[AOV] Học Viện Liên Quân

Chương 47: Kem



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- ... - Zephys có chút ngập ngừng, anh thật sự không muốn Lauriel biết chuyện này.


- Zephys? - Lauriel lần đầu tiên thấy được biểu cảm khó xử của Zephys, nhưng mà... anh khó xử chuyện gì mới được chứ.


- Nếu có chuyện gì buồn thì cứ tâm sự với cô, cô sẽ giải đáp cho - Lauriel vỗ ngực nói. Không hiểu sao sau vụ ở phòng y tế, cô có cái gì đó... ừm... cứ như là muốn tìm hiểu Zephys vậy.


- Vậy cô có thích em không? - Zephys hỏi, đáng lý ra câu này đã được trả lời từ sớm rồi.


- E... Em h... hỏi câu kh... khác được kh... không? - Lauriel lắp bắp nói, khuôn mặt cô không kiềm được mà đỏ ửng cả lên. Câu nào không hỏi, tự nhiên lại hỏi cái câu nhạy cảm này.


- Chẳng phải cô sẽ giải đáp tất cả mà - Zephys nghiêm túc nói, biết đâu câu trả lời của cô làm anh có cách gì đó trốn khỏi buổi xem mắt thì sao.


- C... Cô... - Lauriel không biết phải nói làm sao, khuôn mặt giờ còn đỏ hơn quả cà chua nữa.


Nếu nói thích thì thấy kì kì, nhưng mà nói không thích thì chẳng khác nào đang dối lòng mình cả. Rốt cuộc... là mình có thích Zephys không vậy?


Cạch.


Cánh cửa bật mở ra, Error ung dung bước vào. Đập vào mắt anh là Zephys và Lauriel đang đứng đối diện nhau, hơn nữa khuôn mặt Lauriel lại đỏ ửng cả lên. Error nhanh chóng nhận ra tình hình rồi bước ngược lại ra ngoài, không quên nói thêm câu.


- Xin lỗi đã làm phiền 2 người - Error vừa nói xong, cánh cửa lập tức được đóng lại.


Không khí trong căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ. Lauriel ngượng đến nỗi không dám hó hé gì luôn. Còn Zephys thì không ngừng chửi thầm tên lớp trưởng chết tiệt đó. Về lúc nào không về mà lại về ngay khúc cao trào mới ghê chớ. Khó chịu thật!


Phòng Violet - Valhein.


Violet chán nản thu mình lại 1 góc phòng. Dù sao đó cũng là thói quen của cô rồi, hễ mà buồn là cô thường hay tìm 1 góc nhỏ nào đó, rồi ngồi co lại thì mới có thể giải tỏa được. Giờ đây trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Valhein thân thiết với Vera không à, không hiểu sao cô lại có gì đó... gọi là ghen ghét với Vera thì phải. Violet gục đầu vào đầu gối mình, sóng mũi có hơi cay cay, chắc giờ Valhein đang vui vẻ với hot girl Vera nhỉ.


Valhein mở cửa bước vào, anh khá kinh ngạc nhìn Violet đang co người lại vào 1 góc, do đầu cô áp xuống đầu gối nên chắc vẫn chưa biết anh đã vào phòng. Là cô đang làm gì vậy?


- Em làm gì thế Violet? - Valhein bước tới chỗ Violet, anh khụy người xuống để đối diện với cô.


- A... Anh Valhein - Violet lập tức ngước mặt lên, cô kinh ngạc nhìn Valhein. Chẳng phải là anh đang nói chuyện vui vẻ với Vera mà.


- Em vừa mới khóc à? - Valhein nói, anh lấy tay quẹt đi giọt nước còn vương trên khóe mắt của Violet.


- E... Em không có - Violet lắc đầu, cô tránh ánh mắt thăm dò của anh.


- Nói dối - Valhein chau này nói, đã rõ rành rành rồi mà cô nàng vẫn ương bướng chối nữa chớ.


- Em nói thật - Violet lí nhí, cô vẫn tránh ánh mắt của Valhein.


Valhein có chút bực tức khi bị Violet tránh mặt như thế này. Anh nâng cằm Violet lên rồi cúi người xuống định hôn cô.


- Đừng mà - Violet hoảng loạn, cô lấy hết sức để đẩy Valhein ra.


Không muốn đâu, chẳng phải anh với Vera đều có cảm tình với nhau mà, tại sao lại hôn cô chứ!


- C... Cho em xin lỗi - Violet nhận ra mình hơi quá tay, cô lập tức tới đỡ Valhein.


- Em thật sự rất ghét anh lắm đúng không? - Valhein hỏi, đôi mắt anh thoáng nét buồn.


- E... Em... - Violet ấp úng, không biết phải trả lời làm sao. Cô không hề ghét Valhein, nhưng cũng không biết là mình có thích anh hay không nữa.


- Anh là người xin lỗi mới đúng - Valhein nói, anh đứng dậy rồi lê từng bước ra ngoài.


Violet muốn cản anh lại nhưng không được, cảm xúc của cô bây giờ... Rối quá đi! Nhìn bóng dáng anh rời đi mà không biết nên làm gì, trong lòng Violet cảm thấy có gì đó trống rỗng.


- M... Mình đang làm gì vậy chứ? - Violet thì thầm, cô không ngừng trách móc mình, tại sao... cô lại chẳng có chút quyết đoán trong cảm xúc vậy?


Trước cửa phòng, Valhein đang khá là đau đầu. Nếu Violet mà ghét mình thiệt thì biết làm gì bây giờ. Chắc phải hỏi chút kinh nghiệm từ Vera thử.


Ở công viên.


- Cảm ơn bé đã ủng hộ - bà bán hàng tươi cười nói.


- Woa, 3 tầng luôn, thầy mua cho em thật à? - Lindis rạng rỡ nhìn vào cây kem 3 tầng trên tay mình, lần đầu tiên cô được ăn nhiều kem đến vậy. Đã thế lại là hương vị khoái khẩu của cô nữa, vị cam.


- Thì thấy em cứ nhìn chằm chằm vào xe kem này hoài nên mua thôi - Yorn nói, chỉ là 1 cây kem thôi mà. Với lại anh cũng chẳng hứng thú gì đến mấy đồ ngọt này hết.


- Cảm ơn thầy nhiều nha - Lindis nở nụ cười thật tươi. Nếu Yorn nói vậy, thì... có nghĩa là đang quan tâm tới cô phải không?


- Ờ - Yorn nhất thời bị điệu bộ trẻ con của Lindis làm cho đỏ mặt. Anh liền quay sang hướng khác trả lời, tránh bị Lindis nhìn thấy.


Lindis nhìn Yorn quay đi, không lẽ cô lại làm gì gây phiền phức cho anh nữa à. Lindis cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc là cô đã làm gì ta.


Bất chợt Yorn hơi cúi người xuống, anh cắn miếng kem trên tay Lindis. Công nhận ngọt thật, còn hơi chua chua của vị cam nữa.


- T... Thầy... Yorn - Lindis lắp bắp, cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của Yorn. Nếu anh ăn vậy, thì có khác gì là... nụ hôn gián tiếp không.


- Nếu em còn để lâu nữa thì kem sẽ chảy đó - Yorn nói, anh lấy tay lau đi vết kem còn dính trên khóe môi của mình.


- A... Dạ - Lindis nhanh chóng ăn lấy cây kem, khuôn mặt đỏ ửng cả lên.


Không ngờ... Thật sự không ngờ chỉ với hành động nhỏ của anh như vậy thật chuẩn soái ca a! Tự nhiên thấy anh còn 'ngon' hơn cả kem nữa.


Tại 1 nhà hàng sushi nào đó.


- Bữa nay cậu có bị gì không vậy Murad? - Ryoma vẫn không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình, toàn là những sushi, hải sản ngon không à, trông thật bắt mắt a!


- Tớ vẫn bình thường mà - Murad bình thản nói, miệng anh đang nhâm nhi ly soda.


- Bình thường cái gì chứ! Tự nhiên bữa nay lại đòi bao tớ ăn - Ryoma nghi hoặc, anh nhớ không lầm là tên Murad này cũng phũ lắm mà.


- Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng là bạn thân mà - Murad vỗ vai Ryoma.


- Thật không đó? - Ryoma vẫn còn chút nghi ngờ, không thể nào tên Murad này lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy.


- Đương nhiên là thật rồi - Murad chắc nịt nói.


- Vậy tớ không khách sáo đâu đó - Ryoma nói, anh gắp miếng sushi bỏ vào miệng mình, vị tươi ngon của hải sản lập tức tràn trong khoang miệng. Đúng là tuyệt hảo a!


- Này Ryoma - Murad bất chợt gọi tên Ryoma, ánh mắt có chút nham hiểm.


- Hử, gì cơ? - Ryoma quay sang nhìn Murad, anh cảm thấy có chuyện gì đó không lành thì phải.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.