“Nam tước đại nhân, Nam tước đại nhân, có chuyện gấp... ”
Một tiếng la có chút gấp rút vang lên, cắt đứt tâm trạng Garret vống đang vui mừng.
Vội vã chạy tới dường như là một thiếu niên với dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua chỉ chừng 12, 13 tuổi, tóc vàng mắt xanh.
Trên người ăn mặc một bộ trang phục quản gia, hơi có chút cũ nát. Gương mặt cũng khá tuấn mỹ, nhưng mái tóc ngắn không được cắt tỉa, để lộn xộn như ổ gà lại làm hủy hết đi nhan trị vốn có.
Đây là Chris, là người hầu đi theo Alan có hơn 3 năm, kiêm người chăn ngựa, kiêm quét dọn, kiêm quản gia, kiêm..
Được rồi, nói chung là vì tình cảnh kinh tế eo hẹp, trừ nấu ăn là công việc của một nữ hầu gái lớn tuổi, còn lại đều là do thiếu niên này siêng năng kiêm chức. Alan bây giờ thật sự cảm thấy trong quá khứ mình đã quá làm khó đối phương.
“Nam tước đại nhân, có sứ giả của Tử tước Leighton cầu kiến. ” Hít thở sâu vài hơi, Chris mới lên tiếng.
“Sứ giả?” Alan nghi hoặc. Hắn cũng chỉ vừa trở về có vài giờ, tình hình trong lãnh địa cũng không nắm được rõ ràng.
“Hình như là a.” Chris gật đầu như con gà mổ thóc. Giọng nói vẫn còn toát lên một phần ngây thơ.
“Còn hình như, ngươi cho ta trả lời chắc chắn xem nào. ” Alan có chút im lặng, trong trí nhớ của hắn, thiếu niên vẫn là như thế vụng về.
“Là Tyler đại nhân gọi đối phương như vậy... ” Chris tỏ ra ủy khuất.
Đứng ở một bên vừa lấy lại tinh thần, vỗ mạnh vào đầu một cái vang dội, Garret hiện tại mới sực nhớ ra mình đã làm những gì.
“Nam tước đại nhân... ta... ”
Nuốt một ngụm nước bọt, Garret mới nói tiếp.
“Cách đây vài ngày, ta lỡ dùng danh nghĩa của ngài viết thư gửi các lãnh chúa xung quanh cầu viện. Ngạch, và đã được tử tước Leighton hồi âm. ”
Gương mặt của vị kỵ sĩ đã gần 50 tuổi hiện lên chút xấu hổ, trong lòng cũng khóc không ra nước mắt.
“Có khả năng trở thành ma pháp kỵ sĩ, vẫn còn được một vị lão sư cường đại dạy bảo, ngài sao không nói sớm... ”
Không để ý Garret tâm thái rối rắm, Alan nhanh chóng tìm tòi ký ức sẵn có một hồi.
“Tử tước Leighton... cũng không phải là cách lãnh địa gần nhất...”
“Gửi thư cầu viện cho tất cả các lãnh chúa lân cận, mà chỉ có mỗi vị tử tước này hồi âm... ”
“Hắc, không có mờ ám ta là không tin.”
Alan hơi nhếch môi, khoát tay ý bảo Chris dẫn đường.
“Đi gặp một chút a!”
Hắn thật sự muốn chứng kiến đám người tử tước Leighton muốn bày ra dạng nào trò hay.
Đúng vậy, đối với thực lực Alan bây giờ mà nói, kế hoạch gì của đối phương cũng chỉ xem như một ‘trò chơi’ mà thôi, bản thân khẳng định không có nguy hiểm. Quan trọng là phải xem Alan muốn kết thúc như thế nào rồi.
...
Chậm rãi bước đi trên hành lang,
Alan cũng không tiếp tục trầm tư suy nghĩ, mà là dời chú ý đến thân ảnh nhỏ nhắn đang đi trước mặt mình.
“Lúc trước mắt ta quả thật bị mù rồi. ” Alan chửi thầm.
Lấy khả năng của bản thân bây giờ, từng tư thế di chuyển, huyết dịch lưu động, và kết cấu thân thể nội bộ của một người bình thường, là không thể nào mà tránh được tinh thần lực rà quét của Alan.
Một cái... nữ hài tử, vẫn là loại này đặc biệt đáng yêu, mà cứng rắn nhận thành nam hài. Đây còn không phải mắt mù sao.
Tuy dáng người có chút khiêm tốn, nhưng Chris đích thật là nữ hài tử, chắc chắn không sai.
Alan khẽ vuốt trán, lâm vào chút hồi ức.
