Ngay cả Hải Hùng cũng ngưng trọng nhìn chẳm chẳm ngọc bội kia, khí tức trên nó lưu chuyển khiến trái tim hắn đập thình thịch ...
Hải Tam càng là như nghĩ đến điều gì, cơ mặt bắt đầu co giật ...
Ái lão gia tử tay cầm ngọc bội, vuốt vuốt râu cười tủm tỉm nhìn sang Lạc Nam vẫn im lặng ngồi đó mở miệng:
"Tiểu Nam vốn đến bái phỏng Ái gia chúng ta trước cả Hải Hùng trưởng lão, bất quá lão đầu ta có hứng thú với vị thanh niên thiên tài này, nên bí mật mang theo hắn về đình viện của mình tán gẫu ... "
"Tiểu Nam là một thanh niên hào hiệp trượng nghĩa, biết bộ xương già của lão phu sắp không trụ được bao lâu, lập tức dâng tặng một môn Linh Cấp Cực Phẩm công pháp ... hơn nữa còn là loại Thủy Hỏa đồng tu công ... nói ra thật ngại quá haha ... "
"Cái gì? Linh Cấp Cực Phẩm?" Đám người đứng bật dậy, cảm thấy bản thân mình đang nắm mơ ...
Lão gia tử thấy đám người một mặt mộng bức, tròng mắt đắc ý không sao lắng được, giọng điệu tràn ngập tán thán nói:
“Ta đối với Tiểu Nam tràn ngập thưởng thức cùng tán thành, bỏ qua da mặt già nua có ý tác hợp cho hắn và cháu gái ... nhưng nhận được câu trả lời có phần ngoài ý muốn ... ”
"Trả lời gì?" Ái Tâm trái tim đập gia tốc, thở hổn hển hỏi ...
Đám người lập tức vềnh tai ...
Lão gia tử cười tủm tỉm, cố gắng giả giọng thiếu niên cùng bộ mặt chân thành nhất có thể, trầm thấp nói:
“Được gia gia vừa mắt chính là phúc khí của tiểu tử, bất quá ta tôn trọng Ái Tâm tiểu thư, chuyện hạnh phúc của nàng phải do bản thân nàng tự quyết định, gia gia tốt nhất để chúng ta thuận theo tự nhiên ... "
Ái Tâm nghe xong, đôi mắt xuất hiện một tầng hơi nước, quay phắt lại hướng về người thanh niên đang mỉm cười nhìn mình kia, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể như được ngâm trong mật ngọt ...
"Tiểu Nam ... " Nàng thất thần lẩm bẩm, không nói nên lời ...
"Ngốc, ta đã bảo yên tâm ... nàng lo lắng làm gì?" Lạc Nam truyền âm trách cứ ...
"Hứ" Ái Tâm nũng nịu hừ, trở về bên cạnh hắn rót trà, một đôi mắt đẹp chưa từng rời khỏi ...
“Hay, nói rất hay! Nên như vậy ... tán gái phải dựa vào bản lĩnh ... " Ái Chấn vỗ đùi cái đét, hướng về Lạc Nam nâng lên ngón tay cái ...
"Tiểu Nam nói rất hay, nếu năm xưa lão phu có một phần lòng dạ của ngươi cung se khong đoc than nhu hien tai a ... " Mot lao gia trưong lao Ai gia lệ rơi đầy mặt, ánh mắt lâm vào xa xăm ...
"Haiz, Tiểu Nam nói rất đúng, bất quá ta lại không có cháu gái, thật tiếc a ... " Một nữ trưởng lao tiếc nuối thở dài ... han không thể tự gả cho Lạc Nam ..
“Còn không phải sao? Bất quá lão gia tử ngươi được Tiểu Nam tặng đồ tốt, vậy mà không nói với chúng ta ... " Đại trưởng lão trừng mắt, chỉ là vẻ mặt tràn đầy nụ cười ...
“Đúng, công pháp Linh Cấp Cực Phẩm, lễ vật này thật sự quá lớn ... " Một đám Ái gia cao tầng ném về Lạc Nam ánh mắt cảm kích ...
“Các ngươi không thể trách lão phu, vốn ta đã không nhịn được muốn bế quan tu luyện, lại bị động tĩnh nơi này gây rối, không thể không xuất hiện ... " Ái lão gia tử liếc mắt về phía Hải Hùng như cười như không ...
Toàn bộ Ái gia nhìn về Hải Tam ba người với ánh mắt quái dị ...
“Khốn kiếp ... "
Hải Tam sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm, thân hình tức đến mức phát rung ... thậm chí cảm giác một ngụm máu tươi đang tích tụ nơi lồng ngực ...
Hai nắm tay hắn siết chặt đến rỉ máu ...
Nghĩ lại từ đầu đến cuối mình tính toán, tự biên tự diễn, nghĩ rằng ăn chắc trong tay ...
Thì ra tất cả đều là làm nền cho người khác ...
Người ta thậm chí chỉ ngồi uống trà, không thèm nói một câu, lại thản nhiên gián tiếp tát trực diện vào mặt mình ... quá mức ê chề ...
Hải Tam hắn trở thành trò hề lớn nhất đến nay, một thằng hề của thế kỷ ...
Lần đầu tiên trong đời, Hải Tam cảm thấy mình không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi ... thế giới xung quanh toàn bộ đều như đang cười nhạo hắn ...
Hải Hùng và Trầm Chí sắc mặt cũng đã sớm tái nhợt, lại bất lực không nói nên lời ... thiếu chủ nhà mình lợi dụng công pháp Linh Cấp Thượng Phẩm của Hải Cung ra oai ... nào ngờ Ái gia người ta đã sớm được tặng Linh Cấp Cực Phẩm ...
Sự chênh lệch quá mức to lớn ... Bất kể là lòng dạ, khí độ hay tài sản ...
Trong lúc nhất thời, cả đám không biết nên giấu mặt vào đâu cho hết nhục ...
Ái Tâm bất chợt đứng dậy, nhìn Hải Tam nhoẻn miệng cười rạng rỡ, u ám trong lòng quét sạch sành sanh, gắn từng chữ nói:
Bên trên không trung ...
“Phốc ... "
Rốt cuộc không nhẫn được nữa, Hải Tam một ngụm máu tươi cuồng phún, oán độc gầm lên: