“A di không nhận biểu ca, chẳng lẽ không sợ cữu cữu và lão phu nhân trở về sẽ trách phạt sao? Không sợ cữu cữu sẽ bỏ a di sao?”
Liễu Khinh Yên hét lên the thé.
Nàng không thể để bà bà đuổi Cố Thanh Lan đi, vì một khi rời khỏi Cố gia, nàng và hắn chẳng còn gì cả.
Nàng lại lôi Cố tướng quân ra để đe dọa bà bà.
Ta và Cố Thanh Châu đồng loạt nhìn về phía bà bà.
Dẫu sao trong lòng bà, Cố tướng quân nặng tình nghĩa hơn hết thảy, chúng ta đều sợ bà sẽ vì ông mà tha thứ cho hai kẻ vô ơn này.
32
“Cố Trường Trung bỏ ta?”
Bà bà khẽ cười khẩy.
“Ngày ta và Cố Trường Trung thành thân, còn chưa kịp động phòng, ông ta đã nhận lệnh đi dẹp giặc.”
“Trong lúc chiến đấu, ông ta bị thương tổn gốc rễ, từ đó không còn khả năng làm người.”
“Không thể sinh con, không phải ta, mà chính là cữu cữu của ngươi.”
“Nếu ông ta vì một đứa dưỡng tử vô ơn làm bại hoại gia phong mà bỏ ta, thì nước bọt của thiên hạ cũng đủ dìm c.h.ế.t ông ta.”
Lời nói của bà bà lập tức khiến sắc mặt của Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên trắng bệch.
“Di... di... sao có thể vu oan cho cữu cữu ta như thế!”
33
Liễu Khinh Yên không bao giờ ngờ rằng bà bà lại công khai tiết lộ khuyết điểm của Cố tướng quân ngay tại đây, không còn bảo vệ ông như trước nữa.
Điều này cũng khiến ta không khỏi bất ngờ.
“Ngươi nói ta vu oan cho cữu cữu ngươi sao? Được thôi.”
Bà bà nhìn ta và Cố Thanh Châu, rồi ném một miếng ngọc bội cho Cố Thanh Châu.
Cố Thanh Châu thân thủ nhanh nhẹn, lập tức bắt lấy miếng ngọc.
“Đây là lệnh bài vào cung. Lập tức vào cung, mời thái y đến đây.”
“Ta sẽ phái người đến quân doanh mời tướng quân về phủ, để thái y ngay trước mặt mọi người, khám xem ai mới là người không thể sinh con!”
34
“Chát!”
Một âm thanh vang lên, Liễu Khinh Yên nhận trọn một cái tát mạnh vào mặt.
“Biểu ca... huynh đánh ta... huynh dám đánh ta...”
Khuôn mặt Cố Thanh Lan đầy vẻ u ám.
“Lập tức xin lỗi mẫu thân!”
“Ta đâu có nói sai, tại sao phải xin lỗi a di? Sai rõ ràng là ở a di cơ mà!”
Sắc mặt Cố Thanh Lan càng thêm đen kịt.
“Liễu Khinh Yên!”
Nhìn thấy ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của Cố Thanh Lan, Liễu Khinh Yên đành không cam lòng mà cúi đầu xin lỗi bà bà ta.
“A di ơi, đều là do Khinh Yên không đúng, mong a di nể mặt cữu cữu và lão phu nhân mà tha thứ cho Khinh Yên.”
Cố Thanh Lan thì nặng nề dập đầu ba cái trước mặt bà bà.
“Mẫu thân, hài nhi biết sai rồi. Xin đừng để vì hài nhi mà giữa người và phụ thân xảy ra hiềm khích. Mẫu thân muốn đánh muốn phạt, hài nhi đều sẵn lòng chịu đựng.”
Ta nhíu mày nhìn Cố Thanh Lan.
Vừa rồi còn mạnh miệng, sao bây giờ lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ khi nghe bà bà nhắc đến việc mời thái y?
Hắn sợ làm mất thể diện của Cố tướng quân, hay còn có điều gì uẩn khúc trong chuyện này?
35
Hôm nay, chuyện gọi thái y và mời Cố tướng quân đã không thành.
Bởi vì Cố lão phu nhân và vị a di ruột Diêu thị kia đã trở về.
Trong đại sảnh, Cố lão phu nhân sắc mặt u ám nhìn bà bà và Cố Thanh Châu.
“Võ thị, ngươi còn không mau quỳ xuống trước mặt ta!”
“Ta rời phủ chưa đầy năm ngày, ngươi không chỉ tự ý đem thê tử của Thanh Lan gả cho Thanh Châu – một kẻ dưỡng tử.”
“Mà còn dám làm nhục Thanh Lan và Khinh Yên ngay giữa bàn dân thiên hạ, thậm chí còn tiết lộ cả việc Trường Trung bị tổn thương gốc rễ.”
“Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, phụ lòng Trường Trung đã cưng chiều, kính trọng và yêu thương ngươi như thế!”
“Ngươi có biết bên ngoài giờ đang đồn thổi gì về Cố gia chúng ta không?”
“Thể diện của phủ Đại tướng quân đều bị ngươi làm mất sạch rồi.”
“Ngươi chính là chủ mẫu mà hành xử như vậy sao?”
36
Mắng bà bà xong, Cố lão phu nhân quay sang nhìn ta với ánh mắt đầy ác ý.
“Còn ngươi, Thẩm Phù! Thẩm gia các ngươi dạy dỗ ngươi thế nào, đến đạo lý một nữ không thờ hai chồng cũng không hiểu sao?”
“Ngươi đã là thê tử của Thanh Lan, sao có thể tái giá với Thanh Châu? Ngươi thật hèn hạ, không biết liêm sỉ! Phụ mẫu ngươi sinh ra ngươi như vậy, cũng chẳng phải người tử tế gì!”
Ta lạnh mặt, không do dự mà đáp trả ngay:
“Thẩm gia ta dạy dỗ thế nào không cần lão phu nhân phán xét. Đương kim hoàng thượng cũng là do nội tổ phụ ta dạy dỗ.”
“Chẳng lẽ lão phu nhân cũng muốn nói Hoàng thượng là người vô phép tắc sao?”
“Ngông cuồng! Ngươi ăn nói với lão phu nhân kiểu gì vậy?”
Người vừa lên tiếng là thân mẫu của Cố Thanh Lan, tức vị a di Diêu thị kia.
Bà ta suýt nữa đã trở thành bà bà của ta, may mà Cố Thanh Lan bỏ trốn cùng Liễu Khinh Yên.
37
“Ngông cuồng chính là bà! Câm miệng ngay! Ai cho bà cái tư cách lớn tiếng trước mặt ta như thế?”
“Ta là thiếu Cố phu nhân, được kiệu lớn tám người khiêng về đường đường chính chính, còn bà chỉ là một kẻ tá túc trong phủ mà thôi.”
“Dựa vào đâu mà dám quát tháo ta?”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, ta lại tiếp lời:
“Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên bỏ trốn cùng nhau, các người không hề nhắc đến, ngược lại quay sang mắng ta và bà bà!”
“Rốt cuộc là ai đã làm bại hoại danh tiếng của Cố gia? Lão phu nhân, trong lòng bà không rõ sao? Đừng giả bộ không biết, chiêu này ta không mắc đâu!”