Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

Chương 47



Hai người Phó Nam Cẩm và ông cụ giằng co, giống như đang chơi cờ, người chơi cờ bất động, các quân cờ lại ra sức chém giết.

Ông cụ nắm trong tay lợi thế là nhà họ Phó, còn Phó Nam Cẩm nắm trong tay là sản nghiệp lúc trước, và điểm yếu là Hạ Hề.

Hạ Hề đã tự mình đuổi theo, thậm chí còn dâng chính mình đến tận cửa, sáu năm trước Phó Nam Cẩm đã từ bỏ những sản nghiệp ấy, tất nhiên cũng không thèm để tâm.

Vì thế Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng hơn ông cụ Phó nhiều, cùng lắm thì là một kẻ nghèo trắng tay mà thôi, không phải anh cũng chưa từng trải qua những ngày đó.

Hạ Hề còn nhẹ nhàng hơn, cô bắt taxi đến bệnh viện kiểm tra một lượt.

“Bác sĩ, thời gian này trong đầu tôi có những đoạn ký ức ngắn, nhớ được rất nhiều chuyện.’’

“Có cảm thấy đau đầu hay không thoải mái không?”

“Lúc bắt đầu có chút khó chịu, nhưng có thể chịu được, không bị ảnh hưởng quá lớn.”

“Tốt, đây là dấu hiệu tốt, nếu cô thấy không khỏe phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra.”

“Đúng rồi, bác sĩ.” Hạ Hề nhận lấy sổ khám bệnh của mình, “Trước khi chúng tôi gặp tai nạn giao thông, chồng tôi có lịch sử khám bệnh không?”

“Trước khi xảy ra tai nạn giao thông à?” Bác sĩ ngẩng đầu lên, “Từng có, nhưng không nhiều lắm, có một lần anh ấy bị sốt là cô đưa anh ấy đến đây.”

“Không còn gì khác sao?”

“Còn gì nữa à?” Bác sĩ nhìn về phía cô, vỗ bàn một cái, “Đúng rồi, không phải cô nói lúc trước anh ấy cũng bị mất trí nhớ sao? Vì sao không đến bệnh viện kiểm tra?”

Khi Hạ Hề rời khỏi bệnh viện, trời xanh mây trắng.

Hạ Hề gọi điện thoại cho Chung Huyên, hỏi cô: “Huyên Huyên, nếu cậu biết một người đàn ông có chuyện lừa cậu rất nhiều năm, cậu sẽ làm thế nào?”

“Thiến anh ta.” Chung Huyên hung dữ.

Hạ Hề mỉm cười, thật ra năng lực thích ứng trong lòng cô rất mạnh mẽ, có thể cô bị mẹ mình giáo dục sai cách, việc cần chú ý mãi mãi sẽ khác với người khác.

Khi Hạ Hề trở lại biệt thự, phía sau còn có một chiếc xe của công ty chuyển nhà.

“Hạ Hề à, đây là gì thế, đều là đồ của con sao?” Mẹ Phó hỏi cô.

“Không phải, là đồ của Phó Nam Cẩm.”

“Hả?”

Ba mẹ Phó không hiểu gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Hề cho người của công ty chuyển nhà đưa đồ trên xe vào phòng khách.

Không gian trong biệt thự rất lớn, vậy mà những món quà đó chiếm hơn nửa phòng khách.

Sau khi Phó Nam Cẩm nhìn thấy những món đồ quen thuộc ấy, sắc mặt có chút khó coi.

Hạ Hề đến gần anh, cố tình nói: “Chú nhỏ em nói muốn cưới em, cho nên nói với em mọi chuyện, để em cắt đứt toàn bộ quá khứ, cuối cùng trong số những quà tặng này lại không có cái nào của em.”

Quà cho An An, quà cho ba mẹ Hạ, nhưng không có quà cho Hạ Hề.

“Cô mang những thứ này đến đây làm gì?” Tâm trạng ông cụ Phó vốn đã không tốt, nhìn thấy những thứ đồ này càng phiền lòng hơn.

“Ngại quá, đã chiếm chỗ rồi, con sẽ nhanh chóng thu dọn.’’

Cái Hạ Hề gọi nhanh chóng thu dọn là tới buổi chiều, ba mẹ Hạ mang theo An An kéo vali tiến vào.

Mặt ông cụ hoàn toàn đen xịt.

Hạ Hề và Phó Nam Cẩm đã nói xong mọi chuyện, càng lúc càng không kiêng dè gì.

“Ông nội, con có chuyện muốn thương lượng với ông.” Hạ Hề ngồi trên sofa đối mặt với ông cụ Phó, “Hiện giờ ba con không có công việc, mẹ con đã về hưu, An An không ai chăm sóc, có thể bọn họ sẽ ở đây một thời gian.”

“Các người không có nhà à?” Ông cụ Phó lạnh như băng.

“Chúng con có nhà, không chỉ một căn đâu.’’ Hạ Hề mỉm cười, “Nhưng Phó Nam Cẩm ở đâu thì con sẽ ở đó, con ở đâu thì con trai con ở đó, con trai con ở đâu thì ba mẹ con ở đó, chúng con là người một nhà.”

Ông cụ tức giận trở về phòng.

“Ba mẹ, đây là quà tặng con trai ruột chuẩn bị cho hai người đấy, mau mở đi.”

Hạ Hề đạp chân Phó Nam Cẩm một cái: “Lên tiếng đi.”

Việc đã đến nước này, Phó Nam Cẩm chỉ có thể nói: “Ba mẹ, đều là con mua cho hai người.”

“Con thì sao? Ba có tặng con không?” An An mở to đôi mắt đen láy.

“Có.” Hạ Hề chỉ vào mấy cái hộp bày một góc trong phòng khách, “Mau đi mở quà đi, đều là đồ ba con chuẩn bị cho con, có cả quà cho vợ tương lai của con cũng đấy.”

An An woa một tiếng rồi nhào đến.

Ba mẹ Hạ và An An ngồi trong phòng khách bắt đầu mở quà, trong nhà có thêm vài người cũng có thêm phần sức sống, mẹ Hạ vừa mở quà vừa lẩm bẩm: “Con nói xem mua cái này để làm gì? Thực phẩm chức năng đều lừa đảo, ngay cả mẹ và lão già kia cũng không bị lừa, sao con lại bị lừa thế Tiểu Nam?”

Ba Hạ vuốt ve ấm trà tử sa trong tay, yêu thích không nỡ buông ra: “Tiểu Nam à, ấm trà này được làm ở đâu vậy”

“Mẹ ơi, mẹ ơi, ba mua cho con siêu nhân biến hình.’’ An An hưng phấn chạy đến, “Mẹ xem, mẹ xem…”

Hạ Hề nhìn thoáng qua năm trên hộp quà, khi tặng con siêu nhân biến hình này chắc An An đã mười tám tuổi.

“Anh chắc là đến lúc đó con trai anh vẫn còn thích thứ này chứ?” Hạ Hề châm chọc.

Mặt Phó Nam Cẩm không biến sắc.

“Ông nội, ông có chơi siêu nhân biến hình không?” An An tiến lại chỗ ba Phó, đưa siêu nhân biến hình trong tay cho ông xem.

Ba mẹ Phó nhìn thấy cảnh cả nhà hòa thuận vui vẻ, thật ra trong lòng rất khó chịu, có cảm giác chính mình bị gạt ra ngoài, An An chạy đến khiến chiếc vòng này lộ ra một tia sáng.

“Ghế mát xa, bồn mát xa.” Cuối cùng mẹ Hạ không chịu được nữa, hét lên với Phó Nam Cẩm, “Con nói thử xem, mấy thứ này trong nhà không có à? Con vung tiền mua mấy cái này làm gì? Đúng là không quý trọng tiền bạc.”

“Nghe thấy không?” Hạ Hề lạnh nhạt nói xen vào, “Không biết năm năm sau, cái ghế mát xa này còn bật lên được không?”

Hạ Hề châm chọc mỉa mai, Phó Nam Cẩm chỉ làm như không nghe thấy.

“Bà quát nạt cái gì thế, đây là lòng hiếu thảo của con nó.” Ba Hạ lại mở ra một pho tượng phật nhỏ điêu khắc từ gỗ, cười đến mức không khép miệng lại được.

Mẹ Hạ bực mình: “Hai cha con các người, đúng là đốt tiền mà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mặc kệ mẹ Hạ nói gì, Phó Nam Cẩm chỉ nghe không phản bác, giống như bé ngoan đang nghe mẹ mắng vậy. Mẹ Phó thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ và yêu thích.

“Mẹ…” Hạ Hề cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của ba mẹ Phó, vội ngắt lời mẹ Hạ, “Mẹ ơi, nấu cơm đi, con đói bụng.”

Mẹ Hạ mới nhớ ra đây không phải là nhà mình, nhưng Hạ Hề cũng đã nói để bọn họ tới đây, cứ xem nơi đây là nhà mình, mục đích chủ yếu là chọc tức cụ già họ Phó.

Mẹ Hạ đã sớm không vừa mắt ông ta, công việc của ba Hạ bị ông ta động tay, ngay cả ‘Ngô Hệ Lâu’ cũng vì ông ta mới ngừng kinh doanh, mang đến bao nhiêu phiền phức cho nhà bà, bà vẫn luôn tức giận đến phát nghẹn, nếu nói bản lĩnh chọc người khác, bà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.

Còn cả ba mẹ Phó Nam Cẩm, Hạ Hề chỉ kể Phó Nam Cẩm từ nhỏ theo ông nội lớn lên, không sống cùng ba mẹ. Trong lòng mẹ Hạ, đây là loại ba mẹ chỉ lo kiếm tiền không quan tâm con cái, nếu cuộc sống túng thiếu không thể chăm sóc con mới để con lại cho ông đã đành, trong nhà có tiền như vậy còn mặc kệ con mình, đây là không có trách nhiệm, không quan tâm đến con mình, vậy sinh con làm gì?

Cho nên không cần biết là ai, cứ chọc tức rồi nói sau.

Mẹ Hạ đi vào phòng bếp, mẹ Phó vội đi theo: “Tôi giúp chị.”

“Gom mấy cái hộp giấy lại rồi vứt thùng rác thôi, bày la liệt khắp nhà.” Hạ Hề nhìn thấy mớ hỗn độn trên mặt đất, hơi đau đầu.

Mẹ Hạ nghe xong, chợt xoay người, cao giọng: “Hạ Hề, nhiều hộp giấy như vậy con muốn vứt thùng rác hết sao?”

“Không vứt thì để ở đâu? Giữ lại ăn tết sao?” Hạ Hề buồn bực.

Mắt thấy mẹ Hạ sắp bùng nổ, Phó Nam Cẩm vội nói xen vào, “Mẹ, con sẽ xếp gọn đám hộp giấy đó lại, đợi ngày mai tìm người thu phế liệu bán đi.”

Lúc này sắc mặt mẹ Hạ mới tốt lên: “Có mỗi Tiểu Nam biết tiết kiệm thôi, con đã lớn như vậy mà không biết tiết kiệm chút nào, tiền đều do gió mang đến sao?”

Hạ Hề: “…” Có phải kế hoạch dự phòng của cô tìm sai người rồi không?

Phó Nam Cẩm không nhịn được cúi đầu cười một cái, nhận lấy cái trừng mắt oán giận của Hạ Hề.

“Ông nội, ông ngoại, các ông nhìn siêu nhân biến hình của con này, biến biến biến…”

Hạ Hề bĩu môi: “Siêu nhân biến hình và bà ngoại con đúng là giống nhau, trong chốc lát đã biến rồi.”

Phó Nam Cẩm cho người đi thu dọn phòng khách xong xuôi, mẹ Hạ đã làm xong một bàn đồ ăn, sau đó nói với An An: “Đi đi, gọi ông cố con xuống ăn cơm.”

Theo sự chỉ dẫn của ba Phó, An An dùng đôi chân ngắn nhỏ, chạy đến phòng đọc sách ở lầu một, trước tiên gõ cửa, sau đó lễ phép chào: “Ông cố, con có thể vào trong không? Con là An An.”

Ông cụ vốn không định phản ứng, nhưng người tới là An An, hơn nữa dường như ông rất hợp tính An An, không bao lâu ông cụ đã bị An An nắm tay dắt ra.

Đèn trong phòng khách sáng trưng, rất náo nhiệt, thật ra trong lòng ông cụ có một chút hoảng hốt, ông chưa từng thấy qua khoảnh khắc náo nhiệt này. Lúc còn trẻ ông đến đến câu lạc bộ đêm, đến KTV, hằng năm đều tổ chức tiệc rượu trong nhà hàng, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

Nhưng sự náo nhiệt đó lại khác với sự náo nhiệt lúc này.

“Chị nấu cơm ngon thật đấy.” Mẹ Phó cảm thán, “Tôi không được thế, trước giờ chỉ biết nấu mì sợi thôi.”

Khi nghe nhắc đến mì sợi Hạ Hề nhìn Phó Nam Cẩm, trên mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong con ngươi không thể nhìn thấu đã tối thêm vài phần.

“Cũng tạm, nếu chị muốn học tôi có thể dạy chị, tóm lại ăn cơm ở nhà mới khỏe mạnh, đám người trẻ tuổi thích ăn cơm hộp, tất cả đều là dầu bẩn…” Mẹ Hạ lại không nhịn được bắt đầu lải nhải.

Hạ Hề đã nghe đến mức chai cả lỗ tai rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông cụ đi tới, như thường lệ ngồi ở chủ vị, Hạ Hề và Phó Nam Cẩm nhường hai vị trí bên trái ông cụ cho ba mẹ Hạ, còn hai người lại ngồi xuống cuối bàn.

Ông cụ nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, hừ lạnh một tiếng: “Cô giúp việc đâu, tôi muốn ăn món Tây, cô không làm cơm tối à?”

Cô nấu bếp có chút hoảng loạn: “Thật xin lỗi ông chủ, tôi cho rằng ông sẽ ăn cùng, vậy ông muốn ăn cái gì, tôi sẽ lập tức đi làm.”

“Mấy món ngày thường là được.” Ông cụ lạnh nhạt nói.

Cô nấu bếp định đến phòng bếp.

“Ăn cơm Tây gì chứ?” Mẹ Hạ vừa đổ nước ép vào ly hoạt hình của An An, vừa ngăn cô giúp việc, “Không cần đâu, ông cụ ăn những món này là được, cơm Tây lạnh lẽo có gì ngon, chưa ăn xong đồ ăn Trung Quốc đã đòi ăn đồ Tây.”

“Cô…” Xưa nay ông cụ chưa từng bị người ta chọc như thế, nhất thời không biết đáp trả thế nào.

“Ông đã ngoài tám mươi rồi, còn không có chút ý thức tự giác, buổi tối nên ăn chút rau dưa, uống chút canh, ăn mấy cái bò bít tết mỡ vàng đó, sợ thân thể khỏe quá phải không? Có biết bệnh cao tuổi không thế? Bệnh tiểu đường, cao huyết áp, bệnh động mạch vành, bệnh tim đấy. Có biết nguy cơ vỡ mạch máu não rất cao không?”

Ba mẹ Phó trợn mắt há miệng, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông cụ như thế, thư ký đứng bên cạnh ông cụ sớm đã trừng to mắt. Nếu là người khác anh ta đã sớm cho người lôi ra ngoài, nhưng thân phận của mẹ Hạ có chút xấu hổ, nhất thời anh ta chẳng biết nên nói gì.

Hạ Hề: “…” Nói thật, thỉnh thoảng cô chỉ chọc ông cụ vài câu, trong lòng vẫn hơi sợ ông, trước khi nói chuyện sẽ suy xét một chút, không đến mức quá phận, nhưng mẹ cô thì đúng là khủng bố rồi.

Phó Nam Cẩm cúi đầu ăn cơm, dáng vẻ như đều đã đoán được trước.

Ông cụ bị chọc tức suýt thổ huyết, đập bàn một cái định đứng dậy rời đi.

“Ông cố, ông không ăn cơm ạ?” An An mở to mắt chớp chớp nhìn ông, “Cơm bà ngoại nấu rất ngon, ăn ngon hơn cơm Tây đấy ạ. Ông ngoại thường xuyên dặn con không được kén ăn, con cũng không thích ăn cơm, con thích ăn kẹo và chocolate, bà ngoại nói chỉ cần con nghe lời là sẽ được ăn, ông cố phải nghe lời, đợi ăn cơm xong, ông muốn ăn món gì con sẽ nói bà ngoại cho ông được không?”

Bất đồng ngôn ngữ, vẻ mặt ông cụ vừa xanh vừa trắng, đi không được ở lại cũng không xong.

“Ba, ngồi xuống ăn cơm đi.” Ba Phó vội giảng hòa, cầm một cái chén múc chén canh đưa đến trước mặt ông, “Uống chút canh, ăn cơm với An An.”

Ông cụ không trả lời, nhưng cũng không đi, im lặng cầm chiếc đũa lên.

“Mẹ ơi.” An An cũng không ngoan ngoãn ăn cơm, ăn một muỗng lại nghịch máy bay nhỏ trong tay một chút, còn không quên mở miệng nói, “Đã lâu rồi mẹ và ba không dẫn con đi công viên giải trí chơi, con muốn lái xe ô tô mini.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.