Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời

Chương 1: Phần 1



 

Ngày ta thành thân, phu quân đã cùng biểu muội bỏ trốn.

 

Chỉ trong chốc lát, ta trở thành trò cười của cả kinh thành.

 

Bên tai ta vang lên những tiếng xì xào bàn tán của khách khứa:

 

“Thẩm gia đã sa sút nhiều năm, Cố gia có ơn tái sinh với Thẩm gia, vốn không nên lấy hôn ước từ đời trước mà ép Cố công tử cưới Thẩm Phù.”

 

“Cố công tử và Liễu cô nương được nuôi dưỡng trong phủ tướng quân từ nhỏ, tình cảm thanh mai trúc mã. Ép người ta tách rời, cuối cùng lại đẩy họ thành một đôi uyên ương bỏ trốn.”

 

Nghe những lời bàn tán, ta chỉ biết siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

 

Không phải ta, Thẩm Phù này, cố tình muốn gả.

 

Mà là Cố gia vì muốn Cố Thanh Lan đi theo con đường làm quan văn, mới ép hắn phải cưới ta – cháu gái của tiền Thái phó.

 

2

 

Một tháng trước, Cố phu nhân cầm theo hôn ước năm xưa giữa nội tổ phụ ta và lão gia Cố gia, yêu cầu Thẩm gia thực hiện lời hứa hôn từ đời trước.

 

Cha ta, người trọng tình nghĩa, dù biết Cố gia đang có ý đồ, vẫn lập tức đồng ý.

 

Nhưng đến ngày thành thân, Cố Thanh Lan lại cùng Liễu Khinh Yên bỏ trốn.

 

Không một ai trong Cố gia đứng ra xử lý tình cảnh nhục nhã này.

 

Tất cả chỉ chăm chăm chờ xem trò cười của tân nương tử là ta.

 

Ta vươn tay kéo khăn voan xuống, định mở miệng nói.

 

Chợt nghe giọng nói của Cố phu nhân vang lên từ vị trí trên cao:

 

“Hôn ước giữa hai nhà Thẩm – Cố năm xưa vốn không ghi rõ là dành cho đôi trẻ nào.”

 

“Là Cố Thanh Lan không xứng với Thẩm tiểu thư gia.”

 

Dứt lời, bà quay đầu nhìn về phía góc phòng:

 

“Thanh Châu, con có bằng lòng cưới Thẩm tiểu thư gia không?”

 

3

 

Ta biết hôm nay, dù thế nào, ta cũng phải vào Cố gia.

 

Ánh mắt ta dõi theo hướng nhìn của Cố phu nhân.

 



Trong góc phòng, một nam nhân vận khôi giáp đứng đó, gương mặt cương nghị, thân hình toát ra sát khí nồng đậm.

 

Hắn chính là Cố Thanh Châu.

 

Khác hẳn sự nhã nhặn của những văn nhân công tử, trên người hắn là khí thế g.i.ế.c chóc lạnh lùng.

 

Cố Thanh Châu là dưỡng tử của Cố gia.

 

Năm xưa, Cố tướng quân bị thương trên chiến trường, tổn hại gốc rễ, không thể sinh con.

 

Cố phu nhân nhận nuôi ba nữ, một nam từ họ hàng trong tộc.

 

Còn Cố Thanh Châu, là đứa trẻ được bà nhặt về trên đường đi lễ chùa.

 

Năm người con của Cố gia, không một ai là con ruột.

 

Chuyện này ít ai biết, bởi đó là một điều cấm kỵ.

 

4

 

“Con bằng lòng.”

 

Cố tướng quân từ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, giọng không mấy vui vẻ:

 

“Đây là thê tử của Thanh Lan, phu nhân gả cho Thanh Châu thì Thanh Lan tính thế nào?”

 

Ta hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận.

 

Cố Thanh Lan đã cùng Liễu Khinh Yên bỏ trốn, chẳng lẽ ta còn phải rộng lượng đến mức sai người đi tìm hắn về, để hắn thú thê nạp thiếp?

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ta đã nghe thấy Cố phu nhân lặp lại lời ta nghĩ trong lòng:

 

“Cố Thanh Lan đã bỏ trốn cùng hồ ly tinh kia, chẳng lẽ còn muốn Thẩm tiểu thư phái người đi tìm hắn, để cho chính thê thiếp thất của hắn cùng chung sống sao?”

 

Trên gương mặt Cố tướng quân thoáng qua vẻ sững sờ, như thể Cố phu nhân vừa nói trúng suy nghĩ của ông.

 

Nhân lúc Cố tướng quân ngẩn ra, Cố phu nhân nhanh chóng lên tiếng:

 

“Cố gia ta không thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay, Thẩm tiểu thư đã được rước vào cửa, không thể nào trả về.”

 

Bà nhìn ta với vẻ áy náy:

 

“Thẩm tiểu thư, thật ủy khuất cho con. Con thấy đứa trẻ Thanh Châu này thế nào?”

 

“Nếu con bằng lòng, ta sẽ cho hai đứa bái đường.”

 



5

 

Cố phu nhân nói đúng, ta đã bước chân vào Cố gia.

 

Nếu bị trả về, người mất mặt không phải Cố gia, mà là phụ mẫu ta.

 

“Con bằng lòng.”

 

Ta đáp lại, rất nhanh, khiến Cố tướng quân không kịp ngăn cản.

 

Hôn sự này được định đoạt trong chớp mắt.

 

Ta tinh ý nhận thấy ánh mắt Cố tướng quân nhìn phu nhân mang theo một tia sát ý.

 

Nhưng sát ý ấy vụt qua rất nhanh, Cố tướng quân lập tức cười gượng, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

 

“Đã vậy thì cứ theo ý phu nhân, Thanh Châu và Thẩm tiểu thư đều đồng ý, ta cũng không phản đối.”

 

Ta lắc đầu xua đi ý nghĩ Cố tướng quân muốn sát hại phu nhân.

 

Dẫu sao lời đồn bên ngoài vẫn luôn nói, phu thê Cố tướng quân tình thâm nghĩa trọng, là đôi phu thê mẫu mực của kinh thành.

 

Ta đưa tâm trí trở về thực tại.

 

Cưới ai cũng là cưới.

 

Lần này cũng xem như ta đã trả hết ân tình năm xưa Cố gia cứu Thẩm gia khỏi họa sát thân.

 

Thẩm gia tuy đã suy tàn, nhưng con cháu vẫn đang lớn mạnh, tiếp nối hào quang của tổ tiên.

 

Từ nay về sau, Cố gia không thể lấy ơn nghĩa năm xưa ra làm cớ nữa.

 

6

 

Cố phu nhân rất vui vẻ, khi dâng trà liền tháo xâu chìa khóa bên hông, đặt vào tay ta.

 

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng trầm trồ:

 

“Phu nhân, sao người lại đưa chìa khóa khố phòng cho Thẩm Phù?”

 

“Mẫu thân hồ đồ rồi sao? Thẩm Phù vừa mới vào cửa, vẫn là người ngoài, làm sao có thể giao khố phòng cho nàng ta?”

 

Ta liếc nhìn người vừa lên tiếng, đó là đại tiểu thư Cố Thanh Duyệt, tỷ tỷ của Cố Thanh Lan, người đã xuất giá ba năm trước.

 

Nghe nói năm xưa, Cố phu nhân nhận nuôi ba nữ, một nam từ một gia đình góa phụ không nơi nương tựa.

 

Ngay cả thân mẫu của họ cũng được đưa vào phủ, được đối đãi như khách quý.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.