xuất hiện trên các trang báo nổi tiếng.
Lâm Nhiễm không hiểu những trang báo đó, nhưng Lưu Sầm nói với nàng rằng một trong số đó đỉnh nóc kịch trần lắm, được cả trong lẫn ngoài nước công nhận, luận văn có thể xuất hiện trên đó thì thực sự cừ khôi.
"Chị Phó, giờ chị là bác sĩ điều trị hay phó trưởng khoa?" Lưu Sầm lại hỏi.
"Phó trưởng khoa."
"Chị, năm nay chị mới 30 đúng không? Thăng chức khi nào vậy?"
"Năm kia."
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Sầm, Lâm Nhiễm liền hỏi: "Sao sao?"
"Hai mươi tám tuổi mà chị đã lên phó trưởng khoa rồi á, xịn sò thật đó! Người bình thường học xong tiến sĩ cũng phải 27 28 tuổi, còn phải điều trị thêm mấy năm nữa, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì mới có thể ứng tuyển phó trưởng khoa... Chị Nhiễm, chị thử nghĩ xem cái chức vị phó trưởng khoa chất lượng này của chị ấy đi, nói không chừng mấy năm nữa là lên trưởng khoa luôn á." Lưu Sầm nghiêm túc nói.
Lâm Nhiễm không hiểu nhưng vẫn giơ ngón cái lên: "Cậu ấy đã học giỏi từ bé rồi, thầy cô nào cũng thích cậu ấy hết đó!"
Phó Lâm Lăng có chút ngơ ngác khi nghe thấy lời khen bật thốt từ miệng hai người, đặc biệt là lời khen từ Lâm Nhiễm làm cô cứ cảm thấy mình như đang mơ.
"Chị Nhiễm, mắt chọn người của chị tinh thật đấy, cưới hoả tốc mà cũng có thể tìm được người chất lượng như vậy, chị tìm ở đâu thế?" Lưu Sầm hỏi.
Lâm Nhiễm bỗng cảm thấy tự hào, khoe mẻ nói: "Lúc trước bọn chị là bạn học, sau lại được bà mối giới thiệu đối tượng xem mắt cho ấy."
"Má ơi, khéo thế ạ? Chị kể chi tiết cho em nghe đi?"
"Được luôn."
Lưu Sầm với Lâm Nhiễm cùng lắm chỉ được xem là biết nhau thôi, nhưng hôm nay lại trở nên thân thiết hơn, ngay cả nhân vật chính trong câu chuyện của hai người đã đi mất mà cũng không biết.
Phó Lâm Lăng bóc đậu cùng Trương Ngô và chú Lưu, nhìn hai người đang tíu tít bên kia, khiến ai cũng không khỏi nở nụ cười.
Lúc chuẩn bị về nhà sau bữa tối, Lưu Sầm còn kết bạn WeChat với Phó Lâm Lăng.
Trên đường về, Lâm Nhiễm cười nói: "Lưu Sầm thích cậu lắm đấy, còn nói cậu là thần tượng của ẻm nữa."
"Em ấy khoa trương thôi." Phó Lâm Lăng nói.
"Tớ biết em ấy lâu vậy mà vẫn chưa được trở thành thần tượng của em ấy đâu, nay nhờ phúc của cậu mới hưởng thụ cảm giác được ngưỡng mộ đó." Lâm Nhiễm duỗi người, "Cảm giác này cũng tốt đấy chứ, mới gặp mặt là đã chiếm được trái tim người ta rồi, chắc có nhiều người ngưỡng mộ cậu lắm nhỉ?"
"Làm gì có chuyện đó." Phó Lâm Lăng lắc đầu.
Lâm Nhiễm nghiêng đầu nhìn thì thấy nét mặt nghiêm túc của cô, không phải là khiêm tốn phủ nhận, mà như là chắc rằng sẽ không ai ngưỡng mộ mình.
Lâm Nhiễm nhớ trước đây, rõ ràng là hạng nhất, nhưng đi đường lúc nào cũng cúi đầu.
Mỗi lần được giáo viên khen ngợi trước cả lớp là trông cô như muốn vùi đầu xuống đất vậy.
Mỗi khi được chọn làm học sinh xuất sắc lên bục phát biểu, cô luôn tìm đủ cớ để từ chối.
Trong những khoảnh khắc vinh quang đáng lẽ phải tận hưởng ấy, Phó Lâm Lăng luôn chùn bước và không hề cảm nhận được chút vui mừng nào từ chúng.
Vừa về nhà, Lâm Nhiễm đi thẳng một mạch vào thư phòng, không biết đang làm gì mà bên trong cứ phát ra tiếng soàn soạt.
Phó Lâm Lăng vào bếp sắc thuốc, sau đó ngồi đọc sách trong phòng khách.
Một lúc sau, Lâm Nhiễm cầm một quyển sổ ra đưa cho cô.
"Cái gì thế?" Phó Lâm Lăng nghi hoặc cầm lấy, lật qua vài trang giấy ố vàng, là một quyển sổ ký họa, bên trong phác họa một số nhân vật.
Phía trước là những người cô không quen biết, nhưng dần về sau, có vài người nhìn rất quen mắt, chắc là bạn cùng lớp năm xưa, nhưng cô không nhớ rõ ai là ai.
Khi lật sang một trang nọ, Phó Lâm Lăng bỗng ngây người.
Trong tranh vẽ một cô gái rất béo, với những lớp mỡ thừa trên cơ thể được vẽ bằng những đường cong nét ngoặc, ngồi trước một chiếc bàn học, những cuốn sách xếp chồng lên nhau rất cao, như muốn nhấn chìm cả người cô vậy.
Thì ra trước đây mình béo đến thế à...
Phó Lâm Lăng chỉ cần nghĩ đến trong mắt Lâm Nhiễm mình có hình tượng như vậy là đã muốn độn thổ quách cho rồi, nhưng lại có chút mừng thầm đang điên cuồng sôi trào, đến tận lúc kìm chế không nổi nữa mới nở một nụ cười tươi rói trên má: "Cậu vẽ khi nào thế?"
"Lúc luyện bút á, tớ có vẽ một vài bạn, nhưng chỉ có cậu là dễ vẽ nhất." Lâm Nhiễm ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nhau xem thiếu nữ trong tranh.
"Tại sao?"
"Chỉ có cậu, vẫn luôn giữ tư thế này. Mỗi lần tớ quay lại là thấy cậu vùi đầu học tập, như chưa hề nhúc nhích vậy. Cậu có biết lúc phác hoạ tớ đã sốc đến mức nào không? Cậu là cô trò giỏi chịu thương chịu khó nhất mà tớ từng gặp đấy."
Lâm Nhiễm nói: "Muốn trở thành người lạc quan tích cực thì rất dễ, chỉ cần không lo không nghĩ là được, nhưng để trở thành một kẻ độc hành vững như kiềng ba chân, mãi mãi là số một thì không phải ai cũng có thể làm được."
Con tim Phó Lâm Lăng như loạn nhịp, mặt mày lộ vẻ xúc động, quay đầu nhìn nàng, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Dù lúc đó chúng ta không thân, nhưng lòng tớ vẫn luôn cảm thấy —— Phó Lâm Lăng là người tài giỏi nhất A6. Cậu xứng đáng với những đoá hoa tươi và những tiếng vỗ tay tán thưởng, đồng thời đáng được ngưỡng mộ, cậu cũng có thể tự tin cho bản thân một tràng pháo tay cùng một lời ngợi khen. Bởi vì Phó Lâm Lăng, chính cậu, thật sự tuyệt vời lắm đó!"