Đám người ngồi la lết khắp nơi, náo nhiệt cụng ly ăn uống. Tiếng la hét, thô tục lời nói đâu đâu cũng nghe được, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài âm thanh khóc lóc rên rỉ.
“Lão đại, ngươi nói chúng ta còn phải chờ ở nơi này bao lâu ?” Trên khuôn mặt bịt lấy một con mắt, nam tử hướng về phía trước mình thân ảnh cao lớn, dò hỏi.
“Đừng thắc mắc, đợi mệnh lệnh là được. ” Bỏ xuống một miếng thịt đang cắn dở, hơi liếc mắt nhìn về phía thủ hạ của mình, Conall có vẻ không kiên nhẫn gằn giọng.
Lên tiếng là người cầm đầu của dã lang sơn tặc đoàn khét tiếng, biệt danh ‘dã lang’. Còn đối thoại với hắn thì được mọi người gọi là ‘độc nhãn lang’ Karr, phó thủ lĩnh.
Đối với tên thủ hạ này, dã lang Conall cũng không phải quá ưa thích.
Tính tình tiểu nhân, thích nịnh nọt, giọng nói khó nghe, bộ dáng lại lớn lên xấu xí ngoại hạng. Nếu không phải có chút tài quản lý, giúp đỡ mình một chút bận rộn, hắn đã sớm một kiếm chặt đối phương.
Càng nhìn nhiều càng phiền lòng, làm cơm cũng ăn không thấy ngon.
Vứt xuống vừa uống xong một bình rượu, tạo ra một tiếng vang vỡ nát rõ ràng. Cho thấy tâm trạng của vị sơn tặc đầu lĩnh hiện tại cũng không mấy vui vẻ.
Ít ai biết được, thủ lĩnh của dã lang sơn tặc đoàn có tiếng xấu lan xa, thực chất cũng là một vị ma pháp kỵ sĩ, âm thầm phục vụ cho gia tộc Leighton.
Dã lang Conall cũng xem như là số ít thân tín của Tử tước Thomas, chuyên xử lý một số chuyện ám muội không tiện lộ ra ngoài.
Cướp bóc thương đội, bắt cóc, buôn người, thậm chí... ám sát quý tộc, hắn cũng đều làm qua.
Nhưng mà nhiệm vụ lần này,
“Thật sự quá ức chế, tất cả đều tại tên nam tước phế vật đó!” Vị sơn tặc đầu lĩnh này rốt cuộc cũng không nhịn được mắng lên.
Nghĩ tới thời gian gần đây, trải qua cũng thật không dễ chịu.
Hắn đường đường là một vị ma pháp kỵ sĩ, trong suốt hơn một tháng, lại phải đi tấn công đánh chiếm vài cái thôn làng nghèo nàn, bữa nào cũng phải gặm đồ ăn khó nuốt.
Không chiếm được cái gì chiến lợi phẩm đáng nói. Nếu không phải bắt vài tên thôn cô phát tiết một chút, hắn đã sớm buồn bực tới mức phát điên.
Đánh trận thì thỉnh thoảng cần giả vờ thua chạy, giết người đốt nhà cũng phải rất khắc chế. Bởi vì toàn bộ lãnh địa, cũng như người, tương lai đều là tài sản riêng của đối tượng mà hắn thuần phục, Tử tước gia tộc Leighton.
“Có địch nhân!!”
“A.. A a!”
Liên tiếp tiếng báo động, và tiếng kêu thảm vang lên đánh thức nhóm người đang nghỉ ngơi.
Conall lập tức đứng dậy, bình tĩnh lên giọng ra lệnh:
“Tập trung, mang lên vũ khí!”
Từng tên sơn tặc lập tức di chuyển, nhanh chóng mặc vào mũ giáp, mang lên vũ khí, kỷ luật hoàn toàn không giống như một đám dân chúng xuất thân bình thường.
Dã lang Conall cùng tư binh của gia tộc Lawrence chạm trán cũng không phải một lần hai lần, tuy lần nào cũng bức đối phương rút lui, bên mình không có tổn thất gì đáng kể, nhưng cũng cảm thấy thực phiền phức.
Kiên nhẫn của hắn, cũng đã sắp tới giới hạn.
Thực tế, nếu nghiêm túc, một mình Conall hoàn toàn có thể công chiếm thị trấn Boone, giết sạch toàn bộ binh lính, xóa sổ gia tộc Lawrence đã suy bại. Đây là lực uy hiếp của một vị ma pháp kỵ sĩ.
“Đêm nay, có lẽ ta nên buông tay sảng khoái chém giết một chút. ”
Nghĩ tới đây, dã lang Conall, con ngươi màu lục hiện lên một tia khát máu.
Trên lưng ngựa,
“Hắc, bọn sơn tặc này đúng là phách lối!” Liếc mắt nhìn từng đống lửa trại có khói bốc lên cao, Alan trong lòng cười lạnh.
Cướp bóc giết người tại lãnh địa quý tộc, mà vẫn dám ở lỳ tại ngay trong thôn làng, không thèm che giấu. Đúng là xem gia tộc Lawrence làm quả hồng mềm để bóp a.
Nhưng cũng chính vì vậy, mới khiến cho hắn dễ tìm.
Alan chậm rãi phóng ra từng chi mũi tên, cứ vài giây là lại có một tiếng kêu thảm vang lên. Cổ họng, hốc mắt, trái tim của từng tên sơn tặc bị xuyên thủng.
Cách xa gần trăm mét mà độ chính xác lại như vậy kinh người, làm cho Garret và đám binh lính theo sau cũng phải trầm trồ kinh ngạc.
“Nam tước đại nhân, ngài lúc nào học bắn cung?” Lão kỵ sĩ thành thật này không nhịn được mà thốt lên.
Alan tuy đã trở thành ma pháp kỵ sĩ, có ma lực, nhưng kỹ năng chiến đấu lại là chuyện khác a, chẳng lẽ có người thể vô sự tự thông?
Mũi tên còn bay hình vòng cung... quá ngoại hạng, hắn nghe cũng không nghe nói qua, đây là ma pháp đi.
Kiếm thuật thì còn dễ hiểu, dù gì thì từ nhỏ thỉnh thoảng vẫn luyện tập. Nhưng chơi mũi tên...
Garret đi theo Alan bao nhiêu năm, lần nào vào thành trấn lớn để chơi bời cũng là mình đích thân hộ tống.
Nam tước đại nhân ở trong ấn tượng của hắn, ‘bắn pháo’ với mấy cô em thì còn được, chứ bắn cung... Garret thề với tối cao thần, Alan từ nhỏ tới lớn là chưa từng đi săn qua một lần, chứ đừng nói tới cầm cung tiễn.
Hơi liếc nhìn Garret một cái, Alan cũng không trả lời, trong bụng lại âm thầm phúc phỉ:
“Ta có thể nói cho ngươi là ta được một vị mỹ thiếu nữ của tộc Elf dạy dỗ sao... Không những tiễn thuật, mà cả người cũng đáp đi vào. Ngươi cũng chưa chắc tin a.”
Đôi tay vẫn không có ngưng lại, tiếp tục vô tình bắn ra những mũi tên trí mạng.
Một lúc sau,
Alan bỗng dưng hơi nheo lại mắt, trên tay trường cung cũng hạ xuống.
“Nga, trong đám sơn tặc mà cũng có ma pháp kỵ sĩ?” Hắn lúc này quả thật có chút hứng thú.
Ra hiệu cho Garret đám người lui ra xa, chính mình thì chậm rãi xuống ngựa.
Lấy hắn tinh thần cảm giác, có thể rõ ràng cảm nhận được một cỗ ma lực đang từ từ tới gần. Xem ra thủ hạ liên tiếp toi mạng, làm cho kẻ dẫn đầu không nhịn được a.
Tiếng ngựa hí vang lên,
Hiện ra Nhóm người của Alan trước mắt là một đám nam tử tràn đầy hung hãn khí tức, ước chừng 40, 50 người cưỡi ngựa, trên thân mặc giáp da, vũ khí trang bị đầy đủ, di chuyển còn rất có trật tự.
Nhất là dẫn đầu hai cái, làm cho người ấn tượng khắc sâu, một to lớn cường tráng, một gầy còm xấu xí.
“Ngươi là... gia tộc Lawrence, vị nam tước kia? ”
Đi đầu Conall sau khi ra hiệu cho đoàn người dừng lại, trước hết lên tiếng, thanh âm mang theo không che giấu được kinh ngạc, khi nhìn thấy người thiếu niên mặc quý tộc lễ phục ở trước mắt mình.
Alan ‘danh tiếng’ làm sao hắn có thể không biết, Conall còn cố tình tìm hiểu qua bộ dáng đối phương.
Vì sao? Đơn giản là sợ lúc tình cờ gặp phải mà không nhận ra, lỡ tay chụp chết cái phế vật này a. Lúc đó kế hoạch của Tử tước Thomas không phải là công cốc sao.
“Này... khó làm! ”
Sát ý trong lòng bỗng chốc tiêu tan gần hết.
“Ngươi một cái phế vật quý tộc, ngoan ngoãn ở yên trong nhà mình ổ chăn là được. Còn đòi lĩnh quân chạy ra ngoài làm gì? Lỡ cưỡi ngựa không cẩn thận trượt chân, té chết ai chịu trách nhiệm.” Conall chợt cảm thấy vô cùng đau đầu, thầm mắng.
Alan hành vi ‘tùy hứng’ làm hắn bây giờ cũng không biết thế nào xử lý.
Giết? khẳng định là không được.
Tử tước Thomas còn cần tiểu nam tước này khỏe mạnh lành lặn, để tới thông gia cho những quý tộc khác nhìn đâu.
Tù binh?
Có cái gì ý nghĩa sao, hắn cũng không thể nào đòi được tiền chuộc. Ai cho hắn trả? Gia tộc Leighton?
Giữ một cái tiểu tổ tông lại để cung phụng? Hết ăn lại uống. Còn cảm thấy không đủ phiền a.
Về phần rút lui?
Nhìn cách đó không xa loe que chừng hơn 20 tên dân binh ốm yếu và một vị lão kỵ sĩ. Conall rốt cuộc cũng không nhịn được nội tâm thô tục:
“m* nó, phe mình binh cường mã tráng, vừa chạm mặt ngươi bảo ta rút lui, lúc đó đến thằng ngu cũng biết được là bọn họ có vấn đề. ”
Hắn có chút hối hận vì bản thân xung động, chưa tìm hiểu kỹ tình huống mà đã dẫn đội xông tới, giờ đâm ra lúng túng.
“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?” Bên cạnh độc nhãn lang Karr cũng thấp giọng hỏi thăm. Nhanh trí như hắn, cũng đoán được bên mình đang gặp phải là thế nào tình huống hố cha.