Cô chưa bao giờ ngủ nướng, dù là ngày đông cô cũng sẽ dậy ngay khi đồng hồ báo thức reo lên, sau đó đội nắng sớm bước vào tiết chi bài đầu giờ.
Nhưng hôm nay, khi mở mắt ra cô không rời giường ngay mà yên tĩnh nằm đó nhìn chằm chằm trần nhà, toan nghe động tĩnh bên kia tường.
Tất nhiên là không nghe thấy gì.
Nhưng mỗi lúc nghĩ đến Lâm Nhiễm ngủ phòng bên, không hiểu sao cô lại cảm thấy thỏa mãn.
Khi đồng hồ báo thức reo lên, cô mới lười biếng ngồi dậy, tay chân nhẹ nhàng sửa soạng ra ngoài, bình thường toàn là đi xe đạp điện đến bệnh viện, nhưng hôm nay cô lại lái xe.
Bởi vì trên ghế phụ chễm chệ hai túi kẹo cưới khổng lồ.
Đến tận giữa trưa đi căng tin cô mới xách theo túi kẹo cưới này qua.
"Phó Lâm Lăng, thứ gì đây? Tự dưng lại đưa kẹo?" Một đồng nghiệp ở phòng khám khác nghi hoặc cầm lấy viên kẹo, nhìn thấy bao bì màu đỏ, câu trả lời gần như đã tỏ, nhưng cô ấy không cho là thật.
Nhà ăn lao xao toàn là những tiếng hò hét khó tin.
Người sốc nhất không ai khác ngoài y tá cộng sự của cô, y tá biết cô ế từ trong trứng, còn cảm thấy cô không thông suốt, ai theo đuổi cô cũng hờ hững, bất kể là nam hay nữ, sao giờ lại đột nhiên kết hôn vội vậy?
Sốc đến mức người thực vật nghe xong cũng bật dậy hỏi một câu thật không đó.
Mọi người ồn ào hỏi cô cưới khi nào, cưới ai.
"Một tháng năm, mới cưới hai ngày trước thôi, đối phương là bạn cùng lớp của tôi." Phó Lâm Lăng nói.
"Chúc mừng nhé! Nào có thời gian thì dẫn cô ấy đi ăn cơm chung!" Đồng nghiệp nói.
"Thế phải xem khi nào cậu ấy rảnh đã."
"Ê ê ê, mới đó đã giữ của rồi à."
Những người khác cười phá lên, xúm vào dò hỏi chi tiết.
Bên kia, Vương Khả buồn bực nhìn chocolate trong hộp, thẳng tay đưa cho đồng nghiệp của mình.
"Đúng là bất ngờ thật." Đồng nghiệp cảm khái một câu, sau đó an ủi cô ấy, "Thôi bỏ đi, đã bảo cậu tỏ tình sớm đi mà không chịu, giờ bị người ta hớt tay trên rồi đó thấy chưa."
"Làm gì có." Vương Khả nhớ lại trạng thái của hai người, không vui lẩm bẩm, "Làm gì có chuyện hớt tay trên."
"Không thì là cái gì?"
"Chắc có tư tình với nhau lâu rồi." Vương Khả nhìn bác sĩ Phó ngày hôm nay tươi cười rạng rỡ và nói nhiều lạ thường.
"Nghĩ sao vậy? Bác sĩ Phó đầu gỗ kia á?"
"Ai biết được." Vương Khả nhún vai.
Trong lúc ăn cơm, Phó Lâm Lăng nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm: "Cậu dậy rồi hả?"
"Ừm, tớ ăn sandwich rồi, đang định ra ngoài mua vài thứ, cậu có muốn mua gì không?" Lâm Nhiễm thức dậy đã nhìn thấy trên bàn có sandwich với sữa bò, trên sữa bò còn dán giấy —— thức giấc thì nhớ ăn sáng đó.
Phó Lâm Lăng suy nghĩ một chút: "Hình như dầu gội sắp hết ấy, cậu mua một chai đi."
Khi cúp máy, các đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu chòng ghẹo.
"Vợ chồng son bác sĩ Phó hạnh phúc quá nhờ, mới không gặp mấy tiếng đã gọi điện thoại rồi."
Phó Lâm Lăng cúi đầu mỉm cười.
Sau khi tan làm, y tá Tần định rủ Phó Lâm Lăng đi ăn, tiện thể nhiều chuyện một chút, nhưng không ngờ lại bị người khác giành trước.
"Bác sĩ Phó, buổi tối cô có thời gian không, ba em muốn mời cô ăn một bữa cơm." Thực tập sinh Lâm Tùng nhỏ giọng nói với Phó Lâm Lăng.
Phó Lâm Lăng thấy vẻ mặt cậu ta có đôi phần khó xử, như thể đoán được cô sẽ từ chối, nhưng cô nghe Lâm Nhiễm nói mới biết được Lâm Tùng là em trai cùng cha khác mẹ của nàng, suy nghĩ một lúc bèn đồng ý.
Không ngờ ba Lâm đã đợi sẵn ngoài cổng, thấy hai người đi ra liền cười tủm tỉm chào đón, chủ động mở cửa xe cho cô.
Sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện mẹ Lâm Tùng ngồi trên ghế phụ.
Hóa ra bữa cơm này không phải vì cô, cũng không phải vì Lâm Nhiễm, mà là vì Lâm Tùng.
Ba Lâm đặc biệt đưa cô đến một nhà hàng xa xỉ, khen cô một đợt: "Bác sĩ Phó thật là tuổi trẻ tài cao, nghe Tùng Tùng nói con còn là nghiên cứu sinh nữa, thật là tiền đồ vô lượng nha, Nhiễm Nhiễm có thể gả cho con thật đúng là phúc phận của nó. Nó tô tô vẽ vẽ cả ngày thì kiếm được bao nhiêu đồng, làm bác sĩ vẫn tốt hơn, không lo lắng chuyện tiền nong."
"Đấy là thành kiến của ngài." Phó Lâm Lăng nhận thấy ông ta không hiểu biết gì về ngành hội họa cũng như tình hình tài chính của Lâm Nhiễm.
Lần trước thảo luận khoản vay mua nhà và chi phí sinh hoạt, hai người đều nói sương sương về thu nhập của họ, Lâm Nhiễm kiếm được còn nhiều hơn cô.
Vì Lâm Nhiễm không nói với ba Lâm nên để tránh những tranh cãi và phiền phức không đáng có, cô cũng không làm rõ vấn đề này.
"Được rồi, ông nói mấy thứ này làm gì." Mẹ Lâm Tùng kéo tay áo ba Lâm, ra hiệu ông ta vào chủ đề chính.
Thế là ba Lâm quay người và bắt đầu kể lể Lâm Tùng đã cố gắng và chăm chỉ đến mức nào.
Nói bóng nói gió bảo cô chiếu cố cậu ta nhiều hơn trong bệnh viện, nếu có thể viết thêm nhiều lời khen ngợi vào đơn thực tập cho cậu ta thì càng tốt, mà tốt nhất là có thể giới thiệu cậu ta vào làm luôn sau khi tốt nghiệp.
"Chúng ta là người một nhà cả mà, nên là phải làm phiền bác sĩ Phó nhiều hơn rồi, Tùng Tùng mau kính rượu bác sĩ Phó." Ba Lâm nói.
Lâm Tùng dè dặt cầm ly rượu lên, Phó Lâm Lăng giơ tay ngăn lại: "Ngày mai tôi phải đi làm, không uống rượu."
"Vậy lấy trà thay rượu đi." Mẹ Lâm Tùng nói.
Lâm Tùng lại rót trà.
"Không cần phiền toái như vậy, năng lực của cậu ta không liên quan gì đến bữa cơm này. Sau này đừng gọi tôi đến ăn mấy bữa kiểu này. Ở nhà còn có người đang đợi tôi, về trước." Phó Lâm Lăng đứng dậy rời đi.
Ba Lâm đuổi theo sốt ruột nói: "Bác sĩ Phó, nếu con đã kết hôn với Nhiễm Nhiễm thì theo lý mà nói ba cũng là ba của con, Lâm Tùng cũng là em trai của con. Người một nhà giúp đỡ nhau cũng là lẽ thường tình, vuốt mặt cũng phải nể mũi, đúng không?"
Phó Lâm Lăng đỡ kính, hờ hững nói: "Tôi chính là nể mặt Lâm Nhiễm mới đến ăn bữa cơm này. Cậu ấy mới kết hôn, nên tôi tưởng ông muốn quan tâm cuộc sống hiện tại của cậu ấy, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, chào ông."
"Đương nhiên là ba cũng quan tâm rồi, nhưng nó cứ sống với mẹ nó thế, mà quyền nuôi nấng cũng không phải của ba, ba muốn quan tâm cũng đâu có được."
Phó Lâm Lăng cau mày: "Nếu ông quan tâm cậu ấy thì tại sao cái gọi là em trai này chỉ nhỏ hơn cậu ấy vài tuổi? Tại sao lại để một mình cậu ấy chuyển đến nơi khác học vào giai đoạn trọng yếu của năm cuối cấp như vậy?"
Ba Lâm nghẹn ứ họng trước câu hỏi của cô, xấu hổ gãi đầu, chỉ trong giây lát cô đã biến mất khỏi tầm mắt của ông ta.
Về nhà còn phải bắt xe, cô gọi cho Lâm Nhiễm, hỏi nàng ăn cơm chưa.
"Vẫn chưa, còn cậu?"
"Tớ chưa ăn, tớ về ngay đây."
"Được."
Ở nhà vẫn còn một ít đồ ăn nên cô vội vã trở về, khi mở cửa thì thấy mấy cái thùng trong phòng khách đã biến mất hơn phân nửa, thay vào đó là một phòng khách đầy ắp những món đồ linh tinh không phải của cô được đặt khắp mọi nơi.
"Hôm nay cậu dọn đồ tới đâu rồi?" Cô xỏ dép vào và mỉm cười khi thấy tủ giày chất đầy những đôi giày đủ mọi kiểu dáng màu sắc.
"Sắp xong rồi, chỉ còn một ít đồ lặt vặt thôi." Lâm Nhiễm đứng trước sô pha, giơ tay hỏi, "Bác sĩ Phó, tớ xin mua một cái thảm được không?"
"Được chứ, cậu muốn mua gì cũng được, không cần xin tớ, bây giờ cậu cũng là bà chủ của ngôi nhà này." Phó Lâm Lăng bước vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.
"Ấy chà, nếu cậu đã nói vậy thì tớ muốn mua siêu xe biệt thự, cậu có mua cho tớ không?" Lâm Nhiễm nở nụ cười chậm rãi theo cô tới cửa bếp.
Phó Lâm Lăng khựng con dao trong tay lại, lẳng lặng nhìn đi nơi khác.
Lâm Nhiễm sửng sốt một chút, tò mò bước đến cạnh cô: "Cậu đang nghĩ gì đó?"
"Tớ nghĩ... tớ có nên tìm nghề tay trái kiếm tiền thêm không? Với mức lương hiện tại của tớ thì, cách siêu xe biệt thự có hơi xa." Phó Lâm Lăng có hơi ảo não.
Lâm Nhiễm buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô: "Tớ nói giỡn thôi! Mà cậu không biết nghề này càng già càng chuộng hả, chờ sau này có tiền rồi mua!"
Phó Lâm Lăng bỗng nhiên nhìn nàng, trong mắt cô hiện lên một ít cảm xúc mà nàng không hiểu.
"Sao vậy? Tớ có nói sai gì à?" Lâm Nhiễm hỏi.
Phó Lâm Lăng lắc đầu, đôi mắt hằn sâu nét cười, khắc ghi nỗi mong đợi ấy vào lòng —— sau này, chúng ta còn có sau này.