Ta từng thắc mắc, đã ba ngày kể từ khi vào Cố gia, vì sao chưa một lần gặp Cố lão phu nhân và thân mẫu của Cố Thanh Lan.
Thì ra, họ không có ở trong phủ.
Bà bà không nhắc đến, còn Cố Thanh Châu thì bận theo Cố tướng quân ra ngoài từ sáng đến tối.
Ba vị tỷ tỷ của phu quân từng ghé qua phủ một lần vào ngày thứ hai sau khi ta thành thân, có lẽ định đến để “dằn mặt” ta.
Nhưng bị bà bà ta mắng cho một trận, ai nấy đều ủ rũ mà rời đi.
Thậm chí, họ còn muốn xin bà vài món trang sức quý giá, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Bởi vậy, ta chẳng thể biết vì sao lão phu nhân và vị a di ruột Diêu thị kia không ở trong phủ.
14
Thấy mọi người không nói gì, trên mặt Cố Thanh Lan hiện lên vẻ khó chịu.
“Thẩm Phù, sao nàng không nói gì? Chẳng lẽ muốn khiến ta và Khinh Yên bẽ mặt?”
Ta thực sự tò mò, không hiểu đầu óc của Cố Thanh Lan rốt cuộc vận hành kiểu gì.
Hắn không thèm nhìn tình thế hiện tại, cũng chẳng để ý đến người đang đứng bên cạnh ta chính là Cố Thanh Châu.
“Nhị thúc nói đùa rồi, ta đây là tẩu tẩu, làm sao dám xen vào chuyện của thúc và Liễu cô nương.”
Sắc mặt Cố Thanh Lan cứng đờ.
Dường như đến lúc này, hắn mới nhận ra năm cỗ xe ngựa chất đầy quà mừng sau lưng ta, và ánh mắt lạnh lẽo như băng của Cố Thanh Châu bên cạnh.
Thậm chí, ta còn cảm nhận được một tia sát khí từ trên người Cố Thanh Châu.
Hắn muốn g.i.ế.c Cố Thanh Lan.
15
Cũng phải thôi, nếu không có chuyện Cố Thanh Lan bỏ trốn, hắn đã không bị ép phải cưới ta.
“Thưa mẫu thân, chuyện này là thế nào?” Cố Thanh Lan mở miệng chất vấn bà bà ta.
Khắp kinh thành đều đồn rằng Cố phu nhân đối xử với những đứa dưỡng tử như con ruột.
Hơn nữa, diện mạo của Cố Thanh Lan lại có bốn, năm phần giống với Cố tướng quân, cứ như là con đẻ của ông vậy.
Cố phu nhân đặc biệt nuông chiều đứa dưỡng tử này, luôn luôn thuận theo ý hắn.
Quả thực, nếu không phải được cưng chiều quá mức, thì một đứa dưỡng tử lấy đâu ra dũng khí để chất vấn chủ mẫu như vậy.
“Chát!”
Một cái tát vang dội vang lên bên tai ta.
Ta kinh ngạc nhìn về phía bà bà.
Tiếp đó, lại thêm những cái tát nối tiếp nhau vang lên.
“Chát, chát, chát!”
Bà bà giơ tay thật cao, dùng hết sức bình sinh mà vả vào mặt Cố Thanh Lan.
Ta đếm thử, tổng cộng có ba mươi bảy cái tát.
Đến khi nghe thấy bà khẽ lẩm bẩm:
“Đau tay quá. Không được, lần sau phải mang theo thanh trúc.”
16
Cố Thanh Lan bị đánh đến mặt mũi sưng vù, hắn nhìn bà bà bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Dường như không thể tin rằng bà lại ra tay với hắn.
Cố Thanh Châu đứng bên cạnh ta cũng lộ vẻ khó hiểu, như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.
Ta có thể hiểu được sự bối rối của hắn.
Dù sao thì Cố Thanh Lan cũng là đứa con mà bà bà ta luôn cưng chiều nhất.
“Mẫu thân... vì sao người lại đánh hài nhi? Hài nhi đã làm sai điều gì sao?”
Giọng nói của Cố Thanh Lan nghẹn ngào.
Lúc này, trước cửa phủ đã có không ít người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.
Bà bà ta hoàn toàn không để cho hắn chút thể diện, lớn tiếng quở trách:
“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì sao đánh ngươi? Ngươi còn dám dẫn ả hồ ly tinh này về đây?”
“Ngày đại hôn ngươi không có trách nhiệm, lại dẫn theo một con hồ ly không biết liêm sỉ bỏ trốn.”
“Ngươi không muốn cưới Phù nhi, sao không sớm nói với ta? Chẳng lẽ ta có thể ép buộc ngươi sao?”
“Nhưng ngươi không làm thế. Ngươi vừa muốn lợi dụng Thẩm gia để mở đường làm quan văn, vừa khinh thường Phù nhi, lại còn lén lút qua lại với người trong lòng.”
“Ngươi tưởng mình là bạc từ trên trời rơi xuống chắc? Bẩn thỉu, thối nát, vậy mà còn dám quay về đòi Phù nhi coi ngươi như bảo bối mà cưới ngươi.”
“Ta phi!”
17
Vừa mắng, bà bà vừa gọi hạ nhân phía sau:
“Cố gia ta không dung thứ cho loại con cháu mặt dày không biết xấu hổ như ngươi.”
“Ta nuôi ngươi lớn đến chừng này, từ hôm nay, ta chính thức cắt đứt quan hệ mẫu tử với ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là công tử của phủ Đại tướng quân nữa.”
“Người đâu, mau đuổi đôi cẩu nam nữ này ra khỏi phủ, đừng để chúng làm bẩn cửa phủ tướng quân.”
Chuyện này hình như không giống với những gì ta biết...
Không phải bà bà là người yêu thương Cố Thanh Lan nhất sao?
“Mẫu thân, người muốn đuổi con sao? Con là Thanh Lan đây, người con trai mà người yêu thương nhất đây mà!”
Cố Thanh Lan vội bước tới, định níu lấy tay áo của bà bà.
Nhưng bà lập tức giơ chân, đá mạnh vào đầu gối của hắn.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, Cố Thanh Lan ngã gục xuống đất trong bộ dạng vô cùng thảm hại.
Hắn như bị hóa đá, lẩm bẩm trong miệng:
“Mẫu thân yêu thương con nhất, sao người có thể bỏ rơi con được!”