Nhớ tới hơn 3 năm trước, lúc đó thời gian là khi lão phụ thân của Alan vừa mới qua đời. Sau tang lễ, quả thật làm hắn trong nội tâm cảm thấy khá là trống trải.
Thế nên, khi tình cờ gặp một hài tử trộm đồ bị bắt được trên thị trấn, Alan từng động chút lòng trắc ẩn, hạ lệnh buông tha.
Trộm cắp bị vệ binh bắt được vốn là phải chịu roi hình, nặng thậm chí bị chặt một tay. Luật lệ thời phong kiến đối với bình dân vẫn luôn luôn hà khắc như vậy.
Thật may mắn cho Chris gặp phải Alan, ‘giả nam hài’ này mới tránh thoát được một kiếp, tiếp đó...
Hắn thấy bộ dáng Chris thật không tệ, nhan trị đạt tiêu chuẩn, đi làm hầu cận thì sẽ không cho mình mất mặt, thế là quyết định thuê luôn nàng, còn là suốt hơn 3 năm chẳng hề phát giác ra giới tính không phù hợp. Hắn cũng thật sự phục chính mình.
Hèn gì mỗi lần đi tới mấy chỗ ăn chơi, mặc cho Alan luôn miệng mời mọc, thậm chí hù dọa, Chris chết sống không chịu theo vào mà chỉ ở ngoài trông nom ngựa.
Tuy cảm thấy có chút khó chịu vì Chris che giấu, nhưng Alan cũng thật thông cảm cho thiếu nữ.
“Nữ hài tử có chút tư sắc ở ngoài phải biết cách tự bảo vệ mình sao. ”
Hơn nữa, có lẽ nhìn thấy Alan ăn chơi đàng điếm sau đó, chắc hẳn thiếu nữ cũng thật sợ hãi nếu hắn hóa thân cầm thú a, nên mới không dám thẳng thắn thân phận.
...
Vừa bước vào đại sảnh, Alan đã nghe được tiếng trò chuyện, thỉnh thoảng vài nụ cười lại vang lên.
“A, thất lễ, nam tước đại nhân, lâu rồi không gặp!”
Lên tiếng trước tiên là một nam tử trung niên hơi lớn tuổi, đầu tóc được chải vuốt gọn gàng, mang đầy ý cười nhìn về phía đoàn người.
Ánh mắt Alan hơi lóe lên, nam tử này, hắn tất nhiên nhận biết, hơn nữa còn là rất quen thuộc.
Đây là thuế vụ quan của gia tộc Lawrence, Tyler, một vị họ hàng xa thuộc về bên ngoại Alan, hình như là anh họ của vị mẫu thân quá cố kia. Hắn bình thường cũng hay thân mật xưng hô đối phương một tiếng ‘Tyler thúc thúc’.
Tyler làm người khéo đưa đẩy, xuất thân thương nhân, còn treo một cái tước vị huân tước.
Thế giới này tước vị ‘huân tước’ cũng miễn cưỡng xem như là một cái chuẩn quý tộc, có thể dùng tiền mua được, hưởng chút đặc quyền. Nhưng lại không có lãnh địa, tước vị cũng chẳng có tính chất kế thừa, cùng quý tộc chân chính là một trời một vực.
Tước vị Huân tước thực chất là các quý tộc thường dùng để sắc phong cho những con cháu không có quyền thừa kế, hoặc là gia thần.
Alan từng cũng thật kính trọng vị thúc thúc này, đơn giản bởi vì nghĩ rằng đối phương có lòng tốt giúp mình quản lý thuế má trong lãnh địa.
Không cần phí công sức, hàng tháng, tiền tiêu xài cũng là do Tyler sai người đưa tới tận tay hắn. Chỗ ăn chơi mà Alan quen thuộc cũng là đối phương ban đầu tri kỷ dẫn đi.
Nghĩ tới đây, đầu Alan lại có chút đau.
Trong một lãnh địa, thu vào chủ yếu là thuế từ mình lãnh dân, thuế từ các thương nhân tại lãnh địa mua bán, và trọng yếu nhất là sản nghiệp thuộc về riêng lãnh chúa, thường là chiếm độc quyền ở một khu vực, như sản xuất rượu hay vải vóc, các cửa hàng.
Tại sao gọi là độc quyền? Đơn giản vì chưa có một bình dân nào là dám có gan bắt chước cạnh tranh, bình thường thương nhân không có ai chống lưng cũng chỉ là có quyền tiêu thụ.
Tyler, vị thúc thúc thân yêu này của Alan, dùng tiền đáng lẽ thuộc về gia tộc Lawrence đưa lại cho hắn, bản thân lại còn phải đi cảm kích đối phương.
Quá khứ nam tước đại nhân của chúng ta, còn khẳng khái ký tên bán mất không biết bao nhiêu sản nghiệp của gia tộc, khi bị đối phương thuyết phục rằng ‘không đủ tài chính’, hoặc ‘không có lời’.
Sau đó, cầm toàn bộ số tiền thu được... vui mừng mà chạy vào mấy chỗ ong bướm, ra tay còn rất hào phóng.
“Bại gia tử!!!” Chửi chính hắn hẳn là không sai.
Alan nghĩ lại thật sự cảm thấy rất hố cha, muốn lập tức tìm cái lỗ chui xuống, quá mất mặt!
...
“Alan, ta chỉ vừa mới cùng vị sứ giả này trò... ”
Giọng nói huân tước Tyler đột nhiên ngừng một chút, khóe miệng luôn treo tươi cười có hơi cứng lại.
Tên sứ giả từ gia tộc Leighton, lúc này cũng lộ ra kinh ngạc khi quan sát nam tử trẻ tuổi mới vừa xuất hiện.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ dị thường. Thân hình thon dài cân xứng, không có trang sức phức tạp, chỉ mặc duy nhất một bộ lễ phục màu đen, nhưng vẫn làm tôn lên một tia quý khí.
Phong độ quý tộc ở bề ngoài, cũng chỉ tối đa đến thế mà thôi.
Tuy nhiên,
“Đáng tiếc lại là cái phế vật. ”
“Thật là lãng phí một cái túi da thật tốt. ”
Hai người không hẹn mà cùng phúc phỉ trong nội tâm, đồng thời có chút oán trách tối cao thần bất công.
Được rồi, ấn tượng cố hữu nhiều năm của một tay chơi, không phải chỉ vẻ bề ngoài được cải thiện là có thể dễ dàng thay đổi.
Không quan trọng, Alan cũng không tính chỉ dựa vào khuôn mặt để ăn cơm.
So với người bình thường như Tyler, vị sứ giả từ gia tộc Leighton mới có thể khiến cho hắn hơi có một chút hứng thú.
“Ma lực... ”
Vị thân sĩ lớn tuổi trước mắt Alan, tóc đã phân nửa chuyển bạc, ánh mắt sắc bén, ăn mặc trang phục quản gia, là một tên ma pháp kỵ sĩ hàng thật giá thật.
Dựa vào siêu phàm tâm nhãn ưu thế, Alan có thể cảm giác được ma lực của đối phương tương đối kinh người, có vẻ cũng không kém hắn nhiều.
Thế giới này siêu phàm giả tuy khởi bước là có ma lực siêu phàm cấp, áp đảo thường nhân, nhưng số lượng ma lực ban đầu thường cũng không nổi bật, phải thông qua minh tưởng, chiến đấu rèn luyện, bồi bổ bằng tài nguyên mới có thể tăng cao.
Và vì phụ thuộc vào thiên phú, nên hạn mức cao nhất của mỗi người là bị giới hạn.
Vị ma pháp kỵ sĩ này, ở Alan xem ra, tuy chưa đến ngưỡng cửa Chiến Thuật Cấp, nhưng nhờ vào năm tháng lắng đọng có được sức mạnh và kinh nghiệm, một chọi mười mấy tên ma pháp kỵ sĩ thông thường hoàn toàn không thành vấn đề.
Tất nhiên, với Alan mà nói, vài giây là có thể giải quyết.
“Tâm nhãn dò xét, không thấy chút nào phản ứng, tinh thần lực hoàn toàn chưa đột phá giới hạn, cơ thể khí huyết cũng kém một mảng lớn. ”
Trong nội tâm âm thầm đưa ra kết luận. Kết hợp lẻ tẻ thông tin trong trí nhớ, hắn đại khái có thể ước lượng một phe của tử tước Leighton có thực lực thế nào.
Sở hữu ma pháp kỵ sĩ hẳn là không chỉ một vài người, tuy nhiên chắc chắn một điều rằng không có ai đạt đến Chiến Thuật Cấp.
Nếu không Tử tước Leighton đã sớm là một vị bá tước trấn thủ một phương, mưu đồ một lãnh địa nho nhỏ giống Thị trấn Boone cũng không cần bày lắm trò như vậy.
Phải biết ở tiểu vương quốc như Halmiton, cao nhất tước vị chỉ có thể là Bá tước.
Công, Hầu thì ở các đại Đế Quốc mới được sắc phong. Địa vị bá tước, đã là trừ vương thất ở ngoài đứng ở quyền lực đỉnh điểm, chân chính là đại quý tộc. Bọn họ thu vào một năm phải gấp một nam tước như Alan gấp trăm lần, nên cũng hẳn cũng chướng mắt một cái lãnh địa nho nhỏ.