“Ô? Ngươi lấy đâu ra tự tin?” Lạc Thần lạnh lùng lên tiếng... “Haha, ta biết huynh đệ có thiên phú phi phàm, liên tục đạt thành tích cao qua hai lần Khảo Hạch, nhưng đối với người của Phích Lịch Đường chúng ta, thiên phú
chẳng là cái thá gì!” Phích Du Kích ra vẻ bất cần, lên tiếng chế giễu...
“Phích Lịch Đường? là cái gì? Ăn được sao?” Lạc Thần không sao cả nhíu mày...
Phích Du Kích mặt cười sựng lại, nhìn Lạc Thần chưa nghe qua danh tiếng của Phích Lịch Đường, sắc mặt hắn như nuốt phải con rui
“Phích Lịch Đường là gì thì để lựu đạn trên tay ta cho bằng hữu biết vậy!” Phích Du Kích ngoáy ngoáy lỗ tai trong đê tiện hết sức, đột nhiên không biết từ nơi nào móc ra một viên cầu đen xì có ngồi nổ nắm trên tay...
Lạc Thần gương mặt mộng bức, con bà nó, đây không phải là lựu đạn ở kiếp. trước sao? thế giới tu chân này cũng có?
“Công tử hiểu lầm! Ngay cả việc Tu Tiên mà người của thế giới này còn làm được, thì việc chế tạo các loại vũ khí có sức công phá mạnh mẽ không phải chuyện lạ gì!” Kim Nhi lên tiếng giải thích...
Lạc Thần khóe miệng co giật, xem ra hắn quả thật là ếch ngồi đáy giếng, lời của Kim Nhi hoàn toàn hợp lý, ngay cả các vật thần kỳ như Truyền Tống Trận, Pháp Bảo Phi Hành còn luyện chế được, thì lựu đạn chẳng là cái thá gì...
Chẳng qua hắn chưa từng gặp mà thôi...
Bất quá Lựu Đạn này so với kiếp trước còn cao cấp hơn rất nhiều, vậy mà để Lạc Thần cảm giác được một tia uy lực...
“Ngươi dựa vào thứ đó muốn ăn chắc ta?” Lấy lại bình tĩnh, Lạc Thần gương mặt cổ quái nhìn Phích Du Kích...
“Hừ, đừng tưởng thiên phú cao là xem trời bằng vung, Phích Lịch Đường chúng ta chuyên dùng để trị đám thiên tài như ngươi!” Phích Du Kích mặt béo núc ních thịt tự tin nói...
Lựu đạn trên tay hắn có thể nổ trọng thương Hóa Thần Kỳ, hắn không tin Lạc 'Thần có thể chống đỡ được, đó là lý do vì sao Phích Du Kích can đảm tập kích Lạc Thần...
“Ngươi nói nhảm quá nhiều!” Lạc Thần lại hết hứng thú dây dưa với con hàng này, bàn tay hướng về thân thể mập mạp nắm chặt...
“Quan Tài Cát!”
Vô số Thổ Linh Lực cấp tốc hình thành bốn vách quan tài, ép mạnh về phía Phích Du Kích...
“Nổ cho lão tử!”
Phích Du Kích không sợ chút nào, lựu đạn trên tay ném về quan tài đang được ngưng tụ...
ĐÙNG...
Quan tài chưa kịp hình thành đã nát bấy trước vụ nổ khủng bố, Phích Du Kích hưng phấn vô cùng, lại móc ra vài viên lựu đạn, hướng Lạc Thần ném tới...
Phích Lịch Đường là một thế lực Thất Cấp điên cuồng, toàn bộ môn phái chỉ là một đám người điên ưa thích thuốc nổ, xem việc chế tạo vũ khí có sức hủy diệt cao là chân lý của cuộc đời, lại thường sai đệ tử đánh bom liều chết khi có thế lực. chống đối bọn hắn...
Có thể nói, toàn bộ Phích Lịch Đường là một đám tâm thần bị tẩy não...
Trong mắt đệ tử của Phích Lịch Đường, đánh bom liều chết chính là vinh quang vô thượng, bọn hắn ước gì người được chọn thi hành nhiệm vụ là chính
mình...
Có thể chết cùng vô số kẻ thù trong vụ nổ bom động trời, là lý tưởng cao đẹp của Phích Lịch Đường a...
Vì lẽ đó mà ngay cả một vài Bát Cấp Thế Lực cũng ngần ngại bọn chúng... Mà trước vài quả bom đang bay tới, Lạc Thần vẫn ung dung như không...
Vô số người cho rằng hắn sợ hãi nên cứng đơ người, âm thầm than thở tiếc nuối...
ÒM...
Theo một tiếng trầm thấp, Mộc Quy vững chắc xuất hiện, ngăn cả trước mặt Lạc Thần...
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Vài âm thanh khủng bố vang lên, lựu đạn triệt để ầm vang đất trời, khói bụi mịt mù che phủ cả màn ảnh...
Chỉ là rất nhanh bọn hắn lại một lần nữa trợn mắt há mồm nhìn Lạc Thần vẫn thong dong đứng yên một chỗ, trước mặt hắn là một con rùa lớn, che chắn toàn bộ uy lực của làn bom đạn...
Lạc Thần thoáng đánh giá, mai rùa của Mộc Quy vậy mà xuất hiện không ít vết nứt, có thể thấy lựu đạn của Phích Lịch Đường không phải chuyện đùa...
“Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi bình yên vô sự?” Phích Du Kích như gặp quỷ, cơ thể mập mạp nhảy dựng lên...
Hắn tự tin chiến đấu cùng Lạc Thần là ỷ vào uy lực của lựu đạn, nào ngờ ngay cả cộng tóc của người ta cũng không động vào được...
“Đến lượt ta!” Lạc Thần hài hước nhìn tên mập, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, một lần nữa hóa thành tàn ảnh phá không mà đến...
Mộc Hình Quyền không khách khí đấm mạnh vào cái bụng phệ tròn vo của Phích Du Kích...
Phốc... Phích Du Kích như trái bóng thịt, bị đấm đến thổ huyết lăn tròn trên mặt đất...
Vụt một cái đã biến mất, tốc độ nhanh nhẹn vô cùng...
“Tiểu tử thúi, đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không ném bom nổ chết ngươi!” Không trung vọng lại âm thanh hèn mọn mang tính uy hiếp của Phích Du Kích...
Lạc Thần khóe miệng một lần nữa co giật, trong lòng thầm nghĩ:
“Lần này xem như ngươi may mắn, có lần sau lão tử móc Cung ra bắn chết ngươi!”