Tâm trạng Roseline bây giờ chỉ có thể dùng ‘cực kỳ đặc sắc’ để hình dung.
Mới đây, nàng còn tỏ ra thông cảm cho số phận bi thảm của đám đạo tặc dám đấu tranh vì tự do này, bây giờ hóa ra gặp xui xẻo lại là chính mình.
Bị hàng chục tên đạo tặc áo đen, tay cầm vũ khí óng ánh hàn mang vây quanh là cảm giác thế nào... Một thiếu nữ bình thường bây giờ vẫn còn đứng vững được, đã được tính là rất can đảm.
Xung quanh ‘đạo tặc’ tất nhiên hiểu rõ thân phận của thiếu nữ trước mắt này.
Tuy chỉ có trên danh nghĩa, thế nhưng không có ai dám tỏ ra một tia nào cử chỉ lỗ mãng hay bất kính, mà là mặt vô biểu tình, lặng lẽ đứng canh gác.
Nhưng không ngờ rằng, chính cái thái độ lạnh băng băng như vậy, phối hợp với bộ đồ đen bao trùm toàn thân chỉ lộ đôi mắt, lại làm cho nội tâm của thiếu nữ trẻ tuổi càng thêm lo lắng hãi hùng.
“Bọn họ... định như thế nào... đối đãi ta... ”
Dựa sát vào thành xe ngựa, tuy Roseline trong lòng luôn liên tục cổ vũ cho mình phải ‘bình tĩnh bình tĩnh’, nhưng đôi tay run rẩy lại không tự chủ được xiết chặt lấy bên hông. Len lỏi dưới lớp váy dài, là nơi thiếu nữ có giấu một con dao găm.
Xuất thân từ khu dân nghèo, Roseline từ nhỏ đã luôn biết làm thế nào để tự bảo vệ mình.
Đương nhiên, với một con dao nhỏ, tuy cũng có chút sắc bén, dùng để tự vệ trong trường hợp bây giờ hiển nhiên là không thể nào.
Tâm trạng của thiếu nữ lúc này, chỉ tràn ngập tuyệt vọng.
Nàng trong đầu thậm chí đã loáng thoáng hiện lên một ý nghĩ, đó là... dứt khoát tự kết liễu, để khỏi phải tiếp nhận lấy giày vò nhục nhã.
Một thiếu nữ xinh đẹp, còn có thể tính là một quý tộc, bị đám đạo tặc vô pháp vô thiên bắt được, sẽ phải chịu đối đãi ra sao, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được.
“Ánh mắt không tệ!” Tinh thần lực cảm nhận được Roseline lộ rõ cảm xúc quyết tuyệt, làm cho Alan có hơi bất ngờ.
“Quả thật là rất có cá tính a, thiếu nữ. ”
Với việc nàng là con tư sinh được nhận về, hắn ngay từ đầu cũng đã biết rõ ràng. Tử tước Thomas thật sự cảm thấy không có cần thiết phải giấu diếm thân phận của Roseline, cũng không giấu được.
Nói thật ra, mỹ thiếu nữ, Alan gặp qua đúng là không ít.
Nữ tư tế ngây thơ đáng yêu, nữ tiếp tân thanh xuân động lòng người, thánh nữ cao quý của Tối Cao Thần, và cả công chúa từ tộc High Elf lãng mạn hồn nhiên, tuy chưa tới một bước cuối cùng, nhưng hắn đều đã đều từng có thân mật tiếp xúc qua.
Vì thế đối mặt với nữ nhân xinh đẹp, Alan hiện tại cũng là có nhất định ‘kháng tính’. Tuy vậy, cách đó không xa thiếu nữ, thật sự làm cho hắn cũng không kiềm được mà dâng lên một tia thưởng thức.
“Xem ra là hoàn cảnh thúc đẩy nàng trưởng thành. ” Alan than nhẹ, ánh mắt có chút vui thích mà đánh giá.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, mái tóc dài màu hồng tuy hơi có chút rối loạn rũ xuống, nhưng không hề che lấp được vẻ đẹp đầy ắp thanh xuân.
Ngoài một lớp váy dài màu đen, trên người nàng cũng không mang bất kỳ một vật trang sức dư thừa, nhưng chính vì vậy, lại làm nổi bật lên làn da trắng nõn và dáng người mảnh mai quyến rũ. Nhất là con ngươi tử sắc xinh đẹp, vừa yêu mị lại vừa thoáng hiện cảm xúc mãnh liệt, khiến người phải ấn tượng khắc sâu.
Thật giống như... một đóa hồng hoang dại, mỹ lệ và kiên cường.
Không khí yên tĩnh cũng không tiếp tục duy trì bao lâu,
“Lão đại!” Đạo tặc nhóm đột nhiên chủ động tách ra khẽ hở, đứng đều hai bên, cùng lúc cúi đầu lớn tiếng hô, làm thiếu nữ trẻ tuổi cũng phải giật nảy mình.
Băng đảng xã hội đen bức cách mười phần, tất nhiên, đây cũng là đã trải qua một khóa ‘luyện tập’ cấp tốc.
“Hắc, xem chúng ta tình cờ có được gì? Một vị tiểu thư nhà quý tộc!”
Trước sự ngỡ ngàng của Roseline, một giọng nói mang theo chút vui vẻ vang lên.
Xuất hiện trước mắt nàng, là một nam tử mặc áo choàng đen. Nàng có thể đoán được đây là người đã đánh bại tên Patrick kiêu ngạo làm người không ưa, thế nhưng...
“Trẻ tuổi như vậy?” Khuôn mặt của thiếu nữ không tự giác mà hiện lên kinh ngạc.
Nhìn chăm chú vào dung mạo tuấn tú và cặp mắt màu hổ phách của nam tử đối diện. Không biết tại sao, áp lực nặng nề trong lòng Roseline vô tình cũng vơi đi không ít.
Nàng có chút trù trừ lên tiếng:
“Ngươi... là đạo tặc?”
Dưới cái nhìn có phần tò mò, và e ngại của thiếu nữ, nam tử tóc đen khóe miệng có hơi giương lên.
“Phải, ta chính là một tên trộm cướp xấu xa. ” Dứt lời, thân hình lại bắt đầu áp sát tới gần.
“A.. ” Nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt, Roseline không tự chủ được tính lùi về sau vài bước, nhưng lại chợt phát hiện... Hình như nàng đã không có chỗ để lui.
Alan ở gần trong gang tấc, thưởng thức lấy dung mạo của thiếu nữ trước mắt. Hắn có thể cảm giác được, dưới lớp váy dài mỏng manh, là như thế nào một dáng người thướt tha quyến rũ, đúng là làm cho người rất muốn hăm hở tìm tòi.
Khí vị của nam tử đập vào mặt, khiến cho Roseline đầu óc thời khắc này có hơi choáng váng.
“Ngươi... đây là tính làm gì... ” Hơi nghiêng đầu, thanh âm của thiếu nữ thoáng mang theo một tia run rẩy, không biết là vì ngượng ngùng hay sợ hãi.
“Ta không phải là đạo tặc sao? Ta chính là tính cướp đi trái tim của ngươi a, hỡi tiểu thư mỹ lệ!”
Giọng nói bá đạo nhưng không thiếu êm ái dỗ dành, làm cho nàng cảm thấy như đặt mình trong một giấc mộng không chân thực.
“Cướp lấy... trái tim... ” Roseline có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, giờ phút này nhảy lên là như thế rõ ràng. Khuôn mặt đã đỏ bừng như một trái táo chín mọng.
Thiếu nữ lâm vào e thẹn vẫn là như vậy có sức hấp dẫn. Alan hít sâu một hơi, cảm giác được một mùi u hương dịu dàng, lan tỏa trong khắp mũi miệng. Hắn từ tốn ngâm nga.
“Những cơn gió trên thảo nguyên, làm hoa cỏ lay động, nước biển trong xanh, tiếng sóng vỗ ào ạt. Đủ loại cảnh sắc, nàng có muốn chứng kiến chăng?”
“Vẻ đẹp của nàng, chỉ nên tự do tỏa sáng lấp lánh khắp các nơi trên cõi đời này ... mà không phải là bị nhốt trong những tòa phủ đệ chật hẹp tù túng. ” Khẽ đưa tay, rất tự nhiên lau đi một vài phiến tro bụi bám vào lọn tóc của thiếu nữ, Alan ánh mắt trở nên có chút nóng bỏng.
“Cảm.. Cảm tạ. ” Được một nam tử rất có mị lực khen tặng, động tác còn như vậy thân mật, Roseline trong nội tâm dâng lên từng đợt cảm giác kỳ lạ. Nhưng mà... nàng cũng không ghét.
“Cảm nhận thật kỹ mà xem, từng nhịp đập của con tim. Nó... có khao khát tự do sao?” Âm thanh ôn nhu nỉ non lần nữa làm tâm hồn rung động, như lóe lên tia sáng giữa màn đêm tối tăm u buồn.
Nàng khao khát tự do sao? Roseline so với ai đều hiểu rất rõ.
Một chút hồi ức ngẫu nhiên hiện ra, từ nhỏ phải trải qua cuộc sống khó khăn, mẫu thân mất đi làm cho không nơi nương tựa, gần đây lại bị gia tộc Leighton dùng làm công cụ đám hỏi, và tương lai, khả năng cũng sẽ là không mấy tốt đẹp...
Thiếu nữ không tự giác được lại dùng nắm tay hơi siết chặt lên bộ váy.
“A, ta nghĩ là mình đã biết được câu trả lời. ” Thấy thiếu nữ biểu lộ, nam tử trẻ tuổi cười khẽ, tựa như an ủi, tựa như khích lệ.
...
Trên đường,
Đoàn người chậm rãi di chuyển, tạo nên từng tiếng lộc cộc của vó ngựa và bánh xe lăn trên sỏi đá.
“Là vậy sao? Black Wolf các hạ, thế đồng bạn của ngươi, Goblin Slayer đó, quả thật dùng nước chìm chết nguyên một hang động của lũ quái vật?” Roseline ánh mắt sáng lên, không nhịn được đặt câu hỏi.
Bản thân là một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng quả thật đối với thế giới rộng lớn bên ngoài vô cùng hướng tới. Hơn nữa, những mạo hiểm cố sự của nam nhân trước mắt, phải công nhận thực sự rất là ly kỳ hấp dẫn.
“Ha ha, đúng vậy, ta còn phụ trách lấp tất cả cửa hang đây... ” Alan hào phóng trả lời, đổi lấy thiếu nữ đối diện liên tiếp cười khúc khích.
Khác với khi nãy lo lắng sợ hãi, Roseline tâm trạng hiện tại quả thật đã khá lên nhiều, còn xen lẫn một chút nho nhỏ hưng phấn.
Dù không biết đối phương tấn công đoàn xe của gia tộc Leighton rồi dự tính làm gì, nhưng chắc chắn là sẽ không làm thương hại tới nàng. Thiếu nữ khẳng định trong lòng.
Vị đạo tặc này, ở cảm nhận của nàng, càng giống như một du hiệp hào phóng, hiệp nghĩa tràn đầy, cướp người giàu chia cho người nghèo trong những chuyện xưa mà đám hài tử nghèo khổ luôn ưa thích ảo tưởng.
Cử chỉ tuy hơi thô lỗ, nhưng bình dị gần gũi, kết hợp với thực lực cao cường, và khuôn mặt anh tuấn thì quả thật...
Nghĩ tới đây, thiếu nữ cảm giác nhịp tim của mình lại một lần không tự chủ được thoáng gia tốc.
Tuy không phải là nàng vẫn luôn mơ mộng về bạch mã vương tử sang trọng quý phái, nhưng mà...
“Một vị du hiệp giấu mình trong đêm tối, phong độ lãng mạn... cũng thật không tệ a. ” Roseline có chút thẹn thùng thầm nghĩ.
-------
*Cảm tạ vị ‘chấp sự’ đầu tiên, cũng như hai vị ‘đệ tử’, các ‘học đồ’, và nhiều bạn đọc khác!