Thành Berytus, đây là đại bản doanh của bá tước gia tộc Cameron, nổi tiếng với số dân cư đông đúc và sự giàu có chỉ xếp phía sau vương đô.
Cameron được xem như là một trong những đại quý tộc lâu đời nhất tại vương quốc Halmiton, thống trị hơn 50 vạn dân cư, hàng trăm thành trấn lớn nhỏ. Lãnh địa rộng lớn hơn so với một vị nam tước và tử tước đâu chỉ vài chục lần.
Trong một khu vườn hoa,
Điểm tâm buổi chiều, vẫn luôn là được người trong giới quý tộc ưa thích, và điều đó cũng đúng với thế hệ này Bá tước Cameron.
Tận hưởng một chút món bánh kem Berry quen thuộc, mùi vị như cũ thơm ngọt tươi mát tràn ngập trên đầu lưỡi, khuôn mặt của bá tước thường ngày nghiêm nghị cũng hơi lộ ra một chút mỉm cười. Dù đã qua 40 tuổi, nhưng đồ ngọt vẫn luôn là món khoái khẩu của hắn.
“Gần đây có chuyện gì thú vị sao?” Nhấp một ngụm trà thơm, Bá tước Cameron khẽ dò hỏi bên cạnh người hầu trẻ tuổi.
“Lương thực đã hoàn thành nhập kho, nhiều hơn so với năm ngoái gần 2 thành... tiền tuyến với thú nhân vẫn còn hay xảy ra xung đột... các cửa hàng... ”
Nam tử trẻ tuổi như tập mãi thành quen, mở miệng là liên tiếp hồi báo, không có một tia dừng lại.
“Được rồi, mấy thứ này không cần nói a. Ta muốn biết là có chuyện gì thật sự... thú vị!” Bá tước Cameron có chút bất đắc dĩ, lần nữa nhấn mạnh hai chữ ‘thú vị’.
Tên thư ký do chính tay mình dạy dỗ này, tài năng tuy xuất chúng, làm việc rất chăm chỉ cẩn thận, nhưng thật sự quá chết đầu óc, một chút hài hước cũng không có.
Cái mà hắn muốn nghe, phải là như một vị phu nhân nào đó bao nuôi người tình bị chồng phát hiện dạng này chuyện giật gân, còn không thì hai người quý tộc trẻ tuổi tranh giành tình nhân, đánh tới sứt đầu chảy máu, hay ít nhất phải là con mèo hàng xóm phát tình... bị người ta thiến cũng được a.
“A... ” Cole lúc này mới khựng lại, đôi mày hơi nhíu.
Hơi chần chừ một chút, hắn mới lên tiếng.
“Nếu có gì đó khác lạ, thì ta từng nghe nói lãnh địa của gia tộc Leighton hình như... vừa bị đánh cướp, ma pháp kỵ sĩ cũng chết mất vài người. ”
Bá tước Cameron đôi mắt có hơi sáng lên.
“Biết là ai ra tay sao?”
“... Là dã lang sơn tặc, đại nhân. ” Ánh mắt của Cole cũng hiện lên vài phần quái dị.
“Hắc, chuyện này mới thật sự là thú vị a. Giảo hoạt như Thomas, mà cũng có ngày bị người âm. ” Sửng sốt một chút, Bá tước Cameron không nhịn được mà cười to.
Làm một vị đại quý tộc chân chính, mấy chuyện thối tha của gia tộc Leighton, sao hắn có thể không rõ. Lãnh địa của đối phương cũng cách chỗ mình không xa. Không nhúng tay vì không có cụ thể bằng chứng là một chuyện, chủ yếu là hắn cũng lười để ý tới.
Dù là nam tước, hay tử tước các loại quý tộc, trong mắt Bá tước Cameron, cũng không khác gì một đám dân quê hoặc ‘nhà giàu mới nổi’. Dù có phí thêm chục đời người liên tiếp cố gắng, cũng khó có thể mà bắt kịp được bóng lưng của một vị bá tước.
“Bá tước đại nhân! Có chuyện!” Một thanh âm trầm ổn hùng hậu vang lên.
Đi tới là một vị kỵ sĩ trung niên, dưới bộ giáp màu bạc bao trùm là thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, và làm cho người ấn tượng nhất là trên thân thể hắn, mùi máu tươi bốc lên cực kỳ nồng nặc, sát khí thỉnh thoảng vô ý tỏa ra cũng làm cho gần đó vài vị hầu gái sắc mặt trắng bệch.
“Logan!” Sắc mặt bá tước chợt trở nên nghiêm túc, hắn biết kỵ sĩ trung thành nhất của mình là có việc quan trọng cần bẩm báo.
“Quân đội của thú nhân... đã công chiếm phía nam 3 tòa thành trì. Trấn giữ tại nơi đó, bá tước Musgrave, cũng đã bất hạnh hy sinh. ” Logan chậm rãi báo cáo, trong giọng nói cũng ẩn ẩn có một tia khiếp sợ.
“Cái gì!!!” Thanh âm không đè nén được kinh hãi.
Bá tước Cameron theo bản năng ngồi bật dậy, tách trà cũng vô ý bị hất xuống dưới đất, vỡ nát tạo nên một tiếng vang rõ rệt.
Hắn thật cảm thấy khó mà tin nổi điều mình vừa nghe được.
Một bá tước gia tộc, thực lực hùng hậu tới cỡ nào. Ma pháp kỵ sĩ cũng phải có ít nhất vài trăm người, và hàng năm đều không ngừng tăng thêm. Binh lính bình thường cũng phải hơn vạn.
Không như Tử tước Thomas, hy sinh một tên Ma Pháp Kỵ Sĩ là đã đau lòng như chết cha mẹ, đối với Cameron dạng này bá tước, chết vài Ma Pháp Kỵ Sĩ không tính là cái gì chuyện lớn.
Hơn nữa, thỉnh thoảng có hy sinh mới tính là hợp lý, giúp giảm áp lực của việc phân phối tài nguyên trong lãnh địa, giữ vững số lượng Ma Pháp Kỵ Sĩ ở một con số gần như cố định, chứ quá nhiều thì đúng là nuôi không dễ. Một người có thực lực, thì cũng cần phải có tương ứng địa vị và tài sản, nếu không ai muốn trung thành với ngươi.
Nhưng mà, khác với kỵ sĩ bình thường, một vị bá tước mất mạng... tin tức này thật sự không khác nào một cơn địa chấn.
Không nói thực lực của hầu hết các vị bá tước đều vô cùng cường đại, mấy trăm ma pháp kỵ sĩ đi theo cũng không phải là ngồi không. Thế mà vẫn... chết, là đủ biết được tình huống lúc đó có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Đám kia thú nhân điên rồi phải không? Bọn chúng đây là muốn chiến tranh toàn diện!!!”
Gia tộc Musgrave, là ở rất gần với khu vực thuộc gia tộc Cameron. Cũng chả trách được vị bá tước này đã có phản ứng quá mức.
Chiến tranh giữa thú nhân và vương quốc Halmiton hàng năm tuy đều xảy ra, nhưng thực tế cao tầng hai bên đều có ngầm ăn ý, lợi dụng chiến tranh với chủng tộc khác để giảm bớt dân số, cũng như dẫn xung đột hướng ra phía ngoài. Ma pháp kỵ sĩ thiệt hại cũng không nhiều. Nhưng bây giờ, có vẻ như không còn là đùa giỡn.
“Bá tước đại nhân, ta nghĩ đúng là sẽ có một trận chiến tranh thật sự!” Cole lúc này mới cho ra chính mình suy đoán, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
Theo hắn nhận thấy, nhiều năm nay, xung đột giữa Vương quốc Halmiton và các bộ lạc thú nhân lân cận trở nên càng ngày càng thường xuyên.
Thậm chí Cole còn nghi ngờ, có vương quốc xung quanh đã âm thầm viện trợ binh khí, và lương thực cho đám kia mọi rợ, để phá hoại nhằm suy yếu Halmiton.
Cái gì chủng tộc khác biệt? So với lợi ích của quốc gia, tất cả đều có thể bỏ qua.
Công khai đánh chiếm thành thị, còn sát hại một vị bá tước. Không còn gì để mà nghi ngờ! Thú nhân, đúng là đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh lớn.
“Chuyện này ... ” Nghe Cole phân tích, Bá tước Cameron cũng cảm thấy một trận hốt hoảng.
Logan cũng trầm mặc, nhưng khí thế trên người ngày càng mãnh liệt. Trong suy nghĩ của vị kỵ sĩ hiếu chiến này, cùng lắm thì lại liều mạng một trận mà thôi.
“Bá tước đại nhân, chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị. ” Cole nhẹ giọng khuyên bảo.
“Ngươi... nói đúng. ”
Lấy lại tinh thần, Bá tước Cameron bắt đầu hạ lệnh.
“Ra lệnh cho các thương đội ở ngoài rút về, bắt đầu tập trung thu mua lương thực, đồng thời tăng cường binh lính tại phòng tuyến, toàn bộ do thám đều phái ra hết cho ta... ”
“À, còn chú ý một chút việc quản lý dân chạy nạn.”
“Tuân lệnh!!!”
Đưa mắt hình Cole và Logan đi xa, ánh mắt của bá tước không che giấu được lo lắng.
Hắn biết, chiến tranh rất có thể sẽ sớm tới. Và hứng mũi chịu sào, lần này khả năng là sẽ đến phiên gia tộc Cameron.
“Đúng là ... ‘tuyết thượng gia sương’ a.”
Tình hình hiện tại của Halmiton cũng rất không an ổn, lão quốc vương tuổi tác đã cao, đối với các quý tộc kiềm chế không còn được như trước. Gần đây, đại vương tử cũng đã bắt đầu trắng trợn kéo người, kết bè kết phái, cho thấy quyết tâm muốn tranh đoạt vương vị.
Bá tước Cameron chỉ cảm thấy sắc trời buổi chiều có vẻ càng thêm u ám, khiến nội tâm bất tri bất giác dâng lên từng cơn lạnh lẽo.
So với chút xung đột giữa mấy cái tiểu quý tộc, chiến tranh với thú nhân, và hướng đi của vương quốc Halmiton sau này ,mới là việc lớn mà một vị bá tước như hắn cần quan tâm.