"Thế sao ngưoi bỏ roi ta thoi gian qua? Chua he quan tam đến cảm nhận của ta ...? "
Lạc Nam nghe vậy bừng tĩnh, trong lòng xuất hiện cảm giác áy náy ... rốt cuộc hiểu vì sao nang đột nhiên co thai độ như vậy ...
Đối với nữ nhân bình thường, sau khi giao trinh trắng cho người đàn ông nào đó ... họ luôn muốn được ở bên cạnh, được nam nhân chiều chuộng, tỏ ra quan tâm ... để biết mình không tin tưởng lầm người ...
Mất đi thứ ngàn vàng của đời trinh nữ, có nữ nhân nào mà không suy nghĩ đến vấn đề đó chứ?
Đối với trường hợp như Mộng Ảnh còn dễ nói, bởi vì hai người tình cảm đã chín muồi, có lòng tin tuyệt đối vào người còn lại ...
Nhưng U Quỳnh thì khác, nang vốn luon không tin tưởng vao nhân loại, lại không được hắn để ý trong thời gian qua, Linh Lung thì chưa đủ nhận thức để nàng tâm sự, chúng nữ của hắn thì lo bế quan tu luyện ... để nàng bơ vơ lạc lõng một mình, có thể nói là đè nén nín nhịn trong lòng rất khó chịu ...
Mặc dù U Quỳnh quen sống trong bụng cá, nhưng đó là chuyện khi nàng chưa có nam nhân ... hiện tại có nam nhân rồi là chuyện hoàn toàn khác ...
Huống hồ hai người đến với nhau là do phát sinh xung đột, mà tình cảm thì còn chưa tới ..
"Bảo bối ... đều là ta sai, đều là ta không để tâm đến cảm nhận của nàng ... "
Lạc Nam càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng trách, nâng cằm nàng lên hôn liên tục vào má U Quỳnh, mặc cho nàng dãy dụa kịch liệt ...
Đến cuối cùng, càng là đem đôi môi đỏ mọng ngậm vào trong miệng, hai tay ôm chặt lấy thân thể yêu kiều, hận không thể dung nhập nàng vào cơ thể mình ...
Hải U Quỳnh dãy dụa kịch liệt, cái lưỡi điên cuồng trốn chạy vẫn không thoát khỏi hắn quấn quít, cảm giác ngọt ngào từ trong miệng truyền về khiến nàng mơ mơ hồ hồ, nhưng nghĩ đến bản thân rất có thể bị lừa gạt, nàng hận hận dùng hàm răng trắng ngọc cắn mạnh cái lưỡi hắn ...
Máu tươi chảy dài trong miệng, Lạc Nam nén đau đơn dữ dội, diệu dàng hôn nàng không chịu buông tha ...
Hải U Quỳnh vẫn lỳ lợm cắn, đến khi máu tươi hòa quyện cùng nước bọt, nụ hôn nồng nặc mùi tanh và ấm nóng của máu ...
Thấy đôi mắt của hắn đang ôn nhu nhìn mình, nàng lúc này mới phát hiện hắn vậy mà vừa có thêm một con mắt ...
“Chẳng lẽ hắn gặp phải chuyện gì?"
Trái tim vội vàng rung lên, thả lỏng hàm răng, mặc cho Lạc Nam xâm nhập ...
Hắn chỉ ôm và hôn nàng, không dám làm ra hành động gì quá đà, lo lắng U Quỳnh lại suy nghĩ lung tung ...
Hồi lâu sau ...
Khi U Quỳnh cảm giác được máu của Lạc Nam vậy mà chảy ngày một nhiều, nàng hoảng sợ tỉnh táo lại, dùng lực đẩy mạnh đầu hắn ra ...
Thấy nam nhân này khóe miệng đầy máu, lại đang thương tiếc nhìn mình, trái tim nàng như nhũn ra, muốn mở môi trách cứ nhưng không làm được ...
"Thê tử ... nàng đừng suy nghĩ lung tung, thời gian qua ta một phần là muốn để các nàng thích ứng nhà mới, cùng mấy lần gặp chuyện phiền toái ... thật sự không phải ta không cần nàng .. " Lạc Nam mặc kệ khoang miệng đầy máu của mình, trước hết vỗ về thê tử ... nhìn vào mắt nàng giải thích ...
Hải U Quỳnh nghe thấy hắn gặp nguy hiểm, lần đầu tiên giật mình quan sát lấy hắn, đánh giá xung quanh toàn thân hắn một vòng, phát hiện không gặp gì đáng ngại mới thở phào một hơi nhẹ nhõm ...
“Yên tâm, nam nhân của nàng chẳng những hóa nạn thành an, còn đạt được đại tạo hóa ... " Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực ra vẻ khỏe mạnh, phát ra khí thế tu vi của mình ...
"Hóa Thần Hậu Kỳ?" Hải U Quỳnh trừng mắt thốt lên, lần trước hắn còn chưa đột phá Hóa Thần đấy ...
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng càng thêm tê dại ... chỉ trong một khoảng thời gian, tu vi phát triển cấp tốc như thế ... nếu không trải qua cửu tử nhất sinh, làm sao có được thành quả như vậy?
"Sao ngươi không nói sớm? còn nguy hiểm hay không? kẻ thù cường đại không?" Mặc dù hắn hoàn hảo ngồi ở đây, nhưng Hải U Quỳnh trong lòng vẫn còn lo lắng, cảm giác uất ức không biết biến đi đâu mất tiêu ... có lẽ nàng trách lầm hắn thật rồi ...
"Phu quân giải quyết được mà ... nếu ta có chuyện gì, ai sẽ chăm sóc thê tử của ta?" Lạc Nam cười không đứng đắn, ngậm miệng mở miệng đều là phu quân và thê tử, đem Hải U Quỳnh dỗ ngọt như ngâm trong chất mật ...
"Hừ, Ai là thê tử của ngươi?" Hải U Quỳnh sắc mặt ửng đỏ, vô cùng mê ngưʼời ...
"Còn không phải xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao?" Lạc Nam bế lấy nàng đặt ngồi lên đùi hắn, cưng chiều ngắm nhìn thê tử ...
Lạc Nam nghe vậy vui mừng hớn hở, cười ha ha nói: "Vậy mà dám nói mình không phải thê tử của phu quân, có muốn bị ăn gia pháp hay không?"
"Ngươi dám?" Hải U Quỳnh quơ quơ nắm đấm nhỏ trước mặt hắn ra vẻ uy hiếp ...
Không hiểu vì sao, nhìn vẻ mặt ân cần của tên này, những suy nghĩ lung tung thời gian qua của nàng ném sạch lên chín tầng mây ...
“Đây là lần đầu ... phu quân bỏ qua, bất quá gia pháp có thể bỏ, nhưng thứ khác không thể ... "