“Công tử tốt, phu nhân và tiểu thư đang đợi ngài!" Phúc bá cười một tiếng, bắt đầu dẫn đường ...
Lạc Nam nghe vậy than nhiên gat đầu, vẫn kéo Tiểu Ngư cùng Tiểu Nhạn đi tiếp ...
Tại một đình viện thanh nhã nằm giữa hồ ...
Dì Hoa và Thủy Nương Khanh ung dung cao quý nhàn nhãn ngồi uống trà ...
Thấy Phúc bá mang theo Lạc Nam cùng hai nữ đi tới, lại thấy gương mặt khóc lóc đỏ hoe của hai nàng ... Dì Hoa cười tươi rói, đắc ý nhìn Thủy Nương Khanh ra vẻ chiến thắng:
"Thấy chưa? Nương đã nói Tieu Nam nhất định không phải nam nhân ty tiện, ngươi còn không tin?"
Đôi môi màu tím trơn bóng của Thủy Nương Khanh nhe nếm một ngụm trà, để lại vết son môi trên miệng cốc, thản nhiên nói:
"Có vẻ như nhan sắc của Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn vẫn chưa đủ ... "
"Xú nha đầu, lật lọng thật nhanh!" Dì Hoa tức giận đến bộ ngực phập phồng lên xuống ...
Lạc Nam mặc dù đi từ xa, nhưng nghe đen đay làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra? Quả đúng như hắn dự đoán ...
Vô duyên vô cớ ép buộc hai thiếu nữ xinh đẹp đến hầu hạ hắn, với bản tính kiêu ngạo của Thủy Nương Khanh sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Rõ ràng là muốn dùng mỹ sắc thử bản tính của hắn ... bất quá loại thủ đoạn non nớt này còn không đủ dùng ...
Dì Hoa quan sát phong thái phiêu dật tà dị của hắn, càng nhìn càng vừa mắt, vội vàng cười nói:
"Tiểu Nam mau đến ngồi, Nương Khanh pha trà!"
Thủy Nương Khanh khóe miệng giật giật, bất quá vẫn dung dung châm một bình trà nóng ..
"Hai nha đầu có thể lui, ngày sau các ngươi chính là đệ tử hạch tâm của Hải Hồng Phái! Chỉ cần Phái còn, không ai dám khi dễ các ngươi ... " Dì Hoa nhìn Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn mỉm cười nói ...
Hai nữ vừa nghe, trái tim đập lên thình thịch, khó tin nhìn nhau ... các nàng vốn chỉ là ngoại môn đệ tử, so với Hạch Tâm Đệ Tử còn chênh lệch rất xa a ...
"Ta nói là thật, Nương Khanh chỉ hù dọa các ngươi mà thôi ... " Dì Hoa gật đầu xác nhận ...
“Quá tốt rồi! đa tạ Phu Nhân, đa tạ Tiểu Thư, đa tạ Công Tử ... " Hai nữ bừng tĩnh, vui mừng liên tục nói lời cảm tạ ...
Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hai nữ còn quá ngây thơ, vốn từ đầu chẳng ai có ý đuổi các nàng ...
"Các nàng lại đây!" Hắn vẩy vẩy tay ...
Hai nữ nhìn nhau, cắn môi đến gần ...
"Tiểu Nhạn có Phong Linh Căn, đây là thân pháp Thê Vân Tung cùng Địa Cấp Thanh Phong Kiếm Pháp ... tu luyện cho tốt!" Hắn ném cho nàng hai quyển sách .. rõ ràng là thân pháp và công pháp của Thanh Vân Tông ...
Từ lúc cướp bảo khố của Thanh Vân Tông, những thứ này hắn có rất nhiều ...
Tiểu Nhạn toàn thân chấn động ...
Một bên khác Tiểu Ngư thở hổn hển, nhìn Lạc Nam lại móc ra hai quyển sách:
"Tieu Ngư co Mộc linh căn, đay là Sâm Lâm Vạn Trượng cùng Mộc Hình Quyền ... đều là Địa Cấp Vũ Kỹ ... ”
Hai nữ toàn thân rung lẩy bẩy, đột ngột quỳ rạp xuống đất, cảm động khóc rống lên:
“Chúng quá quý giá, bọn thiếp không dám nhận a ... "
Một bên Thủy Nương Khanh và Dì Hoa trong mắt xuất hiện vẻ khác thường, mặc dù các nàng là môn phái chủ tu Thủy Hệ, nhưng đã từng là một cái Bát cấp Thế Lực, đương nhiên vẫn có một số công pháp và vũ kỹ thích hợp cho thành viên có thuộc tính khác, bất quá Địa Cấp có không nhiều ...
Không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, một lần mang cả đống ra cho người khác ...
"Vật ta đã cho không có ý thu lại, hai nàng không nhận có thể đem vứt đi!" Lạc Nam dùng lại chiêu củ ...
Hai nữ tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm thế nào cho phải ...
"Tiểu Nam đã cho thì cứ nhận đi! Cố gắng chăm chỉ tu luyện, đừng để hắn thất vọng ... " Dì Hoa mở miệng dặn dò ...
“Đội ơn công tử, đội ơn phu nhân và tiểu thư, bọn thiếp cáo lui ... " Hai nữ rốt cuộc chịu tiếp nhận, gương mặt vẫn còn treo lấy vẻ mơ màng ...
Chuyện ngày hôm nay quá mức không chân thật, các nàng có cảm giác như mình đang nắm mơ ...
Chỉ trong một đêm, thân phận và vận mệnh chuyển biến như trời và đất ... nói một bước lên mây cũng rất phù hợp ...
Địa Cấp, đó là những thứ mà cả đời các nàng không dám mơ đến a ... hiện tại lại cùng lúc có được ...
Nhìn thân ảnh hai nữ nhảy nhót tung tang rời đi, Thủy Nương Khanh tay cầm cốc trà, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, không mặn không nhạt nói:
"Công tử thủ đoạn phi thường a, chỉ sợ sau ngày hôm nay lại có hai nữ tử cả đời không thể quên ngươi ... "
Lạc Nam khó hiểu nhìn nhìn, rốt cuộc phát hiện điều khác thường, cốc trà vốn thuộc về hắn vẫn còn nằm trên tay Thủy Nương Khanh, mà cốc trà hắn đang uống chính là cốc đang uống dở của nàng ...
Bên trên miệng cốc, vẫn còn vết so môi màu tím nổi bậc, mê người đến cực điểm ...
Lạc Nam thầm mắng mình bất cẩn một tiếng, ngoài mặt thản nhiên như không thốt ra hai chữ